Chương 18: Thật sự là nghèo

Tuy thức ăn chính của gấu trúc là tre trúc, nhưng chúng vẫn sẽ ăn thịt.

Bạch Tử Mộ cũng thích ăn thịt, trước đây không có thịt ăn cơm cũng không ngon, nhưng lúc này miếng thịt nhỏ xíu Tưởng Tiểu Tam đưa qua, chiên vàng giòn, cũng đủ thơm, nhưng hắn ăn e là còn chưa đủ để nhét kẽ răng, bèn lắc đầu.

"Gấu con không ăn thịt à?" Tưởng Tiểu Tam chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay, cậu nhóc cảm thấy thịt thơm lắm, ngon nhất thiên hạ vô địch, gấu con lại không ăn?

Bạch Tử Mộ gật đầu.

Tưởng Tiểu Tam lập tức ngạc nhiên kêu lên, mắt trợn tròn, vừa nhảy vừa nhún: "Ối, trời đất ơi, gấu con hiểu tiếng người!" Cậu nhóc cười hì hì, dường như càng thích Bạch Tử Mộ hơn, miếng thịt to bằng hạt đậu phộng trong tay được cu cậu ba chớp ba nhoáng nhét vào miệng, rồi liếʍ liếʍ ngón tay, rồi leo lên ghế ôm lấy Bạch Tử Mộ, đầu vùi vào ngực lông xù của hắn, cười hề hề vô tư lự, cũng không biết cười ngốc cái gì.

Bạch Tử Mộ liếc nhìn nhãi con một cái, nghĩ đến việc vừa rồi thằng nhóc chết tiệt này đã hào phóng với mình như vậy, cũng không đá nhóc ta nữa.

Tâm trí của Tưởng Tiểu Nhất hoàn toàn ở trong nồi, cậu không nhìn thấy cái gật đầu của Bạch Tử Mộ, nghe thấy lời Tưởng Tiểu Tam nói, cậu chỉ nhìn qua bên này một cái, không quan tâm.

Tưởng Tiểu Tam là đứa không thông minh lắm, khi Tưởng Tiểu Nhất không lên núi, cậu nhóc sẽ đi theo Tưởng Tiểu Nhất ra đồng làm việc, khi Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng lên núi chặt củi, không tiện dẫn cậu nhóc theo, cu cậu hoặc là ở nhà, hoặc ra vườn rau nhổ cỏ, hoặc đi nhặt củi, hoặc chơi với Tưởng Tiểu Nhị trong sân, nhưng khi Tưởng Tiểu Nhị không khỏe phải nằm trên giường, cậu nhóc lại không biết phải làm việc gì, sẽ ngồi ngơ ngác trên ngưỡng cửa đợi Tưởng Tiểu Nhất và cha Tưởng về, trẻ con trong thôn thấy cậu nhóc đều thích chế giễu nhóc là đồ ngốc, không thích chơi với cậu nhóc lắm, thậm chí còn bắt nạt cậu nhóc. Trương Tiểu Tam chán quá, sẽ tự chơi một mình, tự nói chuyện với mình, càng giống một đứa đầu óc có vấn đề.

Mấy ngày trước Tưởng Tiểu Nhất từ núi về, nhìn thấy cậu nhóc bưng vài con kiến, đang nói chuyện với chúng, thấy mình về, còn vui vẻ giơ lên cho cậu xem, nói đó là bạn mới của cậu nhóc, con này tên là Tiểu Đãng, con kia tên là Đại Đãng, Tiểu Đãng là kiến cái, Đại Đãng là kiến đực.

Con kiến đen thui, to bằng hạt vừng, trông đều giống nhau, làm sao nhìn ra được đực cái, Tưởng Tiểu Nhất mới hỏi làm sao đệ biết?

Cậu nhóc thần thần bí bí ghé vào bên Tưởng Tiểu Nhất, dùng tay che miệng, nói là Tiểu Đãng nói cho cậu nhóc biết.

Tưởng Tiểu Nhất lúc đó đã nghẹn họng, lúc này nghe những lời như vậy, chỉ cho rằng thằng bé lại đang nói bậy nói bạ, hoàn toàn không để tâm.

