Chương 60: Phơi phới

“Anh có thể không…?” Sau khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt của Quý Úc Trình hiện lên vẻ u ám.

Đầu óc Ninh Tuy không được tỉnh táo lắm, cậu nghĩ hôn cũng đã hôn đến mức này rồi mà còn hỏi câu này làm gì: “Ừm…”

Giọng Quý Úc Trình khàn đi: “Em có biết em đang đồng ý điều gì không?”

“Em biết.” Ninh Tuy thấp giọng nói.

Cậu đang đồng ý sẽ ở bên người trước mặt này cả đời.

Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới việc có thể có được một mối tình thế này, không hề liên quan đến vấn đề tiền bạc hay những ham muốn khác, cậu chỉ muốn ở bên người này và hy vọng đối phương được hạnh phúc.

Ninh Tuy thầm nghĩ, có lẽ khi Quý Úc Trình vừa tỉnh dậy đã ôm lấy cậu ở dưới sảnh bệnh viện là cậu đã liêu xiêu đổ gục rồi, dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên cậu được ai đó ôm chặt như vậy… Chỉ là lúc đó cậu không nhận ra.



Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào từ khe hở rèm cửa, cuối cùng Ninh Tuy cũng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người rất nặng nề.

Cậu nghiêng đầu qua thì thấy cậu cả Quý đang dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy cậu, còn vùi đầu vào cổ của cậu, giữa những lần hít thở, hơi nóng phả vào một bên cổ của cậu.

Ngủ cả một đêm trong tư thế này, lúc dậy mà nhẹ người được mới là lạ!

Ninh Tuy ngơ ngác nhìn trần nhà, định thần lại.

Một lúc sau, đầu óc của cậu cuối cùng đã hoạt động trở lại, cậu vén chăn lên nhìn rồi lại lặng lẽ buông xuống.

Cả hai đều không mặc quần áo.

Lỡ như lúc này dì Châu mở cửa bước vào dọn dẹp thì cảnh tượng chắc chắn rất xấu hổ.

Ninh Tuy bò dậy cầm quần áo đang vương vãi đầy mặt đất của mình lên, nhưng vừa nhấc nửa người trên lên thì eo của cậu lập tức đau nhức, suýt nữa đã nằm sấp xuống.

Nghĩ đến tối qua là ai kéo mắt cá chân của mình, nhất quyết muốn vật lộn thêm vài hiệp nữa, cậu không nhịn được mà vò mái tóc đen nhánh của người nằm bên cạnh thành ổ gà để trả đũa.

Tuy đầu tóc của anh bị làm đến bù xù, nhưng khuôn mặt của Quý Úc Trình vẫn rất nịnh mắt.

Anh tỉnh dậy, thấy Ninh Tuy muốn bỏ đi, anh theo bản năng duỗi tay ra túm lấy cậu rồi kéo cậu trở về, giọng hứng khởi vô cùng: “Tuy Tuy, chào buổi sáng.”

Ninh Tuy sắp bò ra khỏi giường lại bị kéo về, cậu lập tức không còn sức lực để giãy giụa nữa, yếu ớt nằm tại chỗ như con cá muối vậy: “Chào buổi sáng.”

Cậu vốn định nghỉ ngơi một lát trong tư thế này, nhưng không ngờ lại cảm thấy cơ thể của cậu cả Quý đang ôm lấy mình bắt đầu thay đổi, Ninh Tuy: “…”

Ninh Tuy hốt hoảng đẩy anh ra: “Ban ngày ban mặt, phải mau dậy đi chứ, anh có thể bình tĩnh chút được không!”

“Anh bình tĩnh lắm mà…” Quý Úc Trình hơi ngượng ngùng nói.

Cậu vợ nhỏ sao vậy, nói cứ như anh là quỷ háo sắc vậy. Nhưng khi đối mặt với người mình yêu thì con người rất dễ có phản ứng, điều này hoàn toàn không thể kiểm soát được…

Anh lại ôm Ninh Tuy chặt hơn, nhưng anh chỉ ôm để thỏa mãn chứ không có động tác gì cả.

