“Ai nha, ông chủ, tôi thấy cô gái này cũng thật thà.”
Đối phương không chút để ý, đáp: “Cậu gặp cô nào cũng bảo người ta thật thà hết.”
Những lời này ngay cả Thôi Trường Gia nghe được cũng muốn cười.
“Ai ai, ông chủ.” Tên Mập vội vàng tắt loa, ôm ống nghe điện thoại di động, lẩm bẩm nói một phen, ừ ừ vài câu, sau đó chỉ nghe Tên Mập nói, “Được, tôi chờ tin của anh.”
Cúp điện thoại, Tên Mập không quay đầu lại.
Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều rất phức tạp, sau đó sống một ngày bằng một năm…
Thật ra cũng chỉ qua ba bốn phút, Đào Lỗi đang gọi điện thoại cho ông chủ đã trở lại, anh ấy nói tiếp hai câu, sau đó nhanh chóng quay đầu lại hỏi Thôi Trường Gia, “Kho hàng 300 mét vuông bắt đầu cho thuê, tối thiểu ba tháng, 300 mét vuông một tháng 500 đồng tiền.”
“Có khô ráo không?” Thôi Trường Gia vội vàng hỏi.
“Có khô ráo không?” Tên Mập lại hỏi ông chủ bên kia điện thoại, rất nhanh anh ấy truyền lời cho Thôi Trường Gia, “Khô ráo, phía dưới kho hàng đã được làm chống thấm nước, nếu sợ không khô ráo, phía dưới có thể để khay, khay phải thêm tiền. Về tính an toàn thì yên tâm, bên kia chuyên làm kho hàng cho thuê.”
“Được, anh Lỗi, anh giúp em đặt chỗ nhé.”
Tên Mập quay đầu lại nói chuyện với ông chủ, sau khi cúp điện thoại, Thôi Trường Gia lại cảm ơn anh ấy, Tên Mập nói, “Người làm nhà kho cho thuê rất thân với ông chủ chúng tôi, tôi không biết người ta, nếu không tôi đã tự mình tìm cho em rồi. Nhưng chờ chúng ta trở về thì đã tối, nhà kho người ta không nhận, sớm nhất là tám giờ ngày mai, nếu các em không yên tâm, đêm nay có thể đi theo xe.”
“Sao có thể không yên tâm chứ, anh Lỗi rất cảm ơn.”
“Khách sáo cái gì, sau này có việc thì gọi điện thoại cho chúng tôi, bất cứ nơi nào cũng có thể tìm được xe cho em.”
“Được.”
Khi vấn đề nhà kho được giải quyết, Thôi Trường Gia vội vàng báo cáo cho Thôi Tu Viễn, bảo anh không cần lo lắng nữa.
Thôi Tu Viễn dặn dò Thôi Trường Gia thêm vài câu, sau khi cúp điện thoại liền thở dài, trong lúc gia đình gian nan nhất, lại cần anh nhất, mà anh lại chẳng làm được cái gì!
“Nhạc Nhạc!” Thôi Tu Viễn bỗng nhiên cao giọng hô.
Thôi Trường Nhạc đang học vội vàng chạy ra, “Anh trai, có việc gì vậy?”
Thôi Trường Nhạc đã học cấp ba, lúc trước bởi vì chuyện trong nhà hơn phân nửa ở trạng thái xin nghỉ, từ hôm nay bắt đầu đi học bình thường, tuy nhiên tự học buổi tối cô bé vẫn xin trở về, ở nhà tự học.
“Chị và anh hai em đều đang trên đường trở về, đem hầm con gà hôm nay chú Hai mang tới đi.”
“Được rồi, súp hay hầm?”
“Như nào cũng được.”
“Hiểu rồi!” Thôi Trường Nhạc đáp một tiếng, chạy vào phòng bếp hầm gà, đi được hai bước cô bé quay đầu lại nói, “Anh, anh không thể làm việc nữa, không tốt cho sự phục hồi chân của anh đâu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”