Chương 7

12

Một bên là tôi sẽ bị bàn tán, một bên là phần thưởng chuyên cần, tôi thật khó chọn.

"Em muốn đi đâu?"

Cơ thể tôi cứng đờ, ý định lẻn vào đám đông của tôi đã bị Cố Du Thuấn phát hiện ngay tại chỗ.

"Cố tổng, sao anh còn ở đây?" Tôi cười cười.

Anh bình tĩnh nói: “Chờ thang máy.”

Haha, thời gian này thang máy chuyên dụng của anh ấy đã lên xuống mấy lần rồi.

"Ding Dong"

Khi đang nói chuyện thì thang máy vừa lúc mở ra. Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước: "Cố tổng, tôi đi lên trước đây."

Bả vai tôi bị đè lại: “Thang máy của tôi sắp đến rồi, em đi cùng tôi đi.”

Bất chấp những ánh mắt bàn tán xung quanh, tôi cắn răng bước lùi đến trước mặt anh, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói: "Cố tổng, đây là ở công ty..."

"Ừ, tôi biết."

Anh không để ý gật đầu, nhưng ánh mắt của anh lại dán chặt vào bánh kếp trong tay tôi: “Không có phần tôi à?”

Tôi dang tay ra và nói: "Đây là chiếc cuối cùng rồi, tôi cũng hết cách."

"Tối hôm qua em vừa mới ngủ cùng tôi, hôm nay đến một cái bánh cũng không chịu cho tôi?"

Giọng anh ấy lúc nói những lời này không hề nhỏ, đến mức tôi hận không thể bịt miệng anh ấy lại.

Quả nhiên, đồng nghiệp của tôi đến thang máy cũng không thèm đi nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi với ánh mắt nóng rực.

Tôi vội vàng đặt bánh vào tay anh ấy, cố ý lớn tiếng nói: “Thật xin lỗi Cố tổng, anh xem trí nhớ của tôi đi. Anh đã dặn tôi phải mua bánh mà, của anh đây.”

Cố Du Thuấn hình như đang cười, thấp giọng nói: "Lâm Giai Giai, nhưng bây giờ tôi muốn ăn."

Anh muốn ăn thì cầm lấy mà ăn đi!

Cố Du Thuấn không nhúc nhích. Dưới cái nhìn đầy ẩn ý của anh, tôi nhượng bộ và hỏi bằng giọng bực bội: “Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của anh… rồi ăn, được không?”

"Được."

Cố Du Thuấn tâm tình vui vẻ nhướn mày, tinh thần phấn chấn bước vào thang máy. Chuyện quái quỷ gì thế này?

Quả nhiên, tôi vừa đến nơi làm việc, Miểu Miểu, người có mối quan hệ tốt với tôi đã đến gần rồi tặng tôi một tin chấn động.

"Giai Giai, cậu giấu kỹ thật đó, lại dám lén lút cưa đổ Cố tổng của chúng tôi. Cậu không biết đâu, khi chị Lâm phát tin tức vào trong nhóm sáng nay, tất cả mọi người đều bùng nổ. Lý Hiểu Nhiên đó sáng nay còn tung tin đồn khắp nơi, nói rằng cậu đã dụ dỗ sếp chỉ để kiếm chác thêm. Chuyện này tớ là người đầu tiên phản đối, ai chẳng biết cậu coi tiền tài như rác, đúng không Giai Giai..."

Lời này tôi không có cách nào nhận nổi.

"Nhưng cậu cũng thật mãnh liệt nha." Miểu Miểu không giấu được hưng phấn trên mặt: "Mau nói cho tớ nghe một chút đi, Cố tổng... Anh ấy thật sự là một đêm bảy lần à?”

Tôi trầm mặc trong chốc lát: “Cũng không phải, anh ấy như cái máy xúc ấy.”

"..."

Điện thoại bắt đầu rung, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào văn phòng với cốc cà phê trên tay trái và bánh kếp trên tay phải.

"Cố tổng, bánh của anh đây."

Cố Du Thuấn đang chuyên tâm đọc tài liệu, anh đặt cây bút trong tay xuống, cũng không đưa tay ra, chỉ nghiêng đầu, hơi chớp mắt sau cặp kính cận rồi gọi tên tôi: "Lâm Giai Giai."

