Chương 27: Thật sự muốn cho hai thằng nhóc chết tiệt này mỗi đứa một đạp

Tưởng Tiểu Nhất tính toán, ôm rau về nhà, lúc này gần như nhà nào cũng bắt đầu dậy, trên không trung lơ lửng khói bếp.

Lương thực không đủ ăn, nếu không trộn thêm thứ khác, năm cân Tưởng Tiểu Tam một mình ăn hai ngày là hết.

Cậu nhồi một ít bột ngô, nhưng cải thảo thì hái rất nhiều, về nhà rửa sạch, thái nhỏ trộn với bột ngô, cải trắng hơi ngọt, có thể dùng làm bánh. Nhưng nếu có cà rốt, thái hạt lựu hấp cùng bột ngô thì mùi vị mới thật sự ngon, vừa thơm vừa ngọt.

Bánh cải thảo không khó làm, nhóm lửa, rửa nồi, hôm qua rán thịt khô, vừa hay còn chút dầu. Nồi nóng lên, Tưởng Tiểu Nhất quét một lớp dầu mỏng vào đáy nồi, "phập" một tiếng, một chiếc bánh ngô to bằng nắm tay được cậu dán lên nồi.

Cha Tưởng vào lấy nước rửa mặt, thấy bánh đã rán được mấy cái, Tưởng Tiểu Nhất mải mê làm bánh, cứ nhìn chăm chú vào trong nồi, trong bếp cũng hơi tối, không nhìn rõ biểu cảm gì, nhưng ông vẫn nói: "Để cho con chịu uất ức rồi."

Lúc nhà họ Tiền ầm ĩ, ông đã tỉnh rồi, hai nhà chỉ cách nhau vài mét, hàng rào và sân nhỏ không cách âm, động tĩnh bên đó ông nghe rõ mồn một.

Con dâu Hổ Tử cưới về tính nết thế nào, ông cũng biết rõ. Nha đầu này, dám nói ca nhi ông như vậy, thật sự nghĩ ca nhi nhà ông dễ bắt nạt sao?

Tưởng Tiểu Nhất ngẩng đầu lên: "Cha..."

"Có chiếm tiện nghi của người ta hay không, chúng ta tự biết là được, không cần quan tâm người khác nói thế nào. Lần sau chúng ta cũng đừng đến nhà họ mua nữa." Cha Tưởng mách nước cho cậu, "Sau này nàng ta còn lải nhải lung tung, con cứ mang dao qua nhà họ mài."

Tưởng Tiểu Nhất: "..."

Cậu không hề được an ủi.

"Cha." Cậu trợn to mắt, đột nhiên siết chặt chiếc vá trong tay, dáng vẻ "nhìn chòng chọc", như thể nếu cha còn nói thêm một câu nữa, cậu sẽ lục thân không nhận.

Cha Tưởng ậm ừ, không dám nói gì nữa.

Bánh rán tỏa ra mùi thơm, nhìn vàng ươm giòn tan, trông rất ngon miệng. Cha Tưởng gói hai cái bằng lá rau, rồi ra khỏi cửa.

Tưởng Tiểu Nhất rán xong bánh, trời đã sáng hẳn. Cậu lau tay, lại gánh hai gánh nước về, lúc này mới chuẩn bị đi gọi hai đứa em dậy.

Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam tối qua ngủ sớm, Tưởng Tiểu Nhất vừa mở cửa, hai đứa nhóc đã ngồi trên giường mặc quần áo rồi.

Tưởng Tiểu Tam đầu tóc rối bù, mông trần đang mặc quần, dường như cậu nhóc không có gì phiền não, lúc nào cũng cười toe toét, nhìn thấy Tưởng Tiểu Nhất lớn tiếng nói: "Đại ca, Tiểu Tam dậy rồi."

"Ừ! Thấy rồi." Tưởng Tiểu Nhất sờ gò má bé nhỏ của cu cậu, có lẽ vừa mới ngủ dậy, ấm áp, lại mềm mại, cậu sờ một hồi mới bắt đầu giúp Tưởng Tiểu Nhị mặc quần áo, Tưởng Tiểu Nhị ho mấy tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nói:

"Đại ca, Tiểu Nhị Tiểu Tam là những đứa trẻ ngoan, ngủ sớm dậy sớm không nằm ì." Nó phát hiện Bạch Tử Mộ nằm ngửa bốn vó giơ lên trời không động đậy, bèn chọc chọc, thấy nó vẫn đang ngủ gật, lập tức nói: "Gấu con không ngoan, thích ngủ nướng."

