Lời này là xem tướng mà nói, hay là đoán? Nếu là xem tướng mà nói, thì vị tiểu đạo sĩ đó quả thực có vài phần bản lĩnh, như vậy, tức là nói con ông có mệnh làm quan...
Chuẩn hay không chuẩn?
Chuẩn thì tất nhiên là tốt.
Nhưng cũng như Tưởng Tiểu Nhất nói, mấy thôn xung quanh đều không có người đọc sách, ca nhi nhà ông làm sao có mệnh làm quan được?
Cô nương ca nhi trong thôn, muốn gả vào thành còn khó, huống chi là đám người đọc sách kia.
Thời buổi này đọc sách tốn tiền, không nói trong thôn, ngay cả thị trấn cũng không phải nhà nào cũng đọc được, ngoại trừ một vài trường hợp, những người có thể đọc sách, phần lớn là người có điều kiện khá giả.
Giống như Đường Văn Kiệt, trong nhà mở cửa hàng, tuy bây giờ không được khá giả, nhưng trước đây làm ăn tốt, tích được một số tiền lớn, lại nói lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Đường Văn Kiệt thi mấy năm vẫn chưa đỗ tú tài, nếu nhà họ Đường không có tiền, Đường Văn Kiệt sớm đã phải về nhà rồi, làm sao còn có thể đến thư viện tiêu bạc được!
Càng là nhà có tiền, càng coi trọng quy củ nói môn đăng hộ đối, bọn họ là người nhà quê, đừng mơ mộng nữa.
Khâu Thúy Thúy từ nhỏ đã không giống ông, cũng không giống Hoàng Tú Liên, nhưng con không giống cha mẹ, cũng không phải không có, cha Tưởng tất nhiên không nghĩ nhiều. Vị đạo sĩ đó nói ông bị cắm sừng, có lẽ là vì thấy Khâu Thúy Thúy không giống ông, đoán đại, ấy thế mà tình cờ đoán đúng.
Ông không thể vì lời nói không biết thật giả của vị đạo sĩ đó, mà lại làm chậm trễ ca nhi nhà mình đúng chứ!
Ca nhi ông gần hai mươi tuổi rồi, không thể kéo dài thêm nữa.
Tưởng Tiểu Nhất không biết suy nghĩ của ông, tiếp tục nói: "Hơn nữa, lúc đó đại tỷ cũng ở đó, đạo sĩ người ta nói là "con của ngươi", có lẽ là nói về đại tỷ."
Đúng lúc Khâu Thúy Thúy lấy một người đọc sách, hiện tại tuy chưa thể đỗ tú tài, nhưng nghe nói đã nhờ người tìm mối quan hệ vào trường huyện, nghe nói phu tử trong đó có chút tài năng, phần lớn các tú tài lang ở thị trấn, đều xuất thân từ trường huyện. Đường Văn Kiệt vào Văn Sơn thư viện, có lẽ không lâu nữa, sẽ có thể đỗ đạt, dù sao chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được.
Khi xưa vị đạo sĩ đó nói cha Tưởng bị cắm sừng lúc Hoàng Tú Liên không nghe thấy, sau đó cha Tưởng nói với bà ta người xem bói nói con bọn họ có mệnh làm quan, Hoàng Tú Liên cũng tưởng là nói về Khâu Thúy Thúy.
Dù sao thời buổi này con gái cũng đáng giá hơn ca nhi, hơn nữa Khâu Thúy Thúy có gương mặt xinh đẹp, thân hình lại đầy đặn, người già trong thôn nhìn thấy, thường nói sau này nàng ta là người có phúc.
Khi xưa lúc hòa ly Hoàng Tú Liên nhất định phải đem Khâu Thúy Thúy đi, không phải vì sợ cha Tưởng oán trách bà ta mà trút giận lên đứa trẻ. Cha Tưởng thật thà, lòng dạ lại tốt, Hoàng Tú Liên không sợ ông sẽ đánh mắng Khâu Thúy Thúy. Sở dĩ đem Khâu Thúy Thúy đi, không chỉ vì Hoàng Tú Liên yêu thương nàng ta nhất, cũng bởi vì nàng ta có mệnh làm quan, còn có Khâu Đại Trụ muốn con nhận tổ quy tông.
Sau khi Khâu Thúy Thúy đến tuổi trưởng thành, Hoàng Tú Liên làm mai cho nàng ta, phần lớn là những người đọc sách.
Vừa nhắc đến Khâu Thúy Thúy, sắc mặt cha Tưởng lập tức có vẻ khó coi, trước đây tuy cũng cảm thấy vị đạo sĩ năm đó có lẽ nói về Khâu Thúy Thúy, nhưng Khâu Thúy Thúy lại không phải con của ông. Tưởng Tiểu Nhất và Tiểu Nhị Tiểu Tam từ nhỏ đã giống ông, người ngoài nhìn một cái đã biết là con của ông, vị tiểu đạo sĩ đó đã đoán được ông bị cắm sừng, thì chắc chắn là nói về Tưởng Tiểu Nhất.
Ông tức giận bổ một rìu xuống, khúc củi to bằng đùi liền tách làm hai nửa: "Đường Văn Kiệt? Nó chỉ có thể nướng cái mông."
Tưởng Tiểu Nhất cười lên, mắt hơi cong: "Vậy hắn cũng giỏi đấy, mông cũng nướng được."
Cha Tưởng cũng cười hì hì.
"Cha." Tưởng Tiểu Nhất lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh cha Tưởng, nói: "Vài ngày nữa phải đưa Tiểu Nhị đến Hồi Xuân Đường châm cứu rồi."
Tưởng Tiểu Nhị không chỉ phải uống thuốc, cứ nửa tháng còn phải đúng hẹn đến phòng khám cho lão đại phu châm một lần.
Uống thuốc đắt, châm cứu tất nhiên cũng không rẻ, một lần phải mất hơn trăm văn.
Trước đây Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng chặt củi bán, tiền bạc cũng có thể gom đủ miễn cưỡng, nhưng tháng trước Tưởng Tiểu Nhị bị cảm lạnh, phát sốt cao một lần, nằm ở y quán sáu ngày, trực tiếp tiêu hết số tiền ít ỏi trong nhà. Hôm nay cha Tưởng nhờ Tưởng Đại Ngưu mang về 40 văn, nhưng số tiền này còn phải mang đi mua lương thực, dù dè xẻn, e rằng cũng không đủ.
Vài ngày nữa phải đi rồi, đống củi trên núi bán cũng chỉ được 60-70 văn.
Vẫn còn thiếu một chút.