Chương 8: Hắn đã tạo nghiệp gì chứ?

Bạch Tử Mộ đang cố hết sức giãy dụa trong lòng Tưởng Tiểu Tam, Tưởng Tiểu Tam thì dùng hết sức bình sinh để giữ chặt hắn, mặt đỏ bừng vì gắng sức. Tưởng Tiểu Nhất thấy con gấu bị trói mà vẫn không yên phận, còn đá đệ đệ mình, lập tức giơ tay đánh "bốp bốp" hai cái.

Bạch Tử Mộ lập tức cảm thấy mông nóng rát, không dám động đậy nữa.

Hai người này không biết võ đức gì cả, lấy đông hϊếp yếu, hắn đành phải biết thời thế mà theo thời thế vậy! Nếu không e là sẽ bị đánh chết mất.

Chiêu này không được thì dùng chiêu khác vậy.

Tưởng Tiểu Nhất cầm dao nói: "Ca đâm nó trước, Tiểu Tam, đệ giữ chân nó giúp ca."

Tưởng Tiểu Tam lập tức hít một cái, nói to: "Được, Tiểu Tam sẽ giúp."

Tưởng Tiểu Nhất đã từng thấy người trong thôn gϊếŧ lợn, rất có kinh nghiệm, liền cầm dao định cắt cổ Bạch Tử Mộ, nhưng chưa kịp ra tay, đã thấy con gấu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lại long lanh nước, liên tục cúi đầu chào cậu, dường như đang cầu xin tha mạng.

Tưởng Tiểu Nhất lập tức sững sờ.

Con vật nhỏ này khi chưa tỉnh trông đã rất đáng yêu, lông xù một cục, bây giờ mở mắt ra càng đáng yêu hơn.

Dù sao Tưởng Tiểu Nhất cũng là một ca nhi, trong thoáng chốc có chút không chịu nổi.

Nhưng...

Ăn thịt quan trọng hơn tất cả.

Không gì có thể ngăn cản cậu ăn thịt.

Bạch Tử Mộ thấy con dao lại sắp vung về phía mình, lập tức cảm thấy người huynh đệ này thật độc ác, hắn đã dùng tuyệt chiêu rồi mà người này vẫn muốn ăn thịt mình, trái tim chắc làm bằng thép không gỉ.

Trước đó hắn số khổ bị sét đánh, may mắn lắm mới giữ được mạng, vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ, giờ đây đan tâm đã vỡ, pháp lực mất hết, lúc này tay trói gà không chặt, phải làm sao bây giờ?

Đừng nói là thật sự sắp bị bỏ vào chảo dầu đó nha!

Hắn đã tạo nghiệp gì chứ?

Hơn nữa tay của người huynh đệ này run quá, đừng nói là đâm tới đâm lui mà không đâm chết mình, để hắn chịu đau vô ích nhá!

Bạch Tử Mộ sợ hãi đến nỗi lông tóc dựng đứng, tim đập thình thịch loạn xạ.

Tưởng Tiểu Nhất một tay túm cổ Bạch Tử Mộ, một tay cầm dao định đâm xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gọi.

"Đại ca, đệ về rồi."

Tưởng Đại Ngưu bế Tưởng Tiểu Nhị đi vào từ cổng sân, trên tay Tưởng Tiểu Nhị còn treo một cái giỏ nhỏ to bằng cái đĩa, bên trong có một ít kim chỉ.

Sức khỏe của cậu nhóc không tốt, không thể chạy nhảy khắp nơi như Tưởng Tiểu Tam, thường ngày chỉ ở nhà hoặc đến nhà bà nội Đường, theo bà học may vá.

Đây đều là việc của cô nương và ca nhi, cậu nhóc là một cậu bé, học những thứ này phần nào có vẻ "không đứng đắn", truyền ra ngoài cũng không hay ho gì. Ban đầu bà nội Đường không muốn dạy, nhưng nghĩ lại cha Tưởng là đàn ông, không biết gì về may vá, còn Tưởng Tiểu Nhất... trông chờ cậu may vá còn khó hơn trông chờ lợn mẹ leo cây.

