Chương 23: Vô ơn bạc nghĩa

Người trong thôn biết chỉ cần Tưởng Tiểu Nhị một ngày chưa khỏe, cái lỗ hổng trong nhà họ một ngày không lấp đầy được, nếu cho mượn tiền, e rằng 8-9 năm cũng không lấy lại được.

Nếu như nhà nào có ít tiền, cũng không dễ dàng cho mượn, nếu không chẳng may có việc gấp, lấy đâu ra? Nếu nhà giàu có hơn, thì mượn một chút cũng được, đằng này nhà nào cũng nghèo, một văn tiền đồng còn quý hơn cả con ngươi.

Trước đây Tưởng Tiểu Nhị bệnh nặng hơn, tiền tiêu còn nhiều hơn, có một lần nhà thậm chí hết lương thực 9 ngày, cha Tưởng không còn cách nào, từng đi vay tiền từng nhà trong thôn, nhưng không mấy nhà chịu cho. Tưởng Tiểu Nhất biết chuyện này, tất nhiên sẽ không ra ngoài xin người ta mượn nữa, mượn cũng mượn không được, cuối cùng chỉ là xin người ta vô ích.

Cậu do dự một chút, nói: "Cây trâm lần trước cha mua cho đại tỷ, con muốn đem đi cầm."

Cha Tưởng cụp mắt xuống, lại chẻ hai khúc củi, im lặng một lúc mới nói: "Cứ để trong phòng, khi con đưa Tiểu Nhị đi, thì mang theo đi! Cái đó đại tỷ con cũng không thèm, để lại cũng chỉ để đấy, đợi sau này con lấy chồng rồi, cha sẽ mua cho con cái tốt hơn."

Cây trâm là ông mua cách đây hai tháng.

Chuyện Khâu Thúy Thúy lấy chồng, cha Tưởng vẫn là nghe từ đại phòng.

Vốn là Tưởng Đại Ngưu muốn đi tìm Khâu Thúy Thúy, nhưng hắn ta là người ngoài dù sao cũng không tiện đi một mình, bèn gọi Tưởng Tiểu Nhất đi cùng. Đến nhà họ Khâu, người gác cổng thấy hai người ăn mặc nghèo khổ, bèn tưởng lại là mấy người họ hàng nghèo trong thôn của Khâu Đại Trụ lên xin tiền, bèn chặn lại không cho vào.

Tưởng Đại Ngưu nói muốn tìm Khâu Thúy Thúy, người gác cổng nói: "Tìm tiểu thư? Tiểu thư ở nhà họ Đường, các người lên đó tìm đi."

Tưởng Đại Ngưu và Tưởng Tiểu Nhất còn hơi ngớ người, sau đó tìm đến, mới biết Khâu Thúy Thúy đã lấy chồng.

Tưởng Tiểu Nhất trước đây từng tìm Khâu Thúy Thúy, nhưng lúc đó tình cờ gặp trên đường, Khâu Thúy Thúy không cho cậu theo về nhà, chỉ dẫn cậu đến quán trà, nhưng cũng không nhắc đến chuyện này.

Tưởng Đại Ngưu không phải người nhiều chuyện, lúc về không nói gì nhiều, nhưng đại phòng biết Khâu Thúy Thúy không đến, còn đã lấy chồng rồi, bọn họ bèn đi hỏi cha Tưởng, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cha Tưởng, trong lòng đã hiểu rõ.

Bọn họ nhớ đến tình nghĩa hơn mười năm đó, nhưng rõ ràng Khâu Thúy Thúy không muốn qua lại với họ nữa.

Nếu không, chuyện lớn như thành thân, sao không cử người nói với mấy người họ một tiếng?

Không nói với đại phòng bọn hị thì thôi, nhưng ngay cả cha Tưởng cũng không thông báo một tiếng, thật là vô ơn bạc nghĩa.

Tuy cha Tưởng không phải cha ruột của nàng ta, không có ân sinh thành, nhưng dù sao cũng có ân nuôi dưỡng.

Khi Khâu Thúy Thúy ở nhà họ Tưởng, bọn họ cũng chưa từng đối xử tệ với cô ấy nửa phần.

Bây giờ hoàn toàn vô ơn bạc nghĩa.

Cha Tưởng không nghĩ xấu về đứa nhỏ, chỉ cảm thấy Khâu Thúy Thúy vẫn luôn nghe lời Hoàng Tú Liên. Hồi trước, khi hai người hòa ly không mấy vui vẻ. Hoàng Tú Liên lòng dạ hẹp hòi, chuyện này e rằng Hoàng Tú Liên ngăn cản không cho nói, con gái thành thân dù sao cũng là chuyện lớn, hơn nữa người ta gọi ông là cha hơn mười năm, ông không thể làm như không biết. Thế nên cha Tưởng bèn mua một cây trâm, không đắt, cũng chỉ hơn 90 văn tiền, mua ở chỗ người thợ già bên đường, làm bằng sắt mỏng. Tuy không phải vàng bạc, nhưng thắng ở chỗ chạm khắc đẹp, trên đó có một đóa hàn mai, trên đóa hoa mai, là một con bướm đang xòe cánh, trông rất sống động.

Cha Tưởng định mang qua tặng Khâu Thúy Thúy, nhưng ai ngờ Khâu Thúy Thúy lại không nhận, nói chồng nàng ta là một người đọc sách, nhà họ Đường ở thị trấn cũng là gia đình có chút thể diện, trong nhà chỉ có nha hoàn mới đeo cái này. Cây trâm này nếu nàng ta nhận đeo ra ngoài chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo hay sao, đã không đeo ra ngoài được, để đó chẳng phải lãng phí? Chi bằng thúc mang về cho ca nhi của thúc dùng đi!

Hôm đó Khâu Thúy Thúy nói rất nhiều, trong lời nói sợ rằng nhận rồi sẽ mắc nợ ân tình, sau này cha Tưởng còn tới cửa nữa.

Cha Tưởng nghe mà cảm thấy khó chịu, nhưng điều khiến ông cảm thấy khó chịu nhất, chính là câu "thúc" và "ca nhi của thúc" của Khâu Thúy Thúy.

Khâu Thúy Thúy có thể không nhận ông, nhưng Tưởng Tiểu Nhất dù sao cũng là đệ đệ cùng mẹ khác cha của nó, lời này của Khâu Thúy Thúy, là ngay cả Tưởng Tiểu Nhất cũng không muốn nhận.

Cho đến hôm nay, cha Tưởng nghĩ đến Khâu Thúy Thúy vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Ông đứng dậy vỗ vỗ tay, lại nhìn giờ giấc, lúc này không tính là quá muộn, người trong thôn để tiết kiệm tiền dầu, buổi tối phần lớn trời vừa tối là lên giường nghỉ ngơi. Nhưng mùa này, mọi người chắc chắn vẫn đang bận rộn bóc ngô.

Thu hoạch ngô xong, phải tranh thủ bóc, tranh thủ phơi, nếu không qua một thời gian, kê lại sắp thu hoạch rồi.

Cha Tưởng cất cái rìu, đứng dậy đi ra ngoài: "Cha đi qua đại phòng một chuyến, con ngủ trước đi."

Tưởng Tiểu Nhất biết ông đi qua đại phòng để hỏi chuyện, cũng không ngăn cản, đợi cha Tưởng đi rồi, cậu đóng cổng sân, lại xếp gọn củi cha vừa chẻ, rồi mới vào bếp lấy nước rửa mặt.