Bọn họ đều biết nhà họ Thôi hiện tại không có tiền, nhưng vẫn đều đặn gọi điện thoại thúc giục trả nợ, đơn giản chính là sợ nhà họ Thôi không trả tiền. Trong mắt bọn họ, nhà họ Thôi không có khả năng đứng lên, ai muốn mình chịu thiệt chứ?
Đồ nội thất đều để trong kho, Thôi Trường Gia sửa sang lại một chút, nhìn người ta đắp kỹ, phát tiền công cho người thuê, lúc cô trở về đã mười giờ. Hơn năm giờ sáng đi ra, bất tri bất giác mấy giờ đã trôi qua.
Ngồi trên xe taxi đến bệnh viện, điện thoại di động của Thôi Tu Viễn đã bị gọi hết pin.
Khuôn mặt Thôi Trường Gia mệt mỏi, cô đã từng nghĩ đến việc lấy quyền sở hữu căn nhà nhỏ đi vay thế chấp, nhưng bởi vì không có giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà nhỏ, số tiền ngân hàng có thể cho vay thật sự rất ít, nhiều nhất cũng chỉ lên đến 30% giá trị tài sản, cho nên thế chấp căn nhà nhỏ thật sự không có ý nghĩa gì…
Trong lúc mơ màng, Thôi Trường Gia gặp lại Chu Yến năm mười bảy tuổi.
Thôi Trường Gia phát dục vô cùng tốt, bộ ngực lớn hơn so với các cô gái bình thường, nam sinh đặt biệt danh cho cô là ‘cow’ (cá voi), mỗi lần tiết thể dục hoặc giữa giờ học đều có người cố ý nhìn về phía cô.
Lần đó vào giờ ra chơi, cô muốn đi WC, vừa ra khỏi cửa một đám nam sinh vừa vặn ở cửa bàn luận cái gì đó, thấy cô đi ra, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, sau đó bùng lên những tiếng cười chế nhạo không biết ngượng.
Thôi Trường Gia hoảng hốt chạy bừa, cúi đầu một mực chạy về phía nhà vệ sinh, cũng không ngờ đυ.ng đầu vào người khác, lực va chạm suýt nữa khiến cô ngã xuống, nhưng ngay lúc cô ngửa ra sau chuẩn bị ngã, có người đưa tay đỡ lấy cô, tiếp đến giúp cô đứng vững, rồi sau đó, ở trong mắt kiệt ngạo của Chu Yến cô nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh hoảng của mình…
“Cô gái, đến bệnh viện rồi, cô gái, tỉnh dậy đi!”
Thôi Trường Gia giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, làm cô sợ chết khϊếp, cô cứ tưởng rằng mình được tái sinh vào thời trung học.
Thôi Trường Gia móc tiền ra trả, đẩy cửa xuống xe, tài xế lại gọi cô, Thôi Trường Gia quay đầu nhìn về phía tài xế, tài xế chỉ chỉ ghế sau, “Cô gái, cô quên túi rồi.”
Thôi Trường Gia xấu hổ kéo khóe miệng, lau mồ hôi lạnh trên trán, mở cửa sau lấy túi xách đeo lên vai…
Nếu được quay về thời trung học cũng không tồi, Thôi Trường Gia vừa đi đến phòng bệnh bệnh viện vừa nghĩ, đến lúc đó cô nhất định sẽ không chịu uất ức giống như trước kia, nếu ai dám cười nhạo cô, cô chắc chắn sẽ đánh lại ngay!
Đáng tiếc cuộc đời không có ‘nếu như’, cuộc gặp gỡ của cô và Chu Yến chỉ dừng lại lần đó mà thôi!
Lúc Thôi Trường Gia đến phòng bệnh của Thôi Tu Viễn, thủ tục nằm viện của anh đã làm xong, Thôi Thừa Trạch đang dùng xe lăn đẩy anh đi kiểm tra liên quan.
Lần đầu tiên cấy da bởi vì diện tích cấy da lớn, sau khi phẫu thuật khôi phục cùng với chi phí cao, Thôi Tu Viễn chỉ cấy bộ phận trên mặt cùng cổ, bộ phận trên đùi và bắp chân không cấy.