Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 67: Sao mới xa nhau một ngày mà đã không nhịn được rồi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Tuy không kìm được mà mỉm cười… Trong đầu chỉ toàn yêu với đương cũng được, hình như cũng không có gì là không tốt.

Ninh Tuy nằm bò trên bàn nhìn quản gia chỉ huy mọi người bận trong bận ngoài, treo đèn l*иg đỏ dưới mái hiên biệt thự, đặt đĩa trái cây lên bàn uống nước, mùi thơm của thịt dê hầm củ cải bay ra từ nhà bếp, cậu cảm nhận được hương vị của khói lửa trần gian mà xưa nay cậu chưa bao giờ có được, trong lòng vừa thỏa mãn vừa ấm áp.

Dì Chu đang ở trên tầng dọn dẹp mấy món đồ cũ hồi Quý Úc Trình còn làm người thực vật, bao gồm mấy món đồ dùng y tế, xe lăn, đồ bệnh nhân… Ông cụ Quý kêu dì ấy tranh thủ vứt hết trước thềm năm mới, coi như tiễn đưa cái cũ nghênh đón cái mới.

Thấy dì Chu vất vả kéo một bao đồ lớn từ trong thang máy đi ra, Ninh Tuy nhàn rỗi không có việc gì làm nên lại gần: “Để cháu giúp dì.”

Dì Chu mở thùng giấy ra, nói: “Vừa hay, cậu kiểm tra xem tôi có gom nhầm thứ gì không.”

Ninh Tuy lia mắt nhìn, phát hiện không chỉ có mấy món đồ vật và thuốc, ngay cả ga giường mà mình và Quý Úc Trình trong trạng thái người thực vật từng ngủ chung, sữa tắm mùi thảo dược mà họ từng dùng cũng đều bị thu gom vào đống đồ cần vứt đi.

Ninh Tuy hơi tiếc, dù sao thì những món đồ này cũng từng chứa đựng những ký ức cậu ôm anh chồng thực vật ngủ chung. Có điều… họ sắp bước vào cuộc sống mới rồi, họ sẽ cùng nhau tạo ra nhiều ký ức tốt đẹp hơn.

Ninh Tuy bỗng thêm mấy phần khát khao đối với tương lai.

“Dì cứ làm theo ý mình đi.” Ninh Tuy cười nói: “Cháu không có vấn đề gì hết.”

Dì Chu nói: “Trong phòng sách có mấy thứ như bệnh án cũ của bệnh viện gì đó, ông chủ cũng kêu tôi sửa soạn lại rồi vứt đi. Nhưng có một số tài liệu tôi đọc không hiểu cho lắm…”

Ninh Tuy đang rảnh rỗi nên vội nói: “Để cháu sửa soạn lại cho.”

Ninh Tuy lên tầng hai, vào phòng sách của Quý Úc Trình.

Dì Chu đã thu gom mấy cuốn bệnh án và đơn thuốc mà dì ấy hiểu được, còn có mấy bộ văn kiện mà trợ lý Chu mang về từ bệnh viện, dì ấy đọc không hiểu nên đặt trên bàn.

Ninh Tuy lật đống văn kiện, rút ra mấy tờ trong giai đoạn Quý Úc Trình còn làm người thực vật, bên trong kèm theo hai bản báo cáo khám sức khỏe của Quý Úc Trình. Mặc dù trước kia Ninh Tuy đã từng xem báo cáo kết quả hồi phục của anh, nhưng bây giờ nhìn lại, tâm trạng của cậu đã khác hẳn.

Khi đó cậu nghĩ rằng chờ đến khi Quý Úc Trình hoàn toàn khỏe lại thì mình có thể bỏ trốn, giờ đây thấy sức khỏe Quý Úc Trình không có vấn đề gì, cậu lại cảm thấy yên tâm. Cậu rất biết ơn vì anh có thể khỏe mạnh trở lại.

Sau khi sửa soạn lại một lượt, Ninh Tuy chợt phát hiện tờ đơn chuyển nhượng di sản mà lần trước mình ký tên ở bệnh viện.

