Dì Tường là người giúp việc nhà họ Thôi thuê nhiều năm, khi nhà họ Thôi có chuyện, những người khác đều bỏ đi, chỉ có dì Tường nói muốn ở lại, cho dù không có tiền lương cũng đồng ý ở lại một thời gian ngắn. Nhưng người nhà họ Thôi đều không muốn lợi dụng lòng tốt người ta lúc ấy nên không đồng ý.
“Chị, cho dù dì Tường trở về, em vẫn đi học ngoại trú, trong nhà có việc em nhiều ít có thể giúp đỡ một chút, chị yên tâm, em sẽ không lơ là việc học đâu.”
Thôi Trường Nhạc muốn nói trong nhà làm sao có tiền mời dì, nhưng nghĩ lại, cha còn đang ở bệnh viện, ngoài ra anh trai cũng phải nằm viện trị liệu, trong nhà còn có Tiểu Bảo, dù thế nào cũng không xoay chuyển được.
Thôi Trường Gia nói, “Trường Nhạc, vừa rồi bọn chị nói chuyện ở bên ngoài chắc em nghe được hết rồi, anh trai thà đem số tiền kia trả nợ trước cũng không đồng ý chữa bệnh, em cảm thấy anh ấy ngốc hay không ngốc?”
“Thân thể không tốt sao kiếm tiền được, nên để cho anh trai đi trị liệu trước chứ!”
“Cho nên, bản thân em thì sao?”
Thôi Trường Gia hỏi ngược lại khiến Thôi Trường Nhạc ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô bé đã hiểu được ý tứ của chị gái, tình huống trong nhà hiện tại rất khó khăn, nhưng dù khó cũng chỉ là tạm thời, nếu bởi vì cái tạm thời này mà bỏ lỡ tương lai, không phải là tính toán khôn ngoan.
Cuối cùng Thôi Trường Nhạc kiên định nói, “Chị, em nghe lời chị, ngày mai bảo thầy em muốn ở nội trú.”
“Vậy thì đúng rồi, khó khăn nhà chúng ta chỉ là tạm thời, nhưng kỳ thi đại học chỉ có một lần. Nhạc Nhạc, em là đứa trẻ học tập tốt nhất trong gia đình chúng ta, điều cha mong muốn nhất chính là em có thể có lý tưởng cao cả hơn, thực hiện tốt giá trị cuộc sống, đừng để cha thất vọng.”
Tiền quan trọng với con người không?
Câu trả lời là có.
Nhưng con người sống không thể chỉ vì tiền, phải có lý tưởng cao cả hơn, làm bác sĩ trị bệnh cứu người, làm luật sư giúp đỡ chính nghĩa, làm nhà khoa học, có thể nghiên cứu ra những thứ có ích cho nhân loại. Lùi một bước mà nói, không có chỉ số thông minh vẫn có thể kiếm nhiều tiền, ít nhất kiếm tiền nộp đủ thuế, coi như đã cống hiến cho quốc gia.
Tuy nhiên, nếu không có khả năng kiếm tiền, thì sống bình thường, chăm sóc tốt cho cha mẹ và con cái cũng là một cống hiến lớn.
Thôi Văn Tuyền có tiền, cho nên ông vẫn hy vọng trong bọn nhỏ của ông có người có thể nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, làm chuyện có ý nghĩa hơn.
Thôi Trường Gia móc ra 500 đồng đưa cho Thôi Trường Nhạc, “Ở trường đừng tiết kiệm, cơ thể khỏe mạnh mới học tốt được. Nhà ta có thêm ba trăm năm trăm đồng cũng không có tác dụng gì, lần sau về nhà, chị sẽ cho em thêm.”