Bà nội Tưởng vốn thân thể không tốt lắm, sau khi lấy ông nội Tưởng thì mang thai ba lần, nhưng hai lần đầu đều sảy thai, lần thứ ba mới sinh được cha Tưởng, nhưng cũng vì thế mà để lại một thân tật bệnh, sau đó một mực uống thuốc, bạc trong nhà từ từ cũng không còn bao nhiêu, chuyện xây nhà, ông nội Tưởng cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng đủ ở.
Ngôi nhà trải qua mưa nắng mấy chục năm, bỗng chốc như cũ, người ở trong đó, đi vòng vòng, cuối cùng chỉ còn mỗi cha Tưởng.
Sau đó cha Tưởng cưới Hoàng Tú Liên, Hoàng Tú Liên biết ông còn bạc, không nghèo như lời đồn lúc đó, có lẽ còn hy vọng Khâu Đại Trụ có thể từ biên giới trở về, không nghĩ thật sự sống qua ngày với cha Tưởng, cũng không nói muốn xây nhà.
Trong mắt Hoàng Tú Liên, xây nhà mới bà ta cũng không ở lâu, nếu để dành bạc, kinh tế dư dả chút, thỉnh thoảng còn mua được chút thịt, mới là thực tế nhất.
Vì vậy, bây giờ nhà họ Tưởng vẫn là nhà cũ, mấy chục năm rồi, hư hỏng nghiêm trọng, ngói trên mái nhà bị cha Tưởng lấy đi đổi lấy bạc, bây giờ chỉ lợp rơm, chỗ ở được vẫn là hai gian, trước kia cha Tưởng và Hoàng Tú Liên một gian, Tưởng Tiểu Nhất và Khâu Thúy Thúy một gian. Hoàng Tú Liên hòa ly đi rồi cha Tưởng tự ở một gian, mãi đến một năm sau, bà ta nhờ người gửi hai đứa con trai về, cha Tưởng bèn ngủ cùng Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam, cho đến khi chúng bốn tuổi, tiếng ngáy của Tưởng Tiểu Tam như sấm, làm cha Tưởng cả đêm không ngủ được, thấy chúng cũng có thể tự ngủ được rồi, bèn tránh nạn chuyển ra khỏi phòng.
Chắc cũng biết hai đứa con trai lợi hại, cha Tưởng thà ngủ ở phòng khách, cũng không muốn chen chúc một phòng cùng con, nhưng dù sao cũng là chỗ ngày thường tiếp khách, hơn nữa trong đó mùa thu hoạch còn phải chất đống ngô gặt về, sợ chỗ chật, cha Tưởng bèn kê một cái giường rộng khoảng 1m2 bên trái sát tường, Bạch Tử Mộ vừa đến hôm đó đã thấy, tất nhiên không muốn chui rúc với cha Tưởng, sợ bị ông vô tình đè ra bã.
Tưởng Tiểu Nhất làm sao mà hiểu được nó nói gì, cố gắng kéo nó xuống, nhưng cậu vừa dùng sức, gấu con lập tức nhe răng, càng dùng hết sức bốn chân ôm chặt cậu, cả con nằm sấp trên người cậu.
Tưởng Tiểu Nhị gãi đầu: "Đại ca, có phải gấu con muốn uống nước không?"
Tưởng Tiểu Nhất hết cách, nghe vậy liền thử rót một bát nước từ bàn bên cạnh, nhưng gấu con liếc mắt nhìn, rồi lại vùi đầu vào ngực cậu.
"Không phải muốn uống nước à?" Tưởng Tiểu Nhị chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Vậy nó muốn làm gì? Muốn bú sữa à?"
Mặt Tưởng Tiểu Nhất đột nhiên nóng bừng, đảo mắt trong lòng, rồi không nói hai lời trực tiếp tát cho Tưởng Tiểu Nhị một cái.
Tưởng Tiểu Nhị ôm cái đầu nhỏ, mím chặt miệng, không dám nói bậy nữa.
Tưởng Tiểu Nhất vốn đã mệt lử, lúc này bị gấu con nằm sấp trên người, lại không hiểu nó rốt cuộc muốn làm gì, kéo, kéo không ra, đánh lại không nỡ.