Ánh mắt anh như dẫn theo dòng điện, tôi thiếu chút nữa mất kiểm soát.

May thay, tôi đã sớm có chuẩn bị.

Tôi mím mím môi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh: “Cố tổng, anh đây là có ý gì? Tôi có thể pha cà phê cũng có thể mua bữa sáng cho anh, nhưng việc đưa đến tận miệng anh, đây không phải bổn phận của một nhân viên."

Đây lại là một mức giá khác rồi. Cố Du Thuấn ngẩn người, không đợi anh ấy mở miệng, tôi tiếp tục nói: "Cố tổng, anh có biết hành động hôm nay của anh đã gây cho tôi bao nhiêu áp lực không? Tất cả đồng nghiệp trong công ty đều đang nói về mối quan hệ của tôi với anh. Và phần lớn lỗi đều đổ vào tôi, khiến tôi bị tổn thương rất nhiều.”

Trên mặt Cố Du Thuấn lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng em đã hiểu ý của tôi, không ngờ lại gây phiền toái cho em."

Tôi không hề nhượng bộ: "Vậy ý anh là gì, Cố tổng?"

"Lâm Giai Giai, tôi đang theo đuổi em."

Giọng điệu của anh kiên định, chân thành, tha thiết khiến người khác rung động. Tôi đè nén sự đắc ý đang dâng trào điên cuồng trong lòng, lạnh lùng nói: “Cố Du Thuấn, theo đuổi một người thì phải có dáng vẻ của người theo đuổi chứ.”

Nói xong, tôi quay người rời đi, vừa quay lưng lại, tôi đã cười toe toét, tôi cố gồng lại, trong lòng thầm vỗ tay “Yéee” cho chính.

Cách mạng thành công!!!

Cố Du Thuấn, tiếp chiêu đi!

13

Tấm ảnh tôi rời đi với vẻ mặt lạnh lùng còn sếp Cố đuổi theo sau với vẻ mặt lo lắng được lan truyền với khí thế sục sôi ở nhóm chat trong một thời gian ngắn.

Hiện tại tôi đã trở thành nông dân đang ca hát sau ngày giải phóng rồi. Tôi ngâm nga một bài hát ở phòng trà rồi thoải mái uống cà phê của Cố Du Thuấn, ai dè khi định rời đi lại đυ.ng phải tên khốn Lâm Bình đó.

Thấy anh ta vừa muốn nói lại thôi, tôi đặt cốc cà phê trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh muốn nói gì cứ nói đi.”

Anh ta mở miệng, sau đó im lặng, một lúc sau mới lựa lời nói: "Giai Giai, anh nghe nói em và Cố tổng..."

Tôi ngắt lời anh ta: "Khỏi, không cần nghe nói, tôi nói luôn cho anh biết đây là sự thật. Sao nào, anh có lời khuyên gì à?"

"Giai Giai... Anh biết em rất ưu tú, nhưng em cũng không thể vì anh mà làm ra loại chuyện này để trả thù Hiểu Nhiên được đúng không? Cô ấy thực ra không làm gì sai cả..."

Trên mặt tôi hiện lên vẻ khó hiểu.

"Lâm Bình, khi nào anh mới sửa được cái tật hoang tưởng thế hả? Ai lại đi tiếp cận Cố tổng vì để trả thù anh cơ chứ? Sếp tôi đẹp trai nhiều tiền, anh tưởng loại cóc ghẻ nào cũng rớ được vào anh ấy à?"

"Nhưng... anh nói em đừng tức giận... em đã quen với việc được mọi người coi là tâm điểm, nên nếu ở bên Cố tổng, em sẽ cảm thấy chênh lệch rất lớn đó."

Tôi bị anh ta làm cho bực đến bật cười: “Lâm Bình, anh có biết tại sao anh theo đuổi tôi hai năm mà tôi vẫn không thích anh không?”

