Chương 12: Dùng nước sôi để tắm?

Nước đó chắc rất nóng, vừa mở nắp bằng nan trúc lên, khói trắng dày đặc lập tức bốc lên, trong nồi còn sủi bọt sùng sục.

Tưởng Tiểu Tam múc đầy, rồi đặt gáo xuống, dùng mu bàn tay quệt mũi xong bắt đầu xắn tay áo lên, rồi đưa tay về phía Bạch Tử Mộ.

Bạch Tử Mộ: "..."

Toàn thân gấu Bạch Tử Mộ đều choáng váng.

Đã có thịt hun khói rồi, còn muốn ăn thịt gấu nữa sao?

Mẹ kiếp.

Thằng nhóc chết tiệt này!

Đây là định tắm cho hắn hả?

Dùng nước sôi để tắm?

Ngay cả khi gϊếŧ lợn dịp Tết người ta cũng không dám dùng nước nóng thế này đâu!

Nếu thực sự tắm, phỏng chừng hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây mất.

Tưởng Tiểu Nhị nhìn Tưởng Tiểu Tam, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại thành một cục: "Tiểu đệ, không cần thêm chút nước lạnh sao?" Cậu nhóc nhớ khi đại ca tắm giúp mình, sau khi múc nước nóng xong, đều thêm vài gáo nước lạnh.

Tưởng Tiểu Tam lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không cần đâu, đệ thấy đại tẩu cũng tắm cho gà kiểu này mà! Còn cả Chu bá bá hung dữ kia nữa, cũng tắm cho lợn như vậy."

Tưởng Tiểu Nhị nửa tin nửa ngờ.

Đại tẩu của họ là vợ của Tưởng Đại Ngưu, cha nàng ta là thợ săn, Tưởng thị từ nhỏ đã được mắt thấy tai nghe, cũng học được vài phần bản lĩnh, tháng trước nàng ta bắn được một con gà rừng trên núi, mang về xử lý thì Tưởng Tiểu Tam vừa hay mang dưa cải Tưởng Tiểu Nhất vừa muối xong đến đại phòng, thấy nàng ta đổ nước lên con gà, rất tò mò, bèn dừng lại nhìn vài cái.

Tuy đầu óc cậu nhóc hơi ngốc, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn rất đáng yêu, Tưởng thị vẫy tay với cậu nhóc, cậu nhóc bèn hỏi: "Đại tẩu đang làm gì vậy?"

Cậu nhóc chưa từng thấy người ta gϊếŧ gà. Người trong thôn chỉ vào dịp Tết, những nhà điều kiện khá hơn một chút mới gϊếŧ một con, nhưng nhà ai gϊếŧ gà cũng không đánh thanh rao khắp thiên hạ, hơn nữa lúc Tết trời lại lạnh, Tưởng Tiểu Tam luôn bị Tưởng Tiểu Nhất giữ ở nhà, mà nhà họ Tưởng lại nghèo, Tết đừng nói đến chuyện gϊếŧ gà, có thể mua được nửa cân thịt lợn về ăn đã là không tệ rồi.

Tưởng thị cười nói đùa với cu cậu: "Ta đang tắm cho gà đấy!"

Mỗi lần Chu bá bá đồ tể trong thôn gϊếŧ lợn, cũng dùng nước rất nóng.

Cậu nhóc đi ngang nhà Chu bá bá đồ tể, đã thấy vài lần rồi, tuyệt đối không sai được.

Tưởng Tiểu Nhị gãi đầu, cậu nhóc không ra ngoài nhiều, kiến thức ít, nhưng tiểu đệ này của mình thường xuyên chạy ra ngoài, nói vậy, vậy chắc là thật, nhưng mà...

Nước đó trông thật sự rất nóng!

Lần trước cậu nhóc vô ý bị bỏng, nổi một cái bọng to, đau đến mức không ngủ được luôn!

"Thật sự không cần sao? Có bị lột da không?"