Chuyện tối qua giống như một giấc mơ vậy, nếu không phải lúc này trên giường vẫn đang bừa bộn thì Quý Úc Trình cũng sẽ nghi ngờ rằng liệu mình đã thật sự có được Ninh Tuy hay không.

Tuy trái tim lo được lo mất cuối cùng đã được lời tỏ tình tối qua của Ninh Tuy khẽ xoa dịu, nhưng cảm giác bất an dường như đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh nên anh vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa.

Sau khi suy nghĩ một hồi, anh khẽ nói với Ninh Tuy: “Bây giờ anh đã là người của em rồi, tối qua em đã ăn sạch anh, sau này không được hở một chút là nói mấy câu không cần anh kia nữa.”

Ninh Tuy: “…”

Đổi trắng thay đen là kỹ năng gia truyền gì của nhà họ Quý sao?! Rốt cuộc là ai đã ăn sạch ai đây!

Ninh Tuy từ bỏ việc tranh cãi, nói: “Phòng bừa bộn quá, anh buông em ra đi, em muốn đứng dậy dọn dẹp.”

Nước trong bồn tắm văng hết ra ngoài, đồ đạc trên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa tay cũng rơi vương vãi xuống đất. Lúc Quý Úc Trình đẩy cậu vào tường, cậu nhớ mang máng mình còn kéo rớt chiếc khăn tắm xuống đất. Trên thảm cũng… trên giường cũng nhàu nát, quần áo và thắt lưng của hai người cũng không biết đã đi đâu rồi.

Một mớ hỗn độn như vậy, một khi quản gia và dì Châu đi vào dọn dẹp thì họ sẽ biết ngay chuyện gì đã xảy ra.

Quý Úc Trình hôn vào ngón tay của cậu: “Cứ để họ tới thu dọn đi.”

Mặt Ninh Tuy nóng bừng: “Em muốn tự thu dọn.”

Bình thường cậu giả bộ biếи ŧɦái để hù dọa người khác cũng không sao, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, còn để người lớn biết được, nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ…

Thấy Ninh Tuy vẫn còn hơi ngượng ngùng, Quý Úc Trình lập tức đứng dậy mặc quần áo: “Để anh làm cho, em nằm một lát đi.”

Anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao?

Chắc hẳn trước kia cậu cả Quý rất hiếm khi làm những việc này.

Thực ra trong lòng Ninh Tuy cũng hơi ngọt lịm, thế là bèn dịch người, nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Quý Úc Trình.

“Sao hai năm trước lại xảy ra tai nạn vậy?” Ninh Tuy hỏi.

Cậu cả Quý nhặt khăn tắm và quần áo trên mặt đất lên rồi ném vào giỏ giặt, cúi người đặt bàn chải đánh răng và những thứ khác bị quét xuống đất vào vị trí cũ, anh nói: “Lúc anh đang lái xe trên đường cao tốc thì bị một chiếc xe tải đâm phải.”

“Có khi nào là có người sắp đặt không?” Ninh Tuy hỏi ra một câu mà cậu vẫn luôn rất muốn hỏi.

Trong cả nhà họ Quý, ngoài ông cụ Quý và Quý Chi Lâm sợ Quý Úc Trình như sợ ma ra thì những người khác không ai muốn Quý Úc Trình được sống yên ổn.

Nếu kéo được anh xuống thì bọn họ có thể phân chia tài sản của nhà họ Quý.

Không biết Quý Vân và Quý Dật đóng vai trò gì trong đó.

Quý Úc Trình nói: “Ngay khi anh vừa tỉnh lại thì ông nội đã nói chuyện này với anh, ông nội đã điều tra rồi, chỉ là một tai nạn. Lúc đó ở trên xe, anh cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng sau Tết anh sẽ trở về công ty, anh sẽ tự điều tra thêm. Nếu thật sự có ai đó giở trò quỷ trong chuyện này thì anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”

Dứt lời, anh đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng tắm, đáy mắt hiện lên chút vui mừng: “Em không phát hiện rằng em đã bắt đầu quan tâm đến anh rồi sao?”