… Thứ này không bị ông nội bỏ vào máy xé giấy xử lý à? Quý Úc Trình đã tỉnh dậy rồi, hơn nữa gia tộc không còn loạn trong giặc ngoài nữa, thế thì giữ lại bản hợp đồng này làm gì?

Ninh Tuy hơi bồn chồn rút tờ văn kiện này ra.

Vừa rút ra, cậu lập tức phát hiện bản hợp đồng này chẳng những không bị hủy bỏ mà còn có thêm chữ ký bằng bút máy của Quý Úc Trình trên giấy, thậm chí có cả con dấu công chứng, chứng minh nó đã có đủ hiệu lực pháp lý.

“… Quý Úc Trình vẫn định đưa tài sản cho tôi à?”

001 nói: “Hơn nữa văn kiện này bị đè dưới cùng, có vẻ đã được ký tên từ rất lâu, chắc mới ra viện là anh ấy đã ký luôn.”

Ninh Tuy đứng ngẩn người ở đó thật lâu.

Đây chính là 21% cổ phần hoàn chỉnh của Quý Thị. Mấy người Quý Chi Lâm và Quý Vân gộp lại cũng chỉ nắm giữ tối đa 3% cổ phần, ngay cả cổ phần dưới danh nghĩa của ông cụ Quý cũng không nhiều bằng Quý Úc Trình.

Khi đó cậu ký tên vào văn kiện này chẳng qua là để phối hợp với ông cụ, tránh cho mấy người Quý Vân, Quý Dật phối hợp với các cổ đông khác tranh giành cổ phần mà Quý Úc Trình để lại, khiến công ty bị thiệt hại nặng nề.

Chứ thực ra cậu chưa bao giờ cho rằng ông cụ Quý sẽ thật sự để lại số tài sản này cho mình. Cho dù ông cụ Quý coi mình là cháu dâu thì vẫn không có thể hào phóng với mình đến mức đó.

Ninh Tuy chợt ý thức được một điều: “Thế nên khi đó ông nội bảo là báo mộng…”

Khi ấy cậu hoàn toàn không tin là thật, thậm chí cho rằng ông cụ đau buồn quá mức nên mới mơ thấy giấc mơ khó tin đó.

Nhưng bây giờ cậu bỗng nhận ra một điều, thực ra đó là… Quý Úc Trình thật sự cho rằng anh sắp chết nên làm chuyện cuối cùng vì mình.

Số tiền này vốn là số tiền Quý Úc Trình muốn cho mình.

Thế nên mặc dù sau khi tỉnh dậy, tính mạng không còn bị đe dọa, Quý Úc Trình vẫn giữ nguyên văn kiện này, hơn nữa còn ký tên đóng dấu. Nếu trong tương lai Quý Úc Trình gặp chuyện bất trắc nào đó thì phần văn kiện này sẽ phát huy hiệu lực pháp lý của nó.

Tuyết bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.

Ninh Tuy nhìn chằm chằm vào tờ văn kiện thật lâu, l*иg ngực bỗng nhiên nghẹn lại.

Tình cảm mà Quý Úc Trình dành cho cậu nóng bỏng nồng nhiệt đến mức đôi khi sẽ khiến cậu cảm thấy áy náy… Sau hôm tết dương lịch, Quý Úc Trình bỗng nhiên lên cơn sốt cao được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện nằm mấy ngày, đi vòng quanh cửa âm phủ một chuyến, không biết trong những ngày đó anh ấy nghĩ những gì, có cảm thấy đau khổ hay không… Cũng không biết sau khi Quý Úc Trình tỉnh dậy phát hiện mọi chuyện đều không giống với suy nghĩ của anh, thực ra mình không hề thích anh chút nào, trong khoảng gian đó anh đã suy nghĩ những gì.

Ninh Tuy tựa như một người xem phim cũ, bây giờ mới cảm nhận được tâm trạng của Quý Úc Trình trong ba tháng quá khứ.

Cảm xúc thích và đau lòng cũng nảy sinh chậm hơn một nhịp.

