Tưởng thị lập tức im lặng.
Bà nội Đường nhìn Tưởng Tiểu Nhất, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhất, cuộc sống đều là của mình, chúng ta không so với con bé."
Muốn so cũng so không được.
Tưởng Tiểu Nhất gật đầu: "Con biết rồi." Chuyện đã nói xong, Tưởng Tiểu Nhất còn nghĩ đến miếng thịt khô ở nhà, nên nói phải về rồi.
Ra ngoài chuyến này mất không ít thời gian, lúc này đã gần đến chiều tối, Tưởng Tiểu Nhất cả ngày chưa ăn gì, lúc này đói đến mức ngực dán vào lưng, nghĩ đến bữa sáng nấu hôm nay không nhiều, chắc chắn cha sẽ để dành cho hai em, ước chừng cũng chưa ăn gì mấy, chắc cũng đói rồi.
Đi bóc ngô giúp người ta không phải là công việc quá vất vả, nhưng cả ngày không ăn gì, chỉ nằm không cũng sẽ đói, nhà họ Lý không phải là người tốt bụng lắm, cũng không có bữa trưa, cha Tưởng đi đứng bất tiện, trưa cũng không về.
Tưởng Tiểu Nhất nghĩ đến đây, bước chân càng vội vàng hơn.
Đến giữa đường vừa rẽ một góc, cậu nhìn thấy vợ trưởng thôn và bà cụ Tôn đang đứng nói chuyện trước cửa, có lẽ gặp chuyện tốt gì đó, mặt mày bà cụ Tôn mặt mày hớn hở, nói gì đó về việc nhờ cữu mẫu của Tiểu Quyên đi rồi.
Vợ trưởng thôn cũng vui vẻ, nói nếu chuyện này thành, Tiểu Quyên nhà bà sau này sẽ được hưởng phúc.
Tưởng Tiểu Nhất nghe thấy thế, cũng đại khái hiểu ra, có lẽ là bà cụ Tôn bắt đầu "xem mắt" chồng cho con gái út của bà ấy rồi.
Chỉ là không biết đã chọn nhà nào, dù sao ánh mắt của bà cụ Tôn cũng cao lắm! Con gái lớn của bà ấy đã gả vào nhà họ Lưu, điều kiện nhà họ Lưu ở thôn nhỏ này có thể nói là số một số hai rồi. Nhà có hơn mười mẫu ruộng nước, một năm chỉ riêng bán thóc, đã có hơn mười lạng bạc, nghĩ đến người nam nhân được chọn lần này, nếu gia thế không bằng nhà họ Lưu, cũng phải tốt hơn nhà họ Lưu.
Vợ trưởng thôn là người lợi hại, hơn năm mươi tuổi, đang là lúc thích nói chuyện nhất, một khi nói lên là cả một hai giờ cũng không dừng lại được, Tưởng Tiểu Nhất sợ đi qua trước cửa nhà bà ấy, bị bà ấy để ý. Bà cụ Tôn là mẹ của Lưu thị, mỗi lần gặp Tưởng Tiểu Nhất, cũng dài mặt ra, Tưởng Tiểu Nhất bèn đi vòng sang bên cạnh, về đến nhà mặt trời đã gần lặn rồi.
Ra ngoài lâu như vậy, Tưởng Tiểu Nhất vốn tưởng Tưởng Tiểu Tam đã tắm cho gấu con xong rồi, kết quả chưa đến ngoài sân nhà mình, đã nghe thấy giọng tức giận của Tưởng Tiểu Tam.
"Gấu con đừng có xì hơi nữa, quá thúi, mau buông tay ra! Tiểu Tam tắm sạch sẽ cho ngươi nào!"
Tiếp theo truyền đến một loạt tiếng chó sủa, con chó này dường như gặp phải chuyện gì khủng khϊếp lắm, trong giọng còn toát ra vẻ kinh hoàng tuyệt vọng.
