"Nhớ đóng cửa sân." Tưởng Tiểu Nhất xoa đầu nhỏ của cậu nhóc, nói: "Không thì gấu con sẽ chạy mất, về phòng ngủ một lúc đi! Đợi đại ca về, lại dẫn đệ đi làm."
Tưởng Tiểu Tam gật đầu mạnh, cái chùm trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại: "Vâng! Tiểu Tam nghe lời, Tiểu Tam ngoan nhất."
Tưởng Tiểu Nhất cười.
***
Thôn Tiểu Sơn cách thị trấn Bình Dương không xa lắm, chỉ chừng vài dặm, Tưởng Tiểu Nhất mua lương thực xong cũng không đi loanh quanh nhiều, mà đi thẳng đến tiệm son phấn.
Trong đó không chỉ bán son phấn và trang sức, cũng thu mua một số thứ, nhưng phần lớn là những chiếc khăn tay tinh xảo.
Cây trâm cha Tưởng mua trước kia không tặng được, về nhà ông bèn gói cẩn thận cất trong hòm dưới giường, bây giờ nhìn cũng khá mới, nhưng đồ bán lại lần hai, chất liệu lại không tính là tốt lắm, dù mới hay cũ, phần lớn đều bị kênh giá.
Cuối cùng Tưởng Tiểu Nhất cãi đến mệt mỏi, bán được sáu mươi văn, đau lòng đánh nửa cân rượu đυ.c, trên đường vội vã về vừa khéo gặp đại bá ở giữa đường, nói chuyện vài câu, mới biết ông chạy sang thôn Liễu Giang kia dò hỏi tin tức.
Việc này Tưởng Tiểu Nhất không tiện hỏi nhiều, chỉ nói chuyện khác, đại bá hỏi cậu bao giờ trồng đậu nành, mấy ngày nay cũng không thấy cậu ra đồng, không trồng nữa sao?
"Vẫn trồng chứ." Tưởng Tiểu Nhất nói: "Chậm vài ngày, đợi đưa Tiểu Nhị đi châm cứu về sẽ trồng."
Đại bá gật đầu, biết cậu có dự tính là được, việc đồng áng trông có vẻ đơn giản, kỳ thực cũng có quy tắc, mùa nào nên trồng hạt gì, đều phải để ý, ông chỉ sợ Tưởng Tiểu Nhất lần lữa lâu quá, đậu trồng muộn sẽ không tốt.
Đến tối cha Tưởng về, xách rượu thẳng qua bên đại phòng.
Dù thành hay không, cũng không có lý do để người ta chạy một chuyến không, nếu được, ngày mai Trương Đại Nha về cũng không thể về tay không, dù sao cũng là nàng dâu mới. Cha Tưởng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn dặn Tưởng Tiểu Nhất đi mua lương thực thì tiện thể mua ít rượu đυ.c về, thứ này rẻ, cha Trương Đại Nha là thợ săn, trong nhà không thiếu thịt, mà mắc tiền thì họ cũng mua không nổi, nghe nói cha Trương Đại Nha thích uống thứ này.
Đại bá thấy cha Tưởng đến cũng không khách sáo, nói thẳng để cha Tưởng yên tâm, ông đã dò hỏi rõ ràng, Lưu thị này ngoài hơi thích nói chuyện người khác ra, không có gì xấu, trong làng cũng không gây thù chuốc oán với ai.
Phụ nữ trong làng, ngày thường không có niềm vui khác, chỉ thích buôn chuyện giải sầu, cái này không tính là tật xấu gì lớn.
Đại thẩm nhìn cha Tưởng, cười nói: "Vậy ngày mai ta bảo đại tẩu của nó về một chuyến nhé?"
Cha Tưởng gật đầu: "Đại tẩu cứ sắp xếp đi!"
Tưởng Tiểu Nhất đợi ông về ăn cơm, bữa tối là cháo cải trắng gạo lứt, một nồi lớn, đơn giản gọn lẹ, ăn xong, Tưởng Tiểu Nhất tắm rửa cho Tưởng Tiểu Nhị, Tưởng Tiểu Tam ôm Bạch Tử Mộ chơi bên cạnh, Tưởng Tiểu Nhị ngoan ngoãn ngồi trong chậu nhìn, lúc này cậu nhóc cởi hết quần áo, gầy như khỉ không lông, cho dù Bạch Cốt Tinh đến chắc cũng tưởng là con mình.