Ninh Tuy không khỏi hối hận. Nếu biết trước thì cậu sẽ nói với Quý Úc Trình rằng cậu thích anh ngay ngày đầu tiên anh tỉnh lại, vậy thì sau này sẽ không khiến Quý Úc Trình cảm thấy đau buồn.

Chẳng qua, may mà bây giờ hai người đã hoàn toàn đến với nhau, sau này cũng sẽ ở bên nhau thật lâu.

Ninh Tuy nhét tờ văn kiện này về túi đựng tài liệu.

Phần văn kiện này hoàn toàn không cần nữa. Quý Úc Trình đã hoàn toàn khỏe mạnh, sau này sẽ không có sinh ly cũng không có tử biệt, sẽ không xảy ra tình huống Quý Úc Trình rời khỏi thế gian này trước cậu một bước.

Ninh Tuy xuống lầu, lấy di động ra, bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Quý Úc Trình.

Nhưng Quý Úc Trình mới ra ngoài một tiếng, bây giờ mình gọi điện cho anh ấy thì bám người quá.

Hơn nữa lúc này anh ấy đang họp, chắc điện thoại của anh ấy cũng đang bật chế độ có cuộc họp.

Ninh Tuy thử gọi điện, quả nhiên không gọi được.

Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm, may mà không gọi được, không thì sẽ bị ông cụ cũng đang có mặt trong cuộc họp phát hiện mình là đứa trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương.

Chẳng qua, sau khi hiểu được vụ “báo mộng”, Ninh Tuy rất muốn làm gì đó để bồi thường cho Quý Úc Trình khi đó.

Bữa tối chắc Quý Úc Trình sẽ không kịp về ăn, cậu sẽ hầm canh vậy.

Ninh Tuy ăn bữa tối với quản gia xong thì vào nhà bếp, định thử tự tay nấu.

Hầm canh cần thời gian rất dài, trước kia Ninh Tuy sống rất qua loa, làm gì có thời gian tự nấu cho mình?

Cậu làm thêm ở quán lẩu và quán thịt nướng, rất quen với quá trình chế biến mấy món đó, nhưng thực ra cậu không biết nấu cơm, có lẽ mì ý do cậu nấu còn không ngon bằng Quý Úc Trình từng sinh sống ở nước ngoài.

Thấy tình cảm của hai người tốt đẹp, quản gia cũng rất vui, chủ động lấy một đống nguyên liệu nấu ăn dạy Ninh Tuy cách nấu canh.

Ninh Tuy chọn canh gà, đeo bao tay vào.

Vừa chuẩn bị nguyên liệu xong, đang bắt đầu hầm thì di động trong túi bỗng reo lên.

Bao tay của Ninh Tuy dính đầy dầu mỡ nên cậu giơ lên lên nhờ quản gia xem di động giúp mình. Quản gia nói: “Màn hình hiển thị là Lâm Mãn, là tổng giám đốc Lâm kia à?”

Gọi điện tới chúc Tết sao?

Ninh Tuy tháo bao tay ra, cầm di động ra ngoài nghe điện thoại.

“Sao hôm nay anh Mạn lại gọi điện chúc Tết thế?” Ninh Tuy hỏi: “Chẳng phải cuối năm cậu bận lắm à?”

Bình thường chỉ cần đến cuối năm, công ty của Lâm Mãn sẽ bận đến mức đầu tắp mặt tối.

Vốn dĩ sau giai đoạn đầu của khởi nghiệp, Lâm Mãn không cần phải bận đến mức này. Nhưng cậu ấy có thể nói là người có lòng gây dựng sự nghiệp mạnh nhất mà Ninh Tuy từng thấy, chuyện gì cũng đích thân gánh vác, hoàn toàn không cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.

Chắc cũng vì hồi bé sống trong nghèo khổ, không có cảm giác an toàn nên mới càng muốn truy đuổi công danh lợi lộc.

