Tại sao đều là gấu, hắn tu luyện thành công, tích cực tiến bộ, yêu thiên nhiên, sống hòa thuận với con người, còn đóng góp cả rừng trúc của mình để xây dựng thành phố văn minh, giờ đây vì miếng ăn, không biết đã bốc bao nhiêu gạch, ngủ ít bao nhiêu, trong khi con gấu trúc kia nằm một chỗ đã có người cho ăn, sự đối xử khác biệt này, thật khiến gấu chua xót.
Hắn ghen tị đến mức mắt đỏ ngầu.
"Người anh em," Bạch Tử Mộ nắm chấn song sắt, mắt long lanh hỏi: "Ngon không?"
Hắn nói bằng tiếng gấu trúc, con gấu bên trong trước tiên sững sờ một chút, rồi bắt đầu nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Bạch Tử Mộ, dò hỏi: "Anh bạn, cậu đang nói chuyện với tôi hả?"
Bạch Tử Mộ suýt nữa trợn ngược mắt ra sau gáy: "Chứ còn ai nữa?"
Phúc Phúc lập tức ngạc nhiên: "Sao cậu lại thành hình dạng quái quỷ này? Cậu đã tu luyện hả?"
Bạch Tử Mộ gật đầu: "Đúng vậy!"
"Chết mất thôi." Phúc Phúc không ăn nổi trúc nữa, cuộn tròn lăn đến trước mặt Bạch Tử Mộ.
Du khách xung quanh hào hứng hò hét, vội vàng chụp ảnh.
Phúc Phúc không quan tâm bọn họ, nói với Bạch Tử Mộ: "Sau khi nhà nước thành lập, yêu quái không được phép thành tinh, nếu bị phát hiện sẽ bị chém đầu đấy, sao cậu lại nghĩ không thông suốt mà tự tìm đường chết dẫy?"
"Tôi tu luyện từ hai trăm năm trước," Bạch Tử Mộ nói: "Lúc đó nhà Thanh còn tồn tại, cho phép tu luyện."
Đi bốn chân có gì hay? Con người tiến hóa từ khỉ, đi hai chân là dấu hiệu của sự tiến hóa, hắn không muốn nói chuyện vô ích với kẻ vẫn đang đi bốn chân: "Khẩu phần của cậu không tệ ha."
"Đương nhiên rồi!" Phúc Phúc có vẻ tự hào, nằm trên đất lăn lộn, ra vẻ đáng yêu, trong tiếng khen ngợi của mọi người, nói: "Giờ tôi là quốc bảo đấy! Đồ ăn phải là cao cấp nhất."
"Cậu mua mụt trúc này ở đâu vậy?" Bạch Tử Mộ liếʍ môi: "Tôi cũng muốn mua vài mụt để nếm thử."
Phúc Phúc đạp đạp hai chân ngắn ngủn, suy nghĩ một lúc: "Nghe nói là vận chuyển bằng đường hàng không từ Tứ Xuyên qua."
Bạch Tử Mộ gật đầu: "Ra vậy!"
Thấy hắn có vẻ sống không được tốt lắm, Phúc Phúc tốt bụng nói: "Ngày kia còn có một anh em nữa đến, cậu có muốn đi theo tôi không? Bao ăn bao ở bao phân phối."
Sống ăn bám chờ chết quả thật có chút hấp dẫn, nhưng Bạch Tử Mộ tự cho mình là một con gấu tiến bộ, muốn làm việc lớn, kiên quyết không đồng lõa với loại lười biếng thành tính như vậy:
"Thôi." Bạch Tử Mộ nói rất ngầu: "Đời gấu ở đời, nếu không thể làm được một sự nghiệp lớn kinh thiên động địa, thì thật uổng công làm một chuyến đi trên thế gian này."
Gấu trúc nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đó như đang nhìn một tên đần.
"Phẩm đức cao thượng của đời gấu như tôi, cậu không hiểu được đâu." Bạch Tử Mộ vẫy tay: "Đi đây, người anh em."
"Khoan đã." Phúc Phúc gọi hắn lại.
"Làm gì? Muốn cho tôi hai mụt trúc à?"
"Không phải." Phúc Phúc là một con gấu rất có văn hóa, nhiệt tình nói: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nhân duyên chúng ta gặp nhau, tôi nói cho cậu biết, sau này đừng dùng phép thuật bừa bãi."
Bạch Tử Mộ gãi đầu: "Tại sao?"
Phúc Phúc nói nhỏ: "Sẽ bị sét đánh đó."
Bạch Tử Mộ: "..."
Nó đang hù mình chăng!
Thấy hắn không tin, Phúc Phúc lập tức nóng nảy: "Đừng có mà không tin, không phải tôi nói xạo đâu, cậu ra ngoài hỏi thăm đi, Phúc đại ca tôi là người thật thà nhất, trước đây tôi quen một anh em, chán sống rồi, chạy đi tu luyện, kết quả bị sét đánh, không còn một mảnh."
Bạch Tử Mộ: "..."
Dữ vậy sao?
Hắn hơi không chắc chắn nói: "Người tốt như tôi, chắc không đến mức đó đâu."
Phúc Phúc liếc nhìn hắn: "Anh em của tôi đã đeo khăn quàng đỏ 6 năm, đã đưa 26 bà già qua đường, vậy mà vẫn bị đánh."
Bạch Tử Mộ: "..."
Mùa hè là mùa thường xuyên có mưa giông, 2 giờ sáng, khi mọi người đều đang mơ, Bạch Tử Mộ vẫn trằn trọc không ngủ được, vừa nhắm mắt, trong đầu toàn là những mụt trúc to bằng cánh tay, cuối cùng không chịu nổi cơn thèm, hắn bật dậy khỏi giường, hóa thành nguyên hình, bay về hướng Tứ Xuyên.
Chết đói kẻ nhát gan, chết no kẻ gan dạ.
Hắn không tin vào chuyện xui xẻo.
Trên bầu trời lướt qua một bóng đen, tốc độ cực nhanh, bay đến trên không thành phố B, đang chuẩn bị bay qua một tòa nhà cắm đầy cột thu lôi, một tia sét to bằng cánh tay ầm ầm đánh xuống Bạch Tử Mộ.
Bạch Tử Mộ: "..."
Được rồi, bây giờ đi tìm Đại sư huynh thiệt rồi.