Tưởng Tiểu Tam hùa theo, lớn tiếng lẩm bẩm: "Không ngoan phải đánh, đại ca, đánh nó, đánh mông nó đi."

Bạch Tử Mộ: "..."

Hắn thật sự muốn cho hai thằng nhóc chết tiệt này mỗi đứa một đạp.

Là hắn ngủ nướng sao?

Hả?

Rõ ràng là hắn cả đêm đều không ngủ được.

Nếu trời sáng muộn hơn nửa tiếng nữa, có lẽ hắn đã chết rồi.

Tối qua Tưởng Tiểu Nhất nói chuyện với cha chỉ trong chốc lát, Tưởng Tiểu Nhị và Tưởng Tiểu Tam đã ngủ rồi. Hai đứa giống hệt lợn con, trong cái đầu nhỏ xíu không có bất cứ phiền não gì, vừa chạm gối đã ngủ bất tỉnh nhân sự, đánh rắm còn chưa dữ dội như vậy, tốc độ nhanh đến mức khiến Bạch Tử Mộ trợn mắt há hốc mồm.

Hôm nay Bạch Tử Mộ trước tiên gặp phải sự kinh hoàng của việc mài dao, rồi suýt nữa tắm nước sôi, nhiều lần đi qua đi lại trước quỷ môn quan, tim gan từ lâu đã không chịu nổi. Cái giường bên dưới đơn sơ, chỉ là một tấm ván gỗ và mấy hòn đá ghép lại mà thành, mặt giường cứng. Nhưng hắn vừa mới bị sét đánh, tuy bên ngoài trông vẫn tròn vo béo ú, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, chỉ nhờ một hơi thở mà chống đỡ. Trưa hôm đó đối mặt với Tưởng Tiểu Nhất và Tưởng Tiểu Tam vô ơn bạc nghĩa này, hắn cũng không dám nhắm mắt, sợ mắt vừa nhắm lại, sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Khó khăn lắm mới nằm lên giường, tuy cứng nhưng thần ngủ đến rồi, muốn ngủ là ngủ được. Vốn dĩ hắn định điều tức tốt một chút, để vết thương lành lại đôi chút. Ai ngờ vừa mới ngủ gật sắp gặp Chu Công, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng động trời.

Bạch Tử Mộ lúc đó giật bắn cả người, suýt nữa là són ra quần, tưởng rằng lôi kiếp không gϊếŧ chết hắn sẽ không chịu thôi, đuổi theo đến rồi. Kết quả tìm theo tiếng nhìn sang bên cạnh...

Khỉ thật, hai lỗ mũi của Tưởng Tiểu Tam đang phì phò bong bóng, ngáy như sấm dậy.

Không đúng.

E là sấm cũng không vang bằng nó.

Tưởng Tiểu Tam tuổi còn nhỏ, đầu không lớn, nhưng bản lĩnh ngáy ngủ lại lớn.

Bạch Tử Mộ dịch về phía Tưởng Tiểu Nhị, đang định lại đi gặp Chu Công một lần nữa, không ngờ Tưởng Tiểu Nhị lại bắt đầu ho sặc sụa.

Bạch Tử Mộ: "..."

Tưởng Tiểu Nhị ho thực sự quá dữ dội, gặp người bị lao phổi mười năm chắc cũng phải chịu thua, Bạch Tử Mộ sợ lỡ mất cảnh giác, lá gan của Tưởng Tiểu Nhị "bốp" một cái bay ra quật vào mặt mình.

Bên trái sấm rền bên phải ho khan, liên tiếp nối nhau, như có nhịp điệu, hơn nữa hai đứa nhóc như đang so tài, bên trái vừa xong bên phải bắt đầu, một tiếng so với một tiếng cao hơn, không lúc nào yên tĩnh. Bạch Tử Mộ lau mặt, mặt xám như tro tàn, cảm thấy bên tai để hai cái loa chẳng qua cũng chỉ như vậy.