Chương 29: Có phải mi chán sống rồi không?

Rốt cuộc tâm lý của Kha Hách đã thay đổi như thế nào, Ninh Tuy không biết. Nhưng kể từ ngày hôm đó, Kha Hách không còn tới tìm cậu nữa.

Chẳng những không thường xuyên gửi tin nhắn WeChat cho cậu mà ngay cả trong trường học, chỉ cần thấy cậu là sẽ lập tức tránh mặt.

Có lần tình cờ bắt gặp lúc lấy cơm ở căn tin, ánh mắt anh ta còn né tránh không dám nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt hoảng hốt bưng khay cơm đi đến cửa căn tin, còn suýt nữa tông trúng cửa thủy tinh mà ngã xuống.

Ninh Tuy: “…”

Phương Đại Thành và Tào Nặc cùng cậu đến căn tin ăn cơm: “…”

Mặc dù phương thức giải quyết hơi giản dị thô bạo một xíu, nhưng Ninh Tuy cảm thấy vô cùng hoàn hảo. Lại khoái trá giải quyết một phiền phức có khả năng sẽ chia rẽ mình với Quý Úc Trình tiếp rồi.

Chắc đàn anh Kha cũng vui lắm nhỉ.



Sự kiện kỷ niệm ngày thành lập trường chẳng mấy chốc đã bắt đầu. Trong viện yêu cầu chia từng ngành thành đơn vị, chí ít phải đăng ký một tiết mục.

Những ngành học khác ít nhiều gì cũng dính chút hơi thở văn nghệ, phổ biến đa tài đa nghệ, toàn đăng ký bảy tám tiết mục trở lên.

Chỉ có đám sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính toàn gõ code, con gái chẳng được mấy mống, đám con trai cũng toàn là hướng nội, lớp trưởng không thể ngờ rằng chẳng nhận được một tiết mục đăng ký nào, đành phải lâm thời nước tới chân mới nhảy, tổ chức một buổi hợp xướng.

Ninh Tuy được xem như chàng trai bảnh bao nhất ngành khoa học máy tính, các bạn nữ trong lớp nhao nhao đến hỏi: “Ninh Tuy, sao cậu không đăng ký một hai tiết mục?”

Cho dù không biết gì cả, tùy tiện lên sân khấu biểu diễn vở kịch sân khấu xàm xí gì đó cũng rất hấp dẫn mà.

Ban đầu họ còn mong chờ Ninh Tuy sẽ đăng ký tiết mục, sau đó dẫn dắt họ cùng nhau tham gia diễn xuất ấy chứ.

“Bận kiếm tiền.” Ninh Tuy cười đáp.

Biểu diễn trò gì? Biểu diễn lên sân khấu rửa bát đĩa hả? Ninh Tuy lớn lên trong viện mồ côi, chưa từng được học kỹ năng tài nghệ gì. Mà cậu cũng không có hứng thú với chuyện này, càng không thích thể hiện bản thân.

Thế là cậu quyết định đổ hết lên cho người thực vật trong nhà mình.

Mỗi ngày về nhà giúp anh chồng thực vật tắm rửa cũng đã tốn nửa tiếng đồng hồ, còn phải xoa bóp cho anh, đọc một câu chuyện trước khi ngủ cho anh, đương nhiên lợi nhuận cũng rất khổng lồ.

Nhưng các bạn nữ lại hiểu nhầm ý cậu, cho rằng cậu mới năm ba đã bắt đầu khởi nghiệp ở bên ngoài. Không biết sao chuyện cậu ra vào công ty của Lâm Mãn đã bị sinh viên trong trường bắt gặp, mọi người đều nghĩ rằng cậu đang thực tập bên ngoài.

“Hơi bị liều mạng đấy nhé Tuy.” Mấy bạn nữ lại càng tán thưởng Ninh Tuy hơn.