Tắm xong bắt đầu mặc quần áo, cậu nhóc hỏi Tưởng Tiểu Nhất, có cần tắm cho gấu con không?
Bạch Tử Mộ cảm thấy toàn thân không thoải mái, hôm qua bộ lông bị nước mũi Tưởng Tiểu Tan làm dính bết lại từng mảng, hắn sớm muốn tắm rồi, lúc này vừa nghe thấy, mắt cũng sáng lên, đang định tự giác bò vào chậu, nhưng chân ngắn vừa cử động, Tưởng Tiểu Nhất không suy nghĩ, đã nói không cần.
Bạch Tử Mộ "..."
Là gấu thì không xứng được tắm à?
Sao tên này còn kỳ thị giống loài vậy!
Tưởng Tiểu Nhất thấy nó ngồi vào chậu, gọi không nghe, kéo không nhúc nhích, nhất quyết không chịu ra, lại giơ tay dọa nó.
Bạch Tử Mộ: "..."
Lại trò này, tưởng hắn sợ hành động này chắc? Dù sao hắn cũng là nam nhi vóc dáng 1m87, sẽ sợ hả?
Đương nhiên là không thể.
Bạch Tử Mộ ngoan ngoãn bò ra khỏi chậu.
Tưởng Tiểu Nhất lại đổ chậu nước sạch, gọi Tưởng Tiểu Tam qua, tự mình trông nom cậu nhóc tắm sạch, Tưởng Tiểu Nhất mới dẫn họ về phòng, đợi hai đứa nhỏ trèo lên giường nằm ngoan ngoãn, Tưởng Tiểu Nhất đang định quay người ra ngoài, tay áo đột nhiên bị kéo nhẹ.
Tưởng Tiểu Nhất còn tưởng là Tưởng Tiểu Nhị, quay đầu nhìn, lại là gấu con nắm mình, lại giống như hôm qua, mở to đôi mắt long lanh, nhìn cậu đầy mong chờ.
Lòng Tưởng Tiểu Nhất lập tức mềm nhũn.
Nhưng cậu còn chưa nói gì, gấu con đột nhiên dùng cả tứ chi, lắc mông ngoáy đuôi bò lên người cậu.
Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam kéo nó, nó kêu thảm thiết inh ỏi, như sắp lên đoạn đầu đài vậy, dọa Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam vội buông tay.
Tưởng Tiểu Nhất vô cùng ngạc nhiên, đỡ mông Bạch Tử Mộ sợ nó rơi xuống, khó hiểu hỏi: "Mày làm sao vậy?"
Làm sao à?
Đương nhiên là muốn thoát khỏi biển khổ rồi.
Bạch Tử Mộ kêu lên: "Tiểu huynh đệ, ta muốn ngủ với ngươi."
Hắn thà nhảy vào vạc dầu cũng không muốn lại ngủ chung với hai tên nhóc Tưởng Tiểu Nhị nữa.
Nhà họ Tưởng chỉ có hai gian phòng có thể ở được, cấu trúc hình chữ U, bên trái bếp, giữa phòng khách, bên phải hai gian phòng, một gian Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam ngủ, một gian là của Tưởng Tiểu Nhất.
Bà nội Tưởng trước kia là người có bạc, nhưng dù sao cũng đánh đàn bán rẻ tiếng cười cho khách ở quán trà, nói ra khó tránh khỏi không hay, sau khi lấy ông nội Tưởng, ông nội Tưởng định phá nhà cũ xây lại, nhưng bà nội Tưởng ngăn lại, nói vài năm nữa hãy bàn tiếp! Dù sao thời điểm này mà thực sự xây nhà, khó tránh khỏi gây đố kỵ, đến lúc đó lại lấy bà ra nói chuyện.
Sao tự dưng giàu có vậy, lại xây nhà ngói lớn?
Bán nghệ kiếm được nhiều tiền vậy à? Đừng có nói là còn làm nghề gì không thể cho người khác biết đấy.
Lời đàm tiếu đôi khi còn tổn thương hơn lưỡi dao sắc.
Ông nội Tưởng biết bà lo lắng nên cũng thôi.