"Làm gì có chuyện đó! Chu bá bá nói lợn chết không sợ nước sôi, càng nhiều lông, càng phải dùng nước nóng, gấu con nhiều lông lắm. Hơn nữa gấu con còn sống, lợn chết còn không sợ nóng, sao gấu con lại sợ?" Tưởng Tiểu Tam rất nghiêm túc nói: "Không mạnh mới chết, lợn chết sẽ chết, là vì nó không mạnh, nó không mạnh mà còn chẳng sợ nóng, gấu con mạnh như thế, gấu con càng không sợ, nếu nước không nóng, nó sẽ giống như Tiểu Tam, chảy nước mũi đấy."

"Có lý!" Tưởng Tiểu Nhị nói.

Bạch Tử Mộ: "..."

Lời này là nghiêm túc thật á hả? Thậm chí hắn không thể phản bác.

Bạch Tử Mộ liếc nhìn Tưởng Tiểu Tam, thằng nhóc chết tiệt này còn tốt bụng ghê cơ! Sợ hắn bị cảm lạnh, dùng nước sôi để tắm cho hắn.

Cảm ơn nhóc nhé!

Hai tay Tưởng Tiểu Tam vừa định ôm lấy Bạch Tử Mộ, Bạch Tử Mộ đột nhiên nhảy ra khỏi lòng Tưởng Tiểu Nhị, như thể đôi chân lông lá đã kích hoạt, không nói hai lời trực tiếp chạy ra ngoài.

Lúc này không chạy còn đợi khi nào nữa.

Hai anh em Tưởng Tiểu Nhị không ngờ Bạch Tử Mộ sẽ đột ngột bỏ chạy, kêu lên một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo.

Đôi chân ngắn ngủn của Bạch Tử Mộ chạy nhanh đến mức gần như để lại tàn ảnh, nhưng ra đến ngoài, lại phát hiện cổng sân đã đóng lại.

Cái sân nhỏ được bao quanh bằng hàng rào, cổng sân cũng làm bằng nan trúc, không cao lắm, trông cũng không quá chắc chắn, nếu hóa thành hình người, Bạch Tử Mộ chỉ cần một cú đá, cái cổng đó sẽ phải gặp ma, nhưng lúc này hắn đâm vào vài lần, cổng vẫn không nhúc nhích, muốn nhảy qua, nhưng lại vì quá mập nên không nhảy lên nổi.

"Gấu con, đừng chạy!"

"Đứng lại đứng lại, Tiểu Tam đến đây."

Bạch Tử Mộ: "..."

Hai dòng nước mũi cứ lắc lư mãi không rớt kia, đã gần trở thành cơn ác mộng của hắn luôn rồi, bây giờ vừa thấy Tưởng Tiểu Tam là trong lòng hắn đã thấy sợ hãi.

Tưởng Tiểu Tam vồ một cái về phía Bạch Tử Mộ.

Xong đời rồi.

***

Mấy ngày trước vừa mới thu hoạch mùa thu xong, lúc này hầu hết phụ nữ trẻ em đều ở nhà bóc ngô, hạt ngô bóc ra dễ phơi hơn, hơn nữa trong thôn nhiều chuột, ngô, kê phơi xong đều phải đưa vào kho lúa, nếu để nguyên trái bắp, không chỉ khó phơi mà còn chiếm chỗ khi cất giữ, lúc này cả trẻ con cũng phải bận rộn theo, đàn ông thì chạy ra đồng trồng đậu.

Ở Đại Chu, cách ăn đậu nành phổ biến là làm đậu phụ, hoặc đem rang hay hầm để ăn, nhưng dù rang hay hầm, nếu không đủ dầu mỡ, đậu nành nấu ra sẽ có một mùi, hầu hết mọi người đều không thích mùi này lắm, trồng cũng chỉ là nghĩ đến việc bán cho những người làm đậu phụ.

Tuy không đắt bằng ngô, kê, nhưng dù sao cũng là một khoản thu nhập.

Khi Tưởng Tiểu Nhất đến đại phòng, đại thúc nhị thúc và mấy đường ca của cậu đều xuống đồng trồng đậu nành rồi, chỉ có đám người đại thẩm đang bóc ngô trong sân.