Dù sao gấu con trông thực sự rất đáng yêu.
Tưởng Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn một lúc, đột nhiên như lên đồng, lúc này chỉ số thông minh lập tức tiến sát 300.
"Ồ, đại ca," Mắt cậu nhóc sáng lấp lánh, chân nhỏ đột nhiên dậm mạnh lên giường, nói: "Có phải gấu con muốn ngủ với ca không?"
Tưởng Tiểu Nhất ngờ vực: "Thật à?"
"Chắc chắn rồi." Tưởng Tiểu Tam đắc ý, thầm cảm thấy mình đã nhìn thấu sự thật: "Tiểu Tam thông minh nhất, nhất định là vậy, không sai."
Tưởng Tiểu Nhị nhìn cậu một cái: "Đúng rồi."
Tưởng Tiểu Nhất: "..."
Gấu con không chịu xuống khỏi người cậu, Tưởng Tiểu Nhất bất đắc dĩ, lại nửa tin nửa ngờ ôm nó về phòng, kết quả vừa để lên giường, gấu con dùng cả bốn chân, bò cực nhanh vào trong giường, rồi... nằm xuống.
Nửa đêm trên núi hơi lạnh, Tưởng Tiểu Nhất là người sợ lạnh, đầu giường còn để một cái chăn cũ, không tính là dày, hơi mỏng, chắc là đã mấy năm rồi, mòn nát nhiều, nhưng nhìn rất sạch sẽ, trên đó còn có mùi xà phòng.
Tưởng Tiểu Nhất thấy gấu con nằm một lúc rồi lại bò dậy, nắm lấy tấm chăn giũ ra, đắp lên bụng nhỏ của mình, rồi nhắm mắt lại, hai cái tay nhỏ đặt ngay ngắn trên bụng, mặt nhỏ mang theo nụ cười nhẹ, như thể đã không còn gì nuối tiếc, trông như sắp ra đi thanh thản.
Tưởng Tiểu Nhất nhìn mà há hốc mồm.
Tưởng Tiểu Tam chạy vào, thấy gấu con ngủ rồi, còn định trèo lên giường ôm nó về, Tưởng Tiểu Nhất đột nhiên giơ tay ngăn cậu nhóc, nói để gấu con ngủ ở phòng mình!
Đại ca cũng muốn ôm gấu con ngủ.
Tưởng Tiểu Tam yêu đại ca nhất, trưa cậu nhóc đã được chơi với gấu con, nhưng đại ca rất bận, không có thời gian ở cùng gấu con, vậy thì để gấu con đêm nay ở với đại ca!
Cậu nhóc hít mũi một cái, rồi lại chạy về phòng.
Tưởng Tiểu Nhất đóng cửa rồi trèo lên giường, thử ôm Bạch Tử Mộ một cái, ngày đầu tiên ôm, cậu đã biết, gấu con lông xù mềm mại, sờ rất thích, lúc này hơi ấm truyền đến tay khiến lòng cậu không hiểu sao thấy yên tâm, thấy nó không động đậy, Tưởng Tiểu Nhất lập tức cười.
Cậu cũng không ngại nóng, bèn ôm Bạch Tử Mộ ngủ, cậu không ngáy, cũng không chảy nước mũi dài liên miên, Bạch Tử Mộ hé mắt, liếc cậu một cái, phát hiện người của người này cũng khá thơm, mà trông có vẻ rất gầy, như da bọc xương, nhưng ngực lại không hề cứng, cánh tay gối lên cũng rất thoải mái.
Ánh trăng như nước dịu dàng chiếu qua cửa sổ, trong ánh sáng yếu ớt này, Tưởng Tiểu Nhất nhắm mắt, trông lúc ngủ hoàn toàn không có vẻ hung dữ như ban ngày, cậu thở chậm rãi và sâu, gương mặt dưới ánh trăng dịu dàng ấm áp.
Tưởng Tiểu Nhất tuy hơi đen, nhưng cũng khá đẹp, đôi mắt hạnh khi cười, khóe mắt khóe miệng hơi cong lên, bên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền, là vẻ dịu dàng đáng yêu.