Chỉ tiếc… Ninh Tuy không phải là trai thẳng, không thì số người theo đuổi cậu có lẽ sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Quý Úc Trình thấy cậu vợ nhỏ được săn đón như thế trong hình chiếu, vừa cảm thấy vui mừng cho cậu, đồng thời lại hơi ghen. Đúng là muốn giấu em ấy vào lòng mình, đấm móc trái đấm móc phải đuổi hết những kẻ chung quanh em ấy đi.

Lớp trưởng tổ chức tiết mục đại hợp xướng, ba thành viên của phòng ngủ 402 đều cao nên cũng bị kéo vào cho đủ số.

Đêm trước khi lên sân khấu, người trong ngành gom góp chút kinh phí hoạt động, mua cho mỗi người sẽ lên sân khấu biểu diễn một bộ suit. Bởi vì phải tiết kiệm tiền nên bộ suit được mua trong phố sinh viên gần trường, rất rẻ tiền.

“Thằng nhóc này, sao cậu mặc suit chỉ hơn một trăm tệ mà vẫn đẹp trai thế hả.” Sau khi thay vest xong, Tào Nặc và Phương Đại Thành nhìn về phía Ninh Tuy, cứ cảm thấy hai người giống vệ sĩ của Ninh Tuy.

Rõ ràng bộ vest giống y hệt nhau, sao mặc vào lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt thế nhỉ?

Rốt cuộc là do gương mặt, hay là do vóc dáng?

“Đều đẹp đều đẹp cả.” Ninh Tuy an ủi.

Ninh Tuy rất ít khi mặc vest, bình thường cậu đều mặc đồ rộng rãi thoải mái, chủ yếu là áo hoodie có mũ. Lần trước cậu mặc vest là khi cùng Lâm Mãn tham dự một phiên điều trần về việc kế thừa di sản cần thiết phải tham dự ở nước ngoài.

Nhưng mà chất lượng của bộ vest này thật sự quá tệ, mới nâng tay lên một xíu mà dưới nách đã bị rách một đường.

May mà mai mới lên sân khấu, Ninh Tuy gấp bộ vest bỏ vào ba lô, định tối nay mang về nhờ dì Châu khâu lại giúp mình.

Ở bên này, Ninh Viễn Minh cũng đang chuẩn bị tiết mục sẽ lên sân khấu biểu diễn vào ngày kỷ niệm thành lập trường.

Cậu ta đăng ký tiết mục độc tấu piano, hơn nữa cũng định di chuyển đàn piano ba chân đến đó. Cậu ta vừa đăng ký, bên phía hội sinh viên lập tức đặt tiết mục của cậu ta ở cuối cùng.

Ưu đãi này đều do nhà họ Ninh giàu có mang lại cho cậu ta, trước kia Ninh Viễn Minh đã quen rồồi, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng gần đây thái độ của bà Ninh càng ngày càng khác thường, linh cảm không may trong lòng cậu ta cũng càng ngày càng nồng hơn.

Thấy cậu ta luyện tập trong thư phòng, bà Ninh không thể kìm nén được nữa mà đẩy cửa vào phòng.

“Mẹ, mẹ đến rồi ạ, mẹ nghe giúp con xem…”

Ninh Viễn Minh còn chưa nói hết câu thì bà Ninh đã hỏi: “Tiểu Minh, ngày kỷ niệm thành lập trường của các con, Tuy Tuy có tham gia không? Thằng bé đăng ký tiết mục gì?”

Ngón tay của Ninh Viễn Minh ấn lên phím đàn piano phát ra thanh âm đột ngột, nụ cười trên mặt cậu ta cứng đờ, một lát sau mới nói: “Hai năm trước Ninh Tuy đều không đăng ký tiết mục gì, năm nay chắc cũng không đâu.”

“À.” Bà Ninh hơi thất vọng, bà ta còn định đi xem.

“Con sẽ biểu diễn piano, mẹ có đi xem không?”

