Chương 9: Sao đều là con người, mà lại khác biệt lớn thế nhỉ?

Vợ Tưởng Đại Ngưu cưới về là một người lợi hại, cha nàng ta là thợ săn, Tưởng thị thân hình to lớn vạm vỡ chưa nói, tính tình còn đặc biệt hung dữ, tuy mới về làm dâu được hai tháng, nhưng đã đánh nhau với hai bà nương trong thôn rồi, Tưởng Tiểu Nhất ngại nhận, cũng sợ nhận rồi tẩu tử sẽ gây sự.

Tưởng Đại Ngưu không rút tay lại: "Cầm lấy đi! Chỗ ta vẫn con, cha vợ cho ta hai miếng."

Tưởng Tiểu Nhất từ chối không được, đành nhận lấy, Tưởng Đại Ngưu nở nụ cười, lúc này mới nói: "Lúc nãy ta vào thôn nghe thím Lưu nói ngươi nhặt được một con gấu con trên núi, đâu rồi? Cho ta xem với, ta chưa thấy gấu bao giờ đâu!"

Tưởng Tiểu Nhất chưa kịp nói gì, Tưởng Tiểu Tam đã giơ một tay lên hô to: "Ở đây, ở đây."

Bạch Tử Mộ đang tuyệt vọng bị cậu nhóc đè xuống dưới.

Tưởng Đại Ngưu và Tưởng Tiểu Nhị ghé gần nhìn, không khỏi kinh ngạc.

"Ôi chao, sao lại đáng yêu thế này."

Tưởng Tiểu Nhị vừa nhìn đã thích ngay, cậu nhóc cũng không sợ, đưa tay sờ luôn, sờ một hồi lâu, Bạch Tử Mộ cũng không vùng vẫy, còn rất ngoan, có vẻ như đã mặc kệ cho sờ cho nắn, cậu nhóc lập tức thích lắm, thấy Tưởng Tiểu Nhất vào bếp để thịt rồi lại cầm dao ra, lập tức vội vàng, ôm chân Tưởng Tiểu Nhất, nói gấu con đáng yêu lắm, có thể không gϊếŧ được không?

Tưởng Tiểu Nhất yêu thương hai em trai nhất, lúc này có chút do dự.

Tưởng Đại Ngưu cũng khuyên theo: "Tiểu Nhị thích thì ngươi để cho nó chơi vài ngày đi, con vật này nhỏ thế này, chắc là không cắn người đâu."

Bạch Tử Mộ liếc nhìn hắn ta.

Vẫn là huynh đệ này biết cách đối nhân xử thế, xem kìa, biết nói chuyện..

Tưởng Đại Ngưu: "Về nhà ta sẽ giúp ngươi hỏi tẩu tử ngươi, xem cách lột da súc vật thế nào. Ta thấy lông con gấu con này mọc khá đẹp, tuy hơi nhỏ, nhưng nếu có thể lột nguyên vẹn, chắc có thể cầm đi bán ở trấn trên."

Bạch Tử Mộ: "..."

Ta lột cái mông nhà ngươi.

Biết nói chuyện thì nói nhiều lên một chút.

Tưởng Tiểu Nhất vốn đã không nỡ ra tay, lúc này Tưởng Đại Ngưu nói như vậy, càng không thể ra tay được.

Vậy thì giữ lại vài ngày đi!

Dù sao hôm nay cũng có thịt ăn rồi.

Bạch Tử Mộ thấy cậu cất dao đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Miếng thịt khô Tưởng Đại Ngưu tặng chỉ to bằng bàn tay, lấy ra đập chó còn chê ít, nhưng ba huynh đệ nhà họ Tưởng lại vui vẻ lắm.

Thịt khô xào với hẹ là thơm nhất, Tưởng Tiểu Nhất tiễn Tưởng Đại Ngưu đi, lập tức muốn ra vườn rau hái.

Thời buổi này lương thực đắt đỏ, một cân thóc phải 6-7 văn tiền, nếu là thóc mới vụ, có khi bán được 8 văn tiền một cân, gạo lứt kém nhất cũng phải 3 văn một cân.