Gấu trúc khi bị dọa sợ, sẽ phát ra tiếng kêu giống như chó, nhưng rõ ràng Tưởng Tiểu Nhất không hiểu, đang thắc mắc trong nhà từ đâu ra con chó, vừa mở cổng sân đã thấy gấu con mà cậu ôm về sáng nay đang dùng hai chân trước ôm chặt cột nhà ngoài chính sảnh, còn Tưởng Tiểu Tam như đang kéo co, đang ôm mông gấu con cắn răng kéo ra ngoài, Tưởng Tiểu Nhị thì ôm eo Tưởng Tiểu Tam đang giúp một tay.
Con gấu đó dường như muốn hôi chết Tưởng Tiểu Tam, thỉnh thoảng lại "bủm" xì một cái, Tưởng Tiểu Tam gần như bị thúi đến ngất đi, nhưng vẫn chết sống không buông tay.
Hai người một gấu thành một chuỗi, Tưởng Tiểu Nhất nhìn thấy buồn cười: "Các đệ đang làm gì vậy?"
"Á! Đại ca." Tưởng Tiểu Nhị vừa thấy Tưởng Tiểu Nhất như thấy được vị cứu tinh, lập tức mách lẻo.
Cậu nhóc nói gấu con không chịu tắm, phải làm sao đây? Nước tắm cho gấu con đã hâm nóng ba lần rồi.
Tưởng Tiểu Nhất thở dài, đi qua định bẻ Bạch Tử Mộ ra, Bạch Tử Mộ không nể mặt cậu, không buông chân, vì vậy mông lại bị đánh "bốp bốp" hai cái.
Bạch Tử Mộ: "..."
Người này chắc đã luyện qua thiết sa chưởng, trong một ngày đã bị đánh hai trận, lúc này cũng không biết mông hắn còn vểnh lên được không.
Nếu bị đánh bẹp ảnh hưởng đến việc tìm bạn đời, thì người huynh đệ này có lẽ sẽ phải gặp ma quỷ rồi.
Thấy đối phương lại giơ tay lên, Bạch Tử Mộ vội vàng buông tay ra.
Hắn tuyệt vọng, bị Tưởng Tiểu Nhất ôm vào bếp.
Cha Tưởng luôn bận rộn, để kiếm tiền thường là đi sớm về muộn, vì vậy việc chăm sóc hai đệ đệ đều rơi vào tay Tưởng Tiểu Nhất, cậu đã tắm cho em trai nhiều năm, việc này rất thành thạo, lúc này ôm Bạch Tử Mộ ngồi bên cạnh chậu nước, cậu không trực tiếp cho Bạch Tử Mộ vào, mà tự nhiên đưa tay thăm dò nhiệt độ nước trước, nhưng tay vừa thò vào, Tưởng Tiểu Nhất kêu "oái" một tiếng nhảy dựng lên.
Bạch Tử Mộ nghe thấy cậu phát ra tiếng kêu như lợn, không đứng đắn cười khúc khích.
Đáng đời!
Tay Tưởng Tiểu Nhất đỏ hết cả lên, nhưng may là nước nóng đã để một lúc, không nóng như lúc mới múc ra từ nồi, không nổi bọng, ngoài lúc đầu hơi đau, cũng không có vấn đề gì lớn.
Cậu thường xuyên làm việc, chưa từng bị thương gì, lúc này ngâm chút nước lạnh, lại thổi hai cái, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Tiểu Nhất tắm xong cho Bạch Tử Mộ, dùng một cái khăn cũ lau cho Bạch Tử Mộ rồi mới để Tưởng Tiểu Tam ôm: "Lát nữa đệ tìm một cái áo cũ lau lau cho nó, đợi khô rồi mới được đặt lên giường, biết chưa?"
Tưởng Tiểu Tam ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Tam biết rồi."
Tưởng Tiểu Nhị đi theo cậu nhóc về phòng, Tưởng Tiểu Nhất đổ nước xong, thấy miếng thịt khô trên thớt đã rửa sạch rồi, bèn múc thêm một chậu nước để rửa tỏi.