“Nào có, đang gặp phải chuyện rất gay go đây này, tớ quên mất một chuyện.” Lâm Mãn sứt đầu mẻ trán nói: “Cậu còn nhớ phần mộ mà chúng ta mua cho Tiểu Vũ không? Nửa tháng trước trợ lý của tớ nhận được cuộc gọi từ phòng quản lý nghĩa trang, mấy năm nay thành phố nhỏ đó phát triển quá nhanh, nơi nào cũng lọt vào vòng quy hoạch, bây giờ khu vực quy hoạch đã lan rộng đến chỗ nghĩa trang, yêu cầu người nhà đích thân sang đó ký tên đồng ý! Nhưng cuối năm công việc của tớ bận đến mức tối mày tối mặt, hôm nay Tiểu Lương lật xem văn kiện mới báo cáo chuyện này, tớ đã mắng cậu ta một trận. Tốt nhất phải xử lý chuyện này trước khi Tết đến, nếu kéo dài đến sang năm thì sẽ hơi phiền phức… Bây giờ phải làm sao đây? Đành phải nhờ cậu đi một chuyến…”

“Ừ, để tớ đi cho.” Ninh Tuy không hề do dự trả lời.

Hồi Tiểu Vũ qua đời hai người đều nghèo, chỉ chọn hỏa táng ở nhà tang lễ, chi phí hơn sáu trăm tệ Lâm Mãn phải làm công rất lâu mới kiếm đủ.

Sau này đến khi có tiền, họ lập tức lựa chọn khu nghĩa trang đẹp nhất thành phố Ô cho Tiểu Vũ, dựng một tấm bia tưởng niệm.

Bây giờ có sự thay đổi nào, cũng nên để hai người họ đích thân xử lý với tư cách là người nhà.

Lâm Mãn áy náy nói: “Xin lỗi Tiểu Tuy, ngày mai là giao thừa mà hôm nay còn bắt cậu phải đi một chuyến. Tớ kêu Tiểu Lương đưa cậu sang đó nhé?”

“Chuyện này có là gì đâu, tranh thủ thời gian sang đó, ngày mai còn có thể về gấp, không ảnh hưởng tới việc ăn Tết.”

Ninh Tuy cảm thấy Lâm Mãn thật sự quá khách sáo. Chuyện của em trai Tiểu Vũ cũng là do Lâm Mãn đích thân xử lý, cậu không góp được chút sức lực nào ngoại trừ bỏ tiền.

Chuyện của Tiểu Vũ chính là chuyện của Ninh Tuy, không có Tiểu Vũ thì sẽ không có Ninh Tuy bây giờ.

Nhưng mà canh hầm không thể chờ Quý Úc Trình về uống được rồi.

Ninh Tuy cúp điện thoại, đi đến cửa biệt thự nhìn ra bên ngoài, trợ lý Tiểu Lương của Lâm Mãn đã đứng chờ ở cách đó không xa.

Ninh Tuy xem đồng hồ, tính toán một chút, lúc này còn có thể mua được vé chuyến bay chín giờ rưỡi bay đến thành phố Ô. Thành phố Ô cách nơi này khoảng năm sáu trăm cây số, lái xe thì phải chạy suốt đêm, còn ngồi máy bay chỉ cần nửa tiếng, sẽ nhanh hơn nhiều.

Ban đêm tìm một khách sạn nghỉ tạm một đêm, sáng mai xử lý công việc xong xuôi thì có thể về tới nhà trước hai giờ chiều, vẫn vẫn có thể cùng đón giao thừa với ông cụ Quý và Quý Úc Trình.

Còn nữa, đã hai năm rồi mình chưa về, cũng nên tranh thủ trước khi sang năm mới đến đó thăm Tiểu Vũ một lát, giới thiệu cho người bạn thân nhất trong quá khứ của mình biết bây giờ mình đã có gia đình.

Mua vé máy bay xong, cậu ra ngoài chào hỏi Tiểu Lương, sau đó lên tầng thu dọn hành lý.

Mới từ sơn trang trở về không lâu nên vali hành lý còn chưa mở ra, bây giờ chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân cùng với mấy món đồ cần dùng trên máy bay là được.

Thu dọn hành lý xong, Ninh Tuy nghĩ chắc bây giờ Quý Úc Trình vẫn đang họp nên không quấy rầy anh.