Nếu là trước kia, chắc chắn bà Ninh sẽ đi. Nhưng lúc này nhìn Ninh Viễn Minh mặc bộ vest may đo cao cấp trị giá mấy chục ngàn tệ một bộ, tao nhã ngồi trước đàn piano, không biết sao bà ta lại nhớ tới trong khi từ nhỏ đến lớn bà ta tự tay đưa Ninh Viễn Minh đi học cưỡi ngựa, đánh golf, bắn tên, còn Ninh Tuy thì đang ở viện mồ côi hâm mộ nhìn chiếc xe đồ chơi trị giá sáu tệ của người khác…

Ninh Viễn Minh mong chờ nhìn bà ta.

Bà Ninh lại bỗng nhiên như nghẹn trong họng: “…”

Bà ta xoa trán: “Gần đây mẹ không thoải mái lắm nên không đi đâu. Trình độ piano của con đã đến cấp 10, rất thành thạo, sẽ không có vấn đề gì đâu mà.”

Bà Ninh xoay người ra ngoài, Ninh Viễn Minh cũng không còn tâm trạng tiếp tục luyện đàn nữa.

Cậu ta âm u nhìn cầm phổ, xương ngón tay đặt trên phím đàn piano, ấn mạnh đến mức ngón tay trắng bệch.

Người kia có một câu nói sai rồi, cậu ta lấy lòng bà Ninh cũng vô ích. Cán cân trong lòng bà Ninh rõ ràng đã nghiêng về phía Ninh Tuy!

Cậu ta khó chịu lấy di động ra, nhìn khung WeChat.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn là cậu ta gửi tin nhắn cho người kia, nhưng người kia không trả lời một chữ nào.

Có điều, đối phương rất bận rộn, cậu ta có thể thông cảm.

Hơn nữa, chính vì sự xa cách này nên đối phương mới càng bí ẩn, càng có sức hấp dẫn.

Nếu mỗi một tin nhắn mà cậu ta gửi đi, đối phương đều đọc đều trả lời, thế thì chẳng phải đối phương cũng sẽ đối xử với người khác tương tự hay sao?

Nghĩ đến đây, Ninh Viễn Minh bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta sắp đặt lại ngôn ngữ, sau đó tràn ngập mong chờ gửi một tin nhắn mới.

“Nghe lời anh, gần đây tôi không làm phiền Ninh Tuy nữa, vẫn luôn tập trung học tập. Nhưng trường chúng tôi sắp tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi sẽ lên sân khấu biểu diễn tiết mục, nếu anh có rảnh thì có thể đến xem không?”

Bên kia vẫn không có động tĩnh, nhưng Ninh Viễn Minh cũng không sốt ruột.

Cậu ta đặt di động xuống, tiếp tục đánh đàn.



Sau khi di động chuyên dùng cho công việc hết pin, hầu như Ninh Tuy không mở nó lên lần nào.

Cậu cầm áo vest vội vàng về nhà, quản gia chào hỏi với cậu: “Mợ cả, cậu về rồi đấy à.”

Ninh Tuy hỏi quản gia: “Dì Châu có nhà không ạ?”

Quản gia đáp: “Tết Nguyên Đán cho bà ấy nghỉ mấy ngày, bà ấy mới đi rồi. Sao vậy? Có chuyện gì à? Để tôi gọi bà ấy quay lại.”

“Thôi đừng ạ.” Ninh Tuy vội nói.

Dì ấy vất vả lắm mới được nghỉ mấy ngày về nhà chăm cháu, sao mình có thể vì chút chuyện cỏn con đó mà gọi dì ấy quay lại?

“Trang phục để lên sân khấu diễn bị rách chỗ này mất rồi ạ.” Ninh Tuy cho quản gia xem vết rạn dưới nách áo, ai ngờ bộ vest trong tay cậu run lên, “roẹt” một phát, ngay cả đường chỉ trên vai áo với mông quần cũng bị rạn một đường lớn.

Quản gia: “…”

Ninh Tuy: “…” Nhục hết chỗ nói.

Làm việc ở nhà họ Quý mười mấy năm trời, sống hơn nửa đời người mà chưa bao giờ thấy bộ vest nào chất lượng kém đến mức này, mặt quản gia hãi hùng vô cùng.