Ninh Tuy nghẹn họng: “Vốn dĩ em rất quan tâm anh mà…”

“Thế à?” Quý Úc Trình xả nước trong bồn tắm đi, sau đó anh đi tới, hơi tủi thân ôm chầm lấy Ninh Tuy qua lớp chăn, tựa cằm lên vai cậu: “Hồi trước là ai vừa thấy anh đã bỏ chạy hả?”

“Giờ anh muốn lôi chuyện cũ ra đúng không?” Ninh Tuy xấu hổ nói: “Đó là vì em vẫn chưa biết anh là 008…” Hơn nữa, cậu còn cảm thấy anh hơi có khuynh hướng cuồng chiếm hữu.

Quý Úc Trình cảnh giác nói: “Cho nên em đồng ý với anh cũng chỉ vì em có thiện cảm với 008 sao?”

Thấy anh người thương thiếu thốn cảm giác an toàn lại bắt đầu so đo, Ninh Tuy vội vàng nói: “Em cũng thích cả con người anh nữa.”

Cậu cả Quý khịt mũi, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.

Thấy anh vừa vui vẻ thì khuôn mặt cũng lập tức trở nên rạng rỡ như thế, Ninh Tuy tiện thể dỗ dành anh: “Thật ra thì ngoài anh ra, em chưa từng thích ai, cũng chưa từng có thiện cảm với người khác vượt mức bạn bè.”

“Nói điêu, còn Quý Chi Lâm thì sao?” Quý Úc Trình bất mãn hỏi.

Bây giờ anh đã biết Ninh Tuy nói ba năm trước đã thích anh là cậu nói dối, vậy có nghĩa là Ninh Tuy thật sự đã từng thích Quý Chi Lâm. Thậm chí họ còn ở bên nhau gần ba năm, cả trường đại học đều biết họ là người yêu của nhau.

Chỉ cần nghĩ đến những điều này là cậu cả Quý lại giống như ăn phải quả đắng vậy, vô cùng cay đắng.

“Chuyện này không dễ giải thích, sau này em sẽ giải thích với anh được không?” Ninh Tuy vẫn chưa sẵn sàng kể hết mọi chuyện của 001 ra: “Tóm lại… Tóm lại thì anh là người đầu tiên.”

Tuy trực giác của Quý Úc Trình mách bảo rằng cậu vợ nhỏ vẫn còn giấu anh điều gì đó, nhưng bây giờ anh đã không còn lo lắng như khoảng thời gian trước nữa, dù gì thì tương lai còn dài, Ninh Tuy không rời xa anh là được.

“Được.” Quý Úc Trình dùng chóp mũi cạ vào mặt của Ninh Tuy.

Cuối cùng cũng đã gác lại chuyện của Quý Chi Lâm ra sau… Trong lòng Ninh Tuy khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cậu nghe thấy cậu cả Quý bất chợt hỏi: “Vậy còn người thực vật tóc vàng khi em cùng anh ra nước ngoài làm kiểm tra thì sao? Anh ta đẹp trai hơn hay là anh đẹp trai hơn? Em nhón chân nhìn anh ta cũng lâu lắm đấy.”

Ninh Tuy: “…”

Ninh Tuy khϊếp sợ: “Sao anh biết chuyện này?”

Ngay sau đó cậu đã sực nhớ ra, ý thức của Quý Úc Trình vẫn luôn tỉnh táo, thế thì chắc chắn anh cũng biết được mình đã từng thèm muốn sắc đẹp của người thực vật tóc vàng đó.

Ninh Tuy âm thầm khóc trong lòng, cậu biết với tính cách này của Quý Úc Trình, anh chắc chắn sẽ đem cả hai chuyện này xuống mồ, có lẽ đến bảy tám chục tuổi, anh vẫn còn nhớ đến việc cậu đã từng thèm muốn người khác…

“Đương nhiên là anh đẹp trai hơn rồi, anh rất đẹp trai, anh là người đẹp trai nhất trong lòng em… Em thích… thích anh nhất.”