Thấy cậu mặc áo khoác lông vũ, quản gia đưa khăn quàng cổ cho cậu, nhân tiện hỏi: “Tiểu Tuy, sao đã tối rồi cậu còn ra ngoài?”

Ninh Tuy nói cho ông biết chuyện mộ của Tiểu Vũ cần phải di dời, yêu cầu có người nhà ký tên đồng ý, sau đó dặn dò ông: “Lúc Quý Úc Trình về chú nhất định phải báo cho anh ấy biết, ngày mai cháu sẽ về, kêu anh ấy đừng lo lắng.”

Quản gia cười đáp: “Cậu yên tâm, mặc dù cậu cả nhà tôi bình thường có vẻ tính chiếm hữu hơi cao một chút, nhưng không đến mức không cho cậu ra ngoài một đêm, không thấu tình đạt lý như thế thì ai thương cho nổi. Chờ cậu ấy về nhà tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu ấy biết chuyện này.”

Ninh Tuy cảm thấy quản gia không hiểu biết về cậu cả Quý chút nào. Cậu cảm thấy với “bệnh tình” của Quý Úc Trình, cho dù mình đến trường ngủ một đêm, Quý Úc Trình cũng có thể rầu rĩ không vui.

Nhưng đã nhờ quản gia chuyển lời, Quý Úc Trình cũng từng gặp Tiểu Lương ở nhà Lâm Mãn lần trước, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Ninh Tuy lên xe, hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay chào quản gia rồi mới ra sân bay.

Đèn đường leo lét, tuyết rơi hơi lớn một chút, Ninh Tuy nghĩ chắc đây sẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay.



Ninh Tuy vừa ra ngoài không lâu thì xe của Quý Úc Trình đã về đến nhà.

Quản gia đang ở trong nhà bếp trông chừng nồi canh mà Ninh Tuy đang hầm nên không nghe thấy tiếng động cơ xe hơi dừng lại.

Quý Úc Trình gỡ bông tuyết dính trên mi mắt, thay giày vào nhà. Chú ý tới đôi giày cùng với khăn quàng cửa treo trên giá của Ninh Tuy đều biến mất, trái tim anh nhất thời đập thình thịch. Anh lập tức bước lên lầu, ai ngờ vừa mở cửa phòng ngủ thì thấy ngay cả vali hành lý của Ninh Tuy cũng không có trong phòng.

Quý Úc Trình lấy di động ra, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Biểu cảm trên mặt anh như đóng băng.

Lời nói của 009 lại lần nữa vang lên trong đầu anh - “Vì tiền”.

Anh toàn toàn không muốn suy nghĩ tại sao Ninh Tuy tiếp cận mình, nhưng trong lòng anh vẫn có một nỗi lo chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, hoặc có thể nói đã ăn sâu vào tiềm thức.

Lỡ một ngày nào đó Ninh Tuy không cần tiền của anh thì sao?

Hoặc là Ninh Tuy phát hiện anh đã biết chân tướng, cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với anh nữa nên bỏ chạy thì sao?

Nghe thấy tiếng bước chân Quý Úc Trình chạy vội xuống lầu, quản gia nhanh chóng thò đầu ra từ trong bếp: “Cậu cả, cậu đã về rồi ạ.”

Quý Úc Trình cắn răng hỏi: “Ninh Tuy đâu?”

“Cậu ấy ra sân bay rồi.” Quản gia đáp: “Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu…”

Ông còn chưa nói hết câu thì sắc mặt Quý Úc Trình đã hoàn toàn thay đổi. Anh giật lấy chìa khóa ô tô trong tay trợ lý Chu, sải bước ra ngoài mở cửa xe bên ghế lái, đạp chân ga thật mạnh, chiếc xe lập tức lao ra ngoài.

Quản gia cầm thìa chạy theo ra ngoài: “…”

Dì Chu đang quét dọn vệ sinh: “…”

Quản gia và dì Chu đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt từ ngạc nhiên chuyển sang khϊếp sợ, dần dần biến thành vô cùng đau lòng.

Sao ngay cả xa nhau một ngày mà cũng không chịu được thế? Có cần phải đến mức đó không?
« Chương TrướcChương Tiếp »