Chuyện này sau hẵng nói, hiện tại Thôi Trường Gia cũng không có thời gian cãi cọ với Hà Lương Tài, cô hít sâu một hơi, ánh mắt nặng nề, nói: “Hà tổng, tuy tôi là phụ nữ, nhưng lời nói của tôi câu nào chắc câu đó, tăng 30% thì 30%, tôi đồng ý, còn lại ngài trả tiền mặt cho chúng tôi.”
Thấy Thôi Trường Gia nhất quyết không bỏ qua, mặt mũi Hà Lương Tài âm u, nói: “Chuyện nhà họ Thôi các người cô có thể làm chủ ư?”
“Con dấu công ty tôi đã mang theo, chúng ta dùng con dấu công ty nói chuyện.”
Lúc Thôi Tu Viễn nhảy từ trên lầu xuống ôm chặt con dấu và một bộ giấy tờ vào trong ngực, giấy tờ và con dấu đều không bị hư hao.
Hà Lương Tài âm trầm nhìn Thôi Trường Gia, cười lạnh nói, “Không nghĩ tới Hà Lương Tài tôi cũng có một ngày nhìn lầm, Thôi Trường Gia cô cũng là một nhân vật!”
Hà Lương Tài cũng có suy tính, tuy rằng đồ gia dụng nhà họ Thôi bị đốt không còn gì, nhưng Thôi Văn Tuyền đã tỉnh, khó bảo đảm ông có đông sơn tái khởi hay không, nếu không trả số tiền này, lấy sức ảnh hưởng của Thôi Văn Tuyền sợ rằng sau này sẽ rất khó coi.
“Cám ơn Hà tổng khích lệ,” Khuôn mặt Thôi Trường Gia bình tĩnh đến lạ thường, cô nói tiếp: “Ngài sắp xếp người đối chiếu với chúng tôi được chứ?”
“Được, cứ như vậy, nhưng chuyện hôm nay nếu cô lộ ra ngoài thì trách Hà Lương Tài tôi không khách sáo.”
Thôi Trường Gia thản nhiên nói, “Hà tổng không cần buông lời tàn nhẫn với tôi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sự việc sớm muộn gì cũng bị người khác biết, nhưng người khác hỏi tới, tôi chỉ nói là làm ăn qua lại bình thường với ngài mà thôi.”
Làm rồi còn sợ người khác biết, đã làm gái rồi còn muốn lập đền thờ, trên đời này nơi nào có chuyện tốt như vậy?
Khuôn mặt Hà Lương Tài đen lại, cầm lấy điện thoại di động, bấm một dãy số, đầu dây bên kia nghe máy, ông ta nói một câu, “Đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”
Người đến rất nhanh, Hà Lương Tài sắp xếp bảo cô ta đối chiếu sổ sách với Thôi Trường Gia, đối chiếu số tiền, kiểm tra số lượng sau đó đi kho hàng và cửa hàng kiểm kê tất cả đồ gia dụng của nhà họ Thôi.
Vốn dĩ Thôi Trường Gia cho rằng bên cửa hàng Hà Lương Tài sẽ không có quá nhiều hàng tồn kho, nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn triệu đồng tiền hàng, không nghĩ tới lại kiểm kê ra gần bảy triệu đồng tiền hàng, hơn nữa tăng 30% giá cả, thoáng cái đồ nội thất đủ để trừ chín triệu đồng trong sổ nợ.
Hóa ra sau khi nhà họ Thôi cháy lớn, Hà Lương Tài đã thông báo cho cửa hàng tăng giá bán đồ gia dụng Thôi thị, thứ nhất chất lượng đồ nội thất nhà họ Thôi tốt thật, thứ hai nếu hàng nhà họ Thôi bán hết sợ rằng về sau không còn bán được nữa, Hà Lương Tài giữ hàng, đương nhiên hàng còn dư lại sẽ nhiều hơn.
Lúc này Hà Lương Tài mới hơi hối hận vì đã tăng giá cho Thôi Trường Gia ít đi, ông ta bảo người ta lấy sáu triệu đồng tiền mặt cho Thôi Trường Gia, rồi mình trốn đi, ý là chỉ có từng này thôi, nếu không thì số tiền này cũng không có!