“Em gọi điện thoại hỏi một chút.” Nói xong, Thôi Trường Gia cầm lấy một cái bánh bao cắn hai miếng, rồi cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Thôi Tu Viễn, “Anh, chúng em đã xếp xe xong rồi, bây giờ đang trở về, tìm chỗ chưa?”
“Anh đã hỏi mấy nhà kho nhưng đều đầy rồi, Trường Gia, đợi điện thoại của anh.” Giọng Thôi Tu Viễn có chút trầm trọng, “Bên phía đông đường Hòa Bình có một khoảng đất trống, nếu không tìm được chỗ thì hôm nay để xe dừng tạm ở đó, đồ gia dụng để tạm trên xe, chúng ta trả thêm tiền thuê xe.”
“Anh, kho hàng bọn họ đầy thật sự, hay bởi vì không muốn cho nhà họ Thôi chúng ta thuê?”
Sau khi vụ cháy xảy ra, các loại đồn đãi lan truyền khắp thành, mọi người đều nói vụ cháy ở nhà họ Thôi rất tà môn, chẳng qua chỉ bằng một tàn thuốc, làm sao có thể cháy nhanh như vậy? Nhưng tin đồn hoang đường nhất chính là nói vị trí của cửa hàng đồ gia dụng không tốt, nơi đó thời cổ đại từng làm pháp trường, xây lầu cao như khiến bên dưới không vui.
Trong tình hình này không muốn dính líu đến nhà họ Thôi là chuyện bình thường.
Thôi Tu Viễn im lặng một chút nói, “Không phải, anh sẽ gọi lại hỏi.”
Thôi Trường Gia trấn an Thôi Tu Viễn, “Không sao đâu anh, em đã nói chuyện với họ rồi, đến ngày mai cũng không có việc gì, anh đừng gấp, cứ từ từ tìm.”
“Gia Gia, vất vả rồi.”
“Nói cái gì vậy, đây không phải là việc em nên làm sao, có tin tức thì gọi lại cho em.”
Cúp điện thoại, Đào Lỗi ngồi phía trước quay đầu lại tò mò hỏi Thôi Trường Gia, “Em gái, hai người chở nhiều đồ gia dụng như vậy làm gì?”
“Bọn em đòi lại tiền nợ, anh Lỗi, các anh thường xuyên vận chuyển hàng có biết nơi nào cho thuê kho hàng không?”
“Tôi biết mà, dù sao người thường cũng không có khả năng mua nhiều đồ nội thất như vậy, tìm nhà kho đúng không, chờ đó, tôi hỏi cho em.”
Thôi Trường Gia vừa nghe đã có tinh thần, “Cám ơn anh Lỗi!”
Đào Lỗi nói, “Tôi không có mặt mũi lớn như vậy, tôi phải gọi điện thoại cho ông chủ đã, để ông chủ giúp đỡ hỏi một chút, tôi chỉ có thể nói giúp em thôi á.”
“Anh Lỗi, làm phiền anh rồi.”
“Được rồi đừng khách sáo, em gái, chẳng qua tôi thấy em thật thà nên mới hỏi giúp em thôi.”
Nói xong, Tên Mập lấy điện thoại di động của anh ấy ra, bấm số, một lát sau điện thoại đã kết nối, anh nói, “Ông chủ, có chuyện này, đồ gia dụng của cô gái này không có chỗ để, anh giúp cô ấy hỏi nhà kho đi.”
Bởi vì đang mở loa ngoài, nên người đàn ông phía bên kia nói cái gì mọi người đều có thể nghe được.
“Cậu rảnh rỗi quá nhỉ, tôi đi đâu tìm kho hàng đây.”
Thôi Trường Gia nhận ra, người đàn ông này chính là người đàn ông sắp xếp báo giá xe cho cô.