Chắc sẽ không đến mức tới bảy tám chục tuổi rồi mà mình vẫn bị ép phải nói những lời sến sẩm này đâu nhỉ…

Ninh Tuy cũng cảm thấy nói ra mấy lời này hơi xấu hổ. Cậu vùi đầu vào trong chăn, nhưng trông cậu cả Quý lại rất hưởng thụ, hai tai anh hơi đỏ lên, kéo đầu của cậu ra rồi vuốt ve vành tai cậu: “Được rồi, tha thứ cho em, chúng ta xuống nhà ăn cơm đi.”

Hai người xuống nhà ăn cơm.

Quản gia và trợ lý Chu rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người họ.

Mấy ngày trước họ còn chiến tranh lạnh, giở trò mập mờ, nhưng sáng nay tỉnh dậy đã tay trong tay, đúng là gắn bó như keo sơn vậy, trong mắt không thể nhìn thấy ai khác ngoài đối phương.

Tâm trạng của Quý Úc Trình trông cũng tốt hơn rất nhiều, như thể cuối cùng cũng được ăn no nê, trên mặt không hề có chút nắng mưa thất thường nào nữa.

Còn Ninh Tuy thì hơi thất thường, khi xuống lầu, cậu rất cẩn thận, cậu đỡ tường, nhiều lần từ chối động tác muốn bế cậu đi xuống của cậu cả.

Quản gia thầm than thở trong lòng…

Rốt cuộc là Ninh Tuy sử dụng quá mức, hay là bị sử dụng quá mức…

Ông vốn tưởng rằng cậu cả chắc chắn là người nằm trên, nhưng mấy ngày trước ông nhìn thấy Ninh Tuy hung hăng cởϊ qυầи áo của cậu cả như vậy, mà cậu cả lại rất thảm hại nằm ở dưới nắm lấy ga trải giường nên ông không thể xác định được…

Mặc dù quản gia, trợ lý Chu và dì Châu rất có đạo đức nghề nghiệp, họ sẽ không liếc nhìn hai người quá nhiều, hơn nữa, Quý Úc Trình trước kia lạnh lùng u ám, khiến người ta cũng không dám nhìn anh.

Nhưng cho dù có tránh né như thế nào thì thỉnh thoảng vẫn sẽ bắt gặp ánh mắt của Ninh Tuy.

Ngay khi bắt gặp ánh nhìn đó, Ninh Tuy cũng tự động đọc hiểu được tâm trạng phức tạp của quản gia.

Ninh Tuy: “…”

Đúng là ghét chức năng đọc não của mình quá đi mà.

Mà Quý Úc Trình lại không hề biết tém tém lại, anh như thể nóng lòng muốn tuyên bố mọi chuyện với cả thế giới vậy.

Ninh Tuy ngồi trên sô pha, anh lập tức đi tới nằm vào lòng Ninh Tuy, hôn vào tai Ninh Tuy, Ninh Tuy ăn cơm xong thì đứng dậy mặc áo khoác vào ra ngoài đi dạo, cho dù anh vẫn chưa ăn xong thì anh cũng sẽ lập tức đứng dậy theo và thay giày đi ra ngoài.

Khi Ninh Tuy tới tủ lạnh lấy chai nước thì anh cũng sẽ lập tức đi theo, thân hình cao lớn ôm chặt lấy Ninh Tuy từ phía sau.

Gần như muốn dính lấy nhau mọi lúc.

Chỉ trong một buổi sáng, Ninh Tuy đã nhiều lần nhận được ánh mắt kinh ngạc của quản gia, cậu đã hỗn độn đến mức chết máy rồi.

Ninh Tuy đứng trước tủ lạnh, bởi vì hai tay bị ôm chặt nên cậu không thể nào mở nắp chai ra được, cậu không nhịn được đẩy người phía sau ra: “… Anh có thể trưởng thành chín chắn một chút được không?”

Quý Úc Trình không hiểu tại sao mình phải tém lại khi yêu nhau, khó khăn lắm mới hiểu được tâm ý của nhau, cũng có được câu “hơi thích anh” của cậu vợ nhỏ, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng ra sức biến “hơi thích” này thành “thích điên cuồng” thôi.