"Bởi vì trong hai năm qua, người mà anh thích đều là Lâm Giai Giai mà anh tự mình tưởng tượng, anh chưa bao giờ thực sự để tâm và tìm hiểu về tôi. Trong mắt anh, tôi luôn luôn phủ một lớp hào quang, việc gì cũng có thể tự làm, còn có khả năng chăm sóc tốt cho bản thân, biết suy nghĩ ổn thỏa mọi việc. Nhưng anh không biết rằng thực ra tôi cũng là người cực kỳ cẩu thả. Tôi thường xuyên mắc sai lầm trong các dự án của mình, hay quên ăn, thậm chí còn thường để đầu bù tóc rối quần áo không thay đã đi ngủ vào những lúc tăng ca.”

“Mà Cố tổng đã nhìn thấy dáng vẻ tôi ngủ gục trên bàn khi tăng ca ở công ty đến rạng sáng. Anh ấy biết rõ tôi thường xuyên sơ suất trong công việc, đồng thời anh ấy cũng biết tôi hay ăn cơm không đúng giờ. Cho nên anh ấy sẽ thường gọi đồ ăn ngoài cho tôi, anh ấy sẽ cau mày mua thuốc dạ dày cho tôi, hoặc sẽ kiên nhẫn cùng tôi sửa từng phương án. Buổi tối tôi tăng ca, đèn trong văn phòng của anh ấy sẽ luôn sáng đến tận khi tôi kết thúc công việc.”

"Lâm Bình, những việc này anh đều không biết, trong mắt anh chỉ có thứ tình cảm mà anh tự cho là sâu đậm thôi. Tôi khuyên anh một câu, đừng mãi đắm chìm rồi tự làm mình cảm động nữa. Phải đứng lên thì người khác mới thấy mình hiểu không.”

Điện thoại tôi rung lên vài lần, Miểu Miểu lại ném bom tin nhắn cho tôi: "Anh ấy tới, anh ấy tới, sếp Cố mang theo 999 đóa hoa hồng tới đây rùiii."

Hic, trò này tuy sến nhưng đúng là rung động thật.

"Em có thích không?"

Cố Du Thuấn đưa bó hoa trong tay cho tôi, gương mặt trước nay lạnh lùng của anh ấy không hiểu sao hôm nay lại có hơi... ngượng ngùng?

“Cũng được.” Tôi cứng mỏ trả lời rồi nhìn ly cà phê trên bàn: “Cà phê này cũng là cho em à?”

“Ừ.” Anh dừng một chút, sau đó không tự nhiên nói thêm: “Anh lái xe đi mua đó.”

"Ò!"

Những đồng nghiệp đang xem cuối cùng nhịn không được mà hú lên.

Đây là cà phê của tiệm mới mở, lái xe đến cũng phải mất khoảng một giờ. Đây là một giờ của Cố tổng, người coi thời gian như mạng đó!

“Nhưng em có đồ uống rồi, em cũng không uống được hết nhiều như vậy.” Tôi cố tình làm khó anh.

Cố Du Thuấn cụp mắt nhìn tôi, khóe mắt hơi nhếch lên vẻ đắc ý, tay phải nâng cốc cà phê của tôi lên, anh lần theo dấu son môi của tôi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Vậy bây giờ nó thuộc về anh.”

Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Sao cũng được!”

Gần đến giờ tan ca, Cố Du Thuấn gửi đến một tin nhắn thoại: "Làm sao để dỗ dành một nhóc mèo biết cào người đây chị Lâm ơi?”

Giọng anh lười biếng, hàm chứa ý cười không thể đè xuống.

Đáng chết, gì mà nhóc mèo hoang dã chứ, không biết ngại gì cả đồ đàn ông thúi này.

Tôi đành phải cố gắng dằn khóe miệng đang muốn nhếch lên tận mang tai xuống, giả vờ lạnh lùng gửi ảnh chụp cho anh xem, giọng lạnh nhạt nói: “Học tập đi.”

Nói xong tôi ném điện thoại đi, xấu hổ quá, đây là lần đầu tiên tôi dạy người khác làm sao để dỗ mình.

Câu hỏi trên màn hình hiển thị là: Tôi nên làm gì nếu mèo con ở nhà tức giận?

Một trong những câu trả lời được nhiều like nhất đã viết rõ ràng: Hãy dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy, mua cho cô ấy những bộ quần áo đẹp và cuối cùng nhớ ôm ôm hôn hôn bế lên cao!