Tưởng Tiểu Nhị nghe Bạch Tử Mộ không ăn thịt, đã đặt miếng thịt nhỏ còn lại vào tủ bếp, đi qua giúp Tưởng Tiểu Nhất trông lửa.

Thịt khô xào xong, đầy ắp một đĩa lớn.

Hẹ vốn đã thơm lừng, lúc này xào với thịt khô dính chút dầu mỡ càng thơm hơn, đứng xa cũng có thể ngửi thấy.

Nhà chỉ có một cái nồi, xào xong món đầu tiên, Tưởng Tiểu Nhất cho ba muôi nước vào nồi, đợi sôi, mới đổ tất cả thịt và rau vào.

Bạch Tử Mộ thấy cậu đổ rau vào, rồi lấy nắp đậy lại, cho đến khi sắp bắc nồi xuống mới rắc chút muối, không lật lại lần nào, toàn thân gấu đều đã ngốc.

Sở dĩ đồ ăn ở căng tin lớn không ngon, là vì nấu nồi lớn, rau nhiều khó lật, rau không lật bị úp vào nhau, sẽ có mùi, thêm vào đó dầu ít, tất nhiên sẽ khó ăn.

Tưởng Tiểu Nhất thao tác một loạt như vậy, nếu không biết, còn tưởng cậu đang nấu cơm cho lợn!

Với tay nghề này, e rằng ngay cả lợn cũng chê.

Món ăn cũng nấu xong, thời gian cũng muộn rồi, Tưởng Tiểu Nhất rửa nồi, đổ vào một thùng nước.

Mùa này không lạnh, ban ngày thậm chí có thể nóng chết người, thôn nhỏ bốn bề đều là núi, chỉ có ban đêm hơi mát mẻ một chút, người lớn trẻ con tắm nước lạnh đều không vấn đề gì, nhưng Tưởng Tiểu Nhị thể trạng yếu, không thể tắm nước lạnh, còn Tưởng Tiểu Tam chưa bị cảm lạnh mà cái mũi nhỏ đã chảy nước mũi hàng ngày, Tưởng Tiểu Nhất cũng không dám cho cậu nhóc tắm nước lạnh, nếu lại bị cảm lạnh, e rằng một cái mũi nhỏ chảy không đủ, mắt cũng phải chảy nước mũi luôn mất.

Cha Tưởng vẫn chưa về, trong nhà cũng không có gia súc, trước đây có nuôi vài con gà, nhưng đã bị Tưởng Tiểu Nhất mang lên thị trấn bán rồi. Lúc đi, Tưởng Tiểu Nhị còn dặn, nói Tưởng Tiểu Nhất mua vài con gà con về, nhưng tiền bán gà đều bị Tưởng Tiểu Nhất dùng để mua thuốc hết, sau đó thiếu tiền trầm trọng, nên gà con cũng không mua được, bây giờ sân sau trống trơn, trong nhà cũng không có gì phải bận rộn nữa, Tưởng Tiểu Nhất bèn ôm Bạch Tử Mộ dẫn hai em trai ra đầu thôn đợi.

Nhà họ Tưởng ở cuối thôn, đi một đoạn đường, vì là giờ ăn cơm nên không gặp ai, Bạch Tử Mộ nhìn ngó xung quanh một hồi, trong lòng bắt đầu lạnh dần, trực giác có điều gì đó không ổn.

Nếu nói lúc đầu hắn tưởng chỉ có nhà họ Tưởng nghèo, không có đồ điện, thì bây giờ ra ngoài đi một vòng, tầm mắt có thể thấy, chỉ một từ có thể khái quát.

Nghèo.

Thật sự là nghèo.

Cả thôn đều nghèo, nhà nhà đều là nhà đất, có mái nhà giống như nhà họ Tưởng, lợp bằng cỏ tranh, có cái tốt hơn một chút, dùng ngói, đi một đoạn đường, đều có thể thấy được, nơi này rất nghèo nàn, không nói đến đường xi măng, trên không trung thậm chí không có cả một sợi dây điện.