Đương nhiên mục đích cuối cùng của Thôi Trường Gia cũng không phải là đẩy mạnh tiêu thụ trên thị trường hàng hóa nhỏ, trước tiên làm sản phẩm vững chắc đã, sau đó mới mở rộng mạng lưới tiêu thụ.
“Đợi có lợi nhuận, chúng ta có thể làm những thứ khác. Bây giờ các doanh nghiệp vừa và nhỏ ở Châu Thành ngày càng nhiều, văn phòng cũng theo đó tăng lên, đồ nội thất văn phòng kiểu cũ chi phí cao, chuyển đi cồng kềnh, hơn nữa không phù hợp với khí chất của nhân viên văn phòng tinh anh hiện tại, vì vậy em cảm thấy chuyên làm đồ nội thất văn phòng hiện đại nhất định có thị trường hơn! Hơn nữa giá cả làm đồ văn phòng thấp hơn nhiều so với giá gỗ cứng, cần ít đầu tư hơn, em cảm thấy có thể.”
Thôi Trường Gia phân tích trình tự tiến hành, khiến cho ánh mắt Thôi Tu Viễn nhanh chóng sáng lên, anh đi theo cha kinh doanh sản nghiệp đồ gia dụng nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được những thứ này trong lời nói của Thôi Trường Gia có bao nhiêu quan trọng!
Trong khoảng thời gian này, áp lực về tài chính, thống khổ về thể xác, sự phản bội của người yêu đều khiến anh càng ngày càng tuyệt vọng, có đôi khi anh nghĩ lúc trước còn không bằng chết trong đám cháy, nhưng nhìn người nhà quan tâm anh, anh lại cảm thấy rời đi mới là sự vô trách nhiệm lớn nhất của anh.
Anh đắm chìm trong thống khổ sâu sắc không cách nào tự kiềm chế, nhưng hành động vừa rồi của em gái, để cho anh thấy có hy vọng. Sản phẩm nhỏ giá cả thấp, tuy rằng lợi nhuận không cao, nhưng chỉ cần có thể bắt đầu, có phương hướng đi cố gắng, còn hơn so với tình hình dậm chân tại chỗ không có hy vọng này!
Giọng điệu Thôi Trường Gia trầm xuống, “Anh trai, em và A Trạch đều không hiểu chuyện sản xuất, chỉ có thể dựa vào anh, nếu thân thể anh không tốt, dù chúng ta có ý tưởng hay đi nữa, chỉ sợ cũng không thực hiện được, anh nghĩ xem đúng không.”
Lời nói của Thôi Trường Gia đã đả động đến Thôi Tu Viễn, anh thong thả mà kiên định, đáp: “Anh nghe lời em, đi nằm viện làm phẫu thuật cấy da!”
“Chị,” Thôi Thừa Trạch ở một bên cũng nói, “Em cũng nghe lời chị!”
Thôi Trường Gia không nhịn được nở nụ cười, cô sẽ không oán giận ông trời tại sao lại cho cô sống lại chậm, mà chỉ cảm thấy may mắn vì cô còn cơ hội cứu vãn người nhà mình!
Căn nhà cũ bốn mươi tám mét vuông chỉ có hai phòng ngủ, vốn hai vợ chồng Thôi Tu Viễn chiếm một phòng ngủ, Giang Hồng Anh mang theo Tiểu Bảo và Thôi Trường Nhạc dùng một phòng ngủ, Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch thì ngủ trên hai chiếc giường trong phòng nắng, ở giữa kéo một cái ga giường cũ ra làm rèm.
Lúc Thôi Trường Gia đi tìm Thôi Trường Nhạc, cô bé đang làm bài thi, nghe được động tĩnh, Thôi Trường Nhạc quay đầu lại nhìn, nói: “Chị.”