“Các cậu lên sân khấu biểu diễn mà mặc thứ này hả? Hay là để tôi báo với ông cụ rồi nói chuyện với giảng viên hướng dẫn của các cậu, chi một khoản tiền từ Quý Thị cho các cậu thay mỗi người một bộ vest khác vậy.”

“Đừng đừng đừng.” Ninh Tuy vội vàng xua tay. Đa số sinh viên trong trường đều không biết cậu gả cho người giàu có như Quý Úc Trình, cậu với các sinh viên vẫn chung sống một cách bình thường, cậu không muốn mối quan hệ đó bị biến dạng: “Chú có kim chỉ không? Để cháu tự may lại.”

Quản gia cũng hiểu được tâm tư của cậu, đành phải đi tìm kim chỉ cho cậu.

Buổi tối, sau khi tắm rửa cho cậu cả Quý xong, Ninh Tuy ôm bộ vest ngồi bên giường bắt đầu khâu quần áo.

Đổ xăng xe cho người khác, nướng đồ ăn cho người khác, mặc đồ hoạt náo trong công viên vui chơi làm công cụ hình người, những việc này cậu rất thạo nhưng việc thủ công cậu lại không biết gì cả. Một tay cậu cầm kim một tay cầm chỉ, xỏ cả buổi mà không xỏ qua lỗ kim được.

Xỏ đến mức Ninh Tuy nghi ngờ đôi mắt của mình sắp bị mù luôn rồi.

Người thực vật nằm trên giường, từ hình chiếu trong đầu xem cậu vợ nhỏ thao tác một trận như mãnh hổ, nhưng xem lại chiến tích chỉ có 0.5, đáng yêu đến mức muốn cong khóe môi lên.

Rõ ràng ngón tay của cậu vợ nhỏ vừa mảnh khảnh vừa thon dài, nhưng sao lại vụng về thế nhỉ? Hai tay cầm kim chỉ cứ như con rối hơi, làm cách nào cũng không xỏ chính xác được, hơn nữa còn không ngừng bị lệch hướng. Còn vừa xỏ kim vừa lẩm bà lẩm bẩm nói gì đó.

Ngốc nghếch đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng xoa nắn một hồi.

Xỏ hai mươi mấy phút mà vẫn chưa xỏ được, Ninh Tuy buồn rầu bỏ kim về chỗ cũ, lựa chọn từ bỏ.

Ngày mai mang đến trường nhờ bạn bè cùng lớp giúp mình vậy.

Bởi vì hôm sau phải lên sân khấu biểu diễn nên Ninh Tuy lên giường sớm.

Cậu tắt đèn, xốc chăn lên, ôm anh chồng thực vật của mình nằm xuống. Sau khi nằm xuống giường, cậu cảm thấy cơ thể người đàn ông bên cạnh mềm mại đến bất ngờ… tóm lại là mềm hơn hôm Kha Hách đến nhà rất nhiều, không cứng ngắc như đang giận dỗi nữa.

Hôm đó cậu cầm ngón tay Quý Úc Trình chơi game mà cũng cảm thấy ngón tay của Quý Úc Trình đang hằn học mình.

Ninh Tuy không nhịn được bật đèn đầu giường, nhìn người thực vật trên giường.

Nếu không phải Quý Úc Trình vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt tuấn mỹ không có biểu cảm, đôi mắt vẫn nhắm chặt như mọi khi, mái tóc cũng giống hệt hồi sáng khi mình rời đi, cậu sẽ thực sự cho rằng Quý Úc Trình có tri giác.

Nhưng chắc đây là chuyện bình thường thôi. Chức năng của cơ thể người vừa kỳ diệu vừa phức tạp, sẽ xảy ra thay đổi không tự chủ theo sự kí©h thí©ɧ đến từ bên ngoài, người thực vật cũng không ngoại lệ.

Nói không chừng mấy hôm đó nhiệt độ không khí lạnh quá nên Quý Úc Trình mới giống như cái cây bị đông lạnh, cơ thể trở nên cứng hơn thì sao.

Nghