Trong sân đại phòng lúc này, mọi người đang bận rộn bóc ngô. Ai nấy đều cố gắng làm cho xong sớm, tranh thủ nắng ráo mà phơi, rồi sớm được cất vào vựa, lòng người mới yên, bởi lẽ lương thực cho nửa năm sau đều trông cậy vào đây cả.
Hơn nữa, người nhiều tuổi như bà nội Đường, đại thẩm vốn ngủ ít, cùng mấy đứa trẻ nhỏ khác hẳn đã được nghỉ sớm vào buổi trưa, nên lúc này không có mặt ở sân để bận rộn phụ việc.
Hình như bà nội Đường đã đoán trước cha Tưởng sẽ tới. Thấy ông đến muộn như vậy cũng không ngạc nhiên. Thậm chí bọn họ không đợi cha Tưởng mở miệng thì bà đã lên tiếng trước:
Toàn những lời tốt đẹp.
"Nhà họ Lưu cũng khá lắm, ngươi không biết đấy thôi, điều kiện nhà ấy tốt đến mức có bao nhiêu cô nương muốn gả vào. Cho dù sau này Lưu Hổ Tử không làm nghề chạy bàn nữa, nhà ấy vẫn còn hơn chục mẫu ruộng nước, chín mẫu đất cạn, bên dưới chỉ có một đứa em trai. Sau này chia nhà, cũng không lo thiếu ăn nửa đời sau. Nếu Tiểu Nhất nhà chúng ta gả qua đó, chăm chỉ làm ăn thì chẳng còn phải lo lắng gì cả."
Mọi người trong thôn đều rất coi trọng ruộng đất.
Nhà họ Lưu ở thôn Tiểu Sơn có nhiều ruộng, nhà họ Lưu ở thôn Liễu Giang cũng vậy, cho nên con trai trong nhà họ đều là những chàng trai được săn đón nhất.
Tuy hai nhà đều họ Lưu, nhưng thực ra không phải họ hàng gì.
Cha Tưởng nghe thấy vậy cụp mắt xuống, không tỏ ra vui mừng lắm, chỉ nói: "Bá nương, tuy ta có ba đứa con, nhưng nói thật, ta vẫn thương Tiểu Nhất nhất."
Không khí im lặng một lúc.
Mọi người đều tưởng mình nghe nhầm, ngước đầu lên nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, đầy vẻ không tin nổi. Nét mặt bọn họ đều biến sắc, tay cầm ngô cũng quên mất phải bóc.
Ở trong thôn, đàn ông vốn trọng nam khinh nữ.
Bọn họ cho rằng cô nương, ca nhi lớn rồi cuối cùng cũng phải gả đi, chẳng ai ở lại được. Chỉ có con trai mới có thể dưỡng già cho mình. Trước đây nghe kể ở thôn Tiểu Giang có một người đàn ông muốn có con trai, cứ để vợ sinh mãi. Nhưng khổ nỗi sinh mãi không ra con trai, ngược lại lần lượt sinh được bốn đứa con gái, ba ca nhi.
Nhà người đàn ông ấy cũng nghèo, nuôi bảy đứa con sao mà đủ, nhưng lại rất muốn có con trai. Không có con trai thì mọi người xem như là tuyệt tự.
Trong thôn, không có tiền sẽ bị người ta khinh thường, tương tự vậy, không có con trai, hoặc là nhà có ít con cái cũng bị xem thường. Vì thế có những nhà, càng nghèo con cái càng đông, nếu mà nghèo rồi lại không có con thì người ta chẳng thèm liếc mắt, bị xem thường bị ức hϊếp.
Con gái, ca nhi gả đến nhà người ta rồi, gần thì một năm may ra còn về được hai ba lần. Đường xa lộ trình chậm chạp, lấy chồng xa càng bi đát, hai ba năm mới về được một lần. Không có con trai, đến khi không nhúc nhích nổi may mắn thì có con gái, ca nhi hiếu thảo, nguyện về phụng dưỡng thì có phụng dưỡng được bao lâu? Ở được mấy ngày là nhà chồng bên kia đã bất mãn rồi. Hơn nữa con gái, ca nhi một khi đã lập gia đình thì đa phần chỉ quan tâm được đầu này, chẳng lo được đầu kia.
Không có thằng con trai, sau này nằm liệt giường cũng chẳng có ai hầu hạ đưa cơm đưa nước. Vợ của người đàn ông ấy sau này lại sinh thêm ba đứa con gái nữa, vừa mới chào đời đã bị người chồng ném xuống nước.
Chuyện này lúc ấy ầm ĩ lắm, ai ở mấy thôn lân cận cũng đều biết cả.
Bên thôn Tiểu Sơn này không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng dù người ngoài nghĩ thế nào, thì trong nhà họ Tưởng đối với các con, trông có vẻ ai cũng thương cả, đối xử công bằng. Mỗi lần hiếm hoi nấu thịt thì các con gái và ca nhi cũng được ăn, không bắt làm việc nặng, thường kêu con trai làm. Bình thường cũng không đánh mắng, nhưng riêng trong lòng, bọn họ vẫn coi trọng con trai hơn.
Lúc này nghe lời cha Tưởng nói, ai nấy đều giật mình ngạc nhiên.
Đại bá buông ngô trong tay xuống. Ông ấy có khuôn mặt nam tính, nghiêm túc, lúc nhíu mày trông rất uy nghiêm. Mấy đứa con trong nhà bình thường sợ ông ấy nhất. Vẻ mặt ông ấy nghiêm túc nhìn cha Tưởng:
"Có phải vì ngươi thấy Tiểu Nhị và Tiểu Tam không bằng người khác nên mới nói thế?"
Cha Tưởng lắc đầu: "Không phải, Tiểu Nhị và Tiểu Tam, ta chẳng thấy có gì khác người cả. Chẳng qua sức khỏe và gân cốt Tiểu Nhị không được tốt, còn Tiểu Tam, người ngoài cứ bảo nó ngốc, đầu óc không bình thường, nhưng ngoại trừ hơi ngờ nghệch ra thì những gì mà mấy đứa trẻ khác biết, có gì mà nó không biết? Ta cũng không thấy nó có vấn đề gì, kém người ta ở chỗ nào."
"Thế thì tại sao ngươi lại nói thế?" Nhị bá không vui hỏi.
"... Ta có hai đứa con trai, nhưng ca nhi chỉ có một." cha Tưởng trầm giọng: "Ta không mong nó gả vào nhà giàu có gì, chỉ cần là người tốt, nó không bị người ta khinh rẻ bắt nạt là được, có nghèo cũng không sao
Nhị bá nương lúc này đã hiểu ra, âm thầm gật đầu.
Lời này của cha Tưởng cũng không sai. Nếu gả cho người có tiền nhưng tính tình không ra gì thì cũng không được, hơn nữa nếu gặp phải mẹ chồng khó tính keo kiệt thì còn khổ cả đời. Nếu như là người không thương con, nhìn đâu cũng thấy khó chịu, thì cho dù Lưu thị đanh đá chua ngoa đến đâu, cuộc hôn nhân này cũng sẽ chấp nhận.
Mẹ chồng tuy khó tính, nhưng chờ bà ấy chết là xong, hơn nữa mà nói, gả cho ai chẳng phải hầu hạ cha mẹ chồng?
Đã là hầu hạ thì sao mà không chịu khổ được?
Cha Tưởng có thể nghĩ thế này, chứng tỏ thật sự rất thương Tưởng Tiểu Nhất.
Nhị bá mẫu lập tức đảm bảo: "Tam đệ, nhà họ Lưu này ngươi cứ yên tâm, người ta đều tốt cả. Chiều nay sau khi Tiểu Nhất về, ta lại hỏi kỹ đại tẩu nó, nó nói họ hàng bên ngoại nó đều là người tốt, nếu không được thì bọn ta đâu dám nói cho Tiểu Nhất nghe. Dù sao đứa nhỏ cũng là do bọn ta nuôi lớn mà, tất nhiên bọn ta cũng mong nó tìm được nhà tốt. Tam đệ, chuyện này ngươi cứ yên tâm đi!"