Đương nhiên, ngoài điều này ra thì cũng vì khoảng thời gian trước anh quá lo được lo mất, cho nên lúc này anh như một con sói đói đã khát lâu ngày, khó khăn lắm mới có được nguồn nước, sao anh có thể buông tay được, anh không muốn xa nhau phút giây nào hết.

Quý Úc Trình giam giữ Ninh Tuy ở giữa tủ lạnh và cơ thể của mình, thì thầm bên tai cậu: “Ninh Tuy, em không đổi ý đấy chứ.”

Không cần nhìn vào mặt anh, chỉ nghe giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh là cậu có thể cảm nhận được sự uất ức và hoang mang sâu sắc của anh.

Ninh Tuy lập tức mềm lòng, bàn tay muốn đẩy anh ra lập tức đặt lên ngực anh, không động đậy nữa.

Sau khi nghe Quý Chi Lâm kể về những chuyện của Quý Úc Trình khi còn thời thiếu niên, cậu đã có thể hiểu được tại sao Quý Úc Trình lại thấy bất an về mặt tình cảm như vậy.

“Nhưng cứ bị nhìn như thế thì phải làm sao bây giờ…” Ninh Tuy nhỏ giọng hỏi.

Quý Úc Trình vùi đầu bên tai của cậu, không khỏi nhếch miệng.

Trước đây khi cậu vợ nhỏ vẫn chưa thích anh, tỏ vẻ nhu nhược và giả bộ uất ức đã là một cách rất hữu dụng rồi, huống chi bây giờ cậu vợ nhỏ đã thích anh, chắc chắn đây là một vũ khí cực kỳ sắc bén.

Quý Úc Trình ôm lấy eo của Ninh Tuy, từ từ gợi ý bên tai cậu: “Còn năm ngày nữa là đến Tết, anh không cần phải đến công ty, em cũng đang nghỉ đông, hay là chúng ta đến một nơi không bị quấy rầy, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Anh ghé vào tai Ninh Tuy nói những lời này, vành tai của Ninh Tuy lập tức thấy ngứa ngáy, đâu thể nghĩ được những chuyện khác nữa. Cậu hoàn toàn không để ý những từ “sẽ không bị quấy rầy” mang theo sức chiếm hữu và cố chấp mãnh liệt đến khϊếp sợ trong lời nói của Quý Úc Trình, dòng suy nghĩ của cậu lập tức bị anh kéo đi.

“… Đi đâu?”

Quý Úc Trình nói: “Anh sẽ sắp xếp máy bay, đi hưởng tuần trăng mật nhé?”

“Thời gian ngắn quá, e là không đủ để đi nước ngoài.” Ninh Tuy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có thể tới chỗ lần trước không? Lần trước chỉ ở lại một đêm.”

Điều cậu nghĩ chính là nếu Quý Úc Trình từng ở đó dưỡng bệnh khi anh mười lăm tuổi thì chỗ đó chắc hẳn sẽ có một số dấu vết của Quý Úc Trình khi còn trẻ, cậu muốn tới xem.

Trong biệt thự này gần như không có nhiều đồ đạc của Quý Úc Trình khi còn trẻ, có lẽ đã bị ông cụ xử lý rồi.

“Được.” Đương nhiên là Quý Úc Trình đồng ý.

Anh ôm lấy Ninh Tuy, ôm trọn cậu vào lòng, khi nghĩ đến năm ngày tới sẽ là khoảng thời gian ở riêng của cả hai, không biết có thể làm thêm bao nhiêu việc bồi dưỡng tình cảm, trong lòng anh lập tức dâng trào.

Còn Ninh Tuy thì nghĩ rằng không chừng mình có thể nhìn thấy những bức ảnh của Quý Úc Trình khi còn trẻ, trong lòng cậu cũng rất chờ mong.

Cả hai hoàn toàn không biết đối phương đang phơi phới vì điều gì, tóm lại thì họ vừa rất không không ăn ý nhưng cũng vừa cực kỳ đúng ý nhau, cùng đi lên lầu thu dọn đồ đạc.