Tưởng Tiểu Nhất bèn trồng nhiều rau, thứ này tự nhà trồng không tốn tiền, nấu chín cũng no bụng, dù sao nhà ở thôn quê, chỉ cần chăm chỉ một chút, luôn có thể tìm được cái gì đó để ăn.

Mùa hè vừa rồi cậu trồng một ít tỏi, bây giờ đã lớn, rất tươi, thịt khô cắt một nửa xào với hẹ, nửa còn lại thì dùng để hầm rau xanh.

Tưởng Tiểu Tam đi theo cậu, thằng bé này tuy đầu óc không được thông minh lắm, nhưng rất chăm chỉ, thường ngày luôn không ngồi yên, không thì xuống chân núi nhặt củi thì cũng chạy ra ruộng nhổ cỏ, lúc này đeo cái giỏ nhỏ sau lưng lắc lư theo sau Tưởng Tiểu Nhất, giơ ba ngón tay nhỏ lên, nói: "Đại ca, lát nữa hái nhiều rau vào, tối nay Tiểu Tam muốn ăn ba bát."

Tưởng Tiểu Nhất xoa đầu cậu nhóc, cười nói: "Được."

Vườn rau nhà cậu không chỉ gần con suối nhỏ, mà còn gần nhà họ Lưu, từ xa, Tưởng Tiểu Nhất đã thấy con dâu nhà họ Lưu đi tới.

Lưu thị gả tới thôn này, cùng tuổi với Tưởng Tiểu Nhất, nhưng lúc này người ta tay dắt một đứa, lòng ôm một đứa, bụng còn đạp một đứa, Tưởng Tiểu Nhất nhìn thấy, trong lòng hơi chua xót.

Cùng lứa tuổi, con nhà người ta đã biết đi mua nước tương rồi, còn cậu thì ngay cả tay một người đàn ông cũng chưa nắm qua, mối mai cũng chưa đến nhà.

Sao đều là con người, mà lại khác biệt lớn thế nhỉ?

"Ồ, đến hái rau à?" Lưu thị thấy cậu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lúc nãy ta thấy củ cải ngươi trồng mọc tốt lắm, cái ta trồng thì chẳng mọc được mấy..."

Những lời như thế này Tưởng Tiểu Nhất quá quen thuộc rồi, hơn nữa cậu tự nhận mối quan hệ với Lưu thị không tốt lắm. Lưu thị cười kiểu này, luôn cảm thấy như đang ấp ủ một đòn tấn công lớn, mí mắt cậu giật một cái, quả nhiên, chỉ nghe Lưu thị nói: "Ngươi này đúng là giỏi thật, e rằng cả con trâu nhà trưởng thôn cũng không chăm chỉ bằng ngươi. Chỉ tiếc là, nếu không bị gia đình liên lụy, e là ta đã không gả được vào nhà họ Lưu."

Lời nói này chứa đầy oán hận hơn cả ma quỷ, Tưởng Tiểu Nhất nhíu mày, thực sự không biết mình đã chọc giận Lưu thị thế nào, tuy cùng một thôn nhưng thôn Tiểu Sơn này cũng không nhỏ lắm, nhà họ Lưu ở đầu thôn, nhà cậu ở cuối thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, khi Lưu thị chưa lấy chồng vào nhà họ Lưu, là người không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ, Tưởng Tiểu Nhất bận rộn suốt ngày, càng không nói chuyện với nàng ta, nhưng mấy năm nay Lưu thị gặp cậu, lời nói luôn mang theo gai.

Sao lại bảo cậu chăm chỉ hơn cả trâu?

Hơn nữa không gả được vào nhà họ Lưu thì liên quan gì đến cậu?

Tưởng Tiểu Nhất cũng không phải dễ bắt nạt, chống nạnh nói: "Xem ngươi nói này, ngươi cũng giỏi lắm, người ta ba năm ôm hai đứa ngươi ôm ba, ngay cả lợn nái nhà Tiền thúc cũng không sinh nở được như ngươi. Ngươi thế này làm ta phải ghen tị đấy."