Tưởng Tiểu Nhị sức khỏe kém, không làm được việc nặng, nhưng có thể vá may quần áo cho người trong nhà, làm một số việc nhẹ trong khả năng, cũng là chuyện tốt.

Tưởng Tiểu Nhị học khá nghiêm túc, đã may vá quần áo cho người nhà vài lần, tuy may còn chưa bằng không may, nhưng học với bà nội Đường được một năm, tư thế cầm kim vá may đã có dáng dấp, trông rất giống thật.

Hôm nay trên đường về gặp đường ca Tưởng Đại Ngưu, Tưởng Đại Ngưu thấy cậu nhóc nhỏ xíu, lùn tịt, đi đường như ốc bò, tốc độ chậm đến nỗi ăn cứt cũng không kịp nóng, đi nửa ngày như vẫn đang quanh quẩn tại chỗ, hắn ta trơ mắt nhìn cụ già trong thôn đi đứng bất tiện chống gậy vượt qua cậu nhóc, nên bế cậu nhóc về, tiện thể mang tiền về.

Lúc này vẫn đang mùa vụ bận rộn, cha Tưởng đi thôn bên cạnh, giúp nhà họ Lý bóc ngô.

Nhà họ Lý được coi là gia đình giàu có, có hơn 30 mẫu đất, mỗi năm thu hoạch mùa thu luôn bận rộn không xuể, thường phải thuê người. Bóc ngô là tách hạt ngô ra khỏi bắp, không cần dùng chân, công việc cũng nhẹ nhàng, chỉ cần dùng tay, cha Tưởng đến làm, một ngày 10 văn tiền, tuy không nhiều nhưng cũng có thu nhập.

Hôm nay thấy trong vại gạo đã hết, vừa đến nhà họ Lý, cha Tưởng liền tìm lão Lý, hỏi xem có thể ứng trước tiền công vài ngày không, lão Lý biết tình hình nhà họ Tưởng nên cũng đồng ý, đúng lúc Tưởng Đại Ngưu hôm nay cũng đến thôn Liễu Giang, cha Tưởng bảo Tưởng Đại Ngưu giúp mang về.

40 văn tiền không nhiều, nhưng cũng mua được hơn chục cân gạo lứt, tiết kiệm có thể ăn được khoảng một tháng.

Tưởng Tiểu Nhất thấy tiền thì vui mừng, Tưởng Đại Ngưu thấy cậu bỏ dao xuống ôm tiền vui sướиɠ, cười như phát bệnh thất tâm phong, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa miếng thịt khô nhỏ trên tay qua.

Tưởng Tiểu Nhất chớp mắt, dường như ngửi thấy mùi thơm của thịt, nuốt nước bọt cái ực: "Thịt khô ở đâu ra vậy?"

"Hôm nay ta đến nhà tẩu tử ngươi." Tưởng Đại Ngưu nói: "Cha vợ cho đấy."

Nghe vậy Tưởng Tiểu Nhất xua tay: "Vậy ta không thể nhận."

Ông nội của Tưởng Đại Ngưu và ông nội của Tưởng Tiểu Nhất là anh em ruột, nhưng ông nội Tưởng Đại Ngưu sinh hai trai một gái. Ông nội Tưởng Tiểu Nhất chỉ sinh mỗi cha Tưởng, Tưởng Đại Ngưu là con trai của đại bá, hiện nay hai người đại bá chưa chia tài sản, trong thôn, mọi người gọi nhà Tưởng Đại Ngưu là đại phòng nhà họ Tưởng, nhà Tưởng Tiểu Nhất là nhị phòng nhà họ Tưởng.

Tuy đại phòng nhà họ Tưởng đông hơn nhị phòng, nhưng cũng chẳng giàu có hơn bao nhiêu, nếu nhà Tưởng Tiểu Nhất mỗi bữa một đĩa rau dại, thì đại phòng có thể khá hơn một chút, mỗi bữa có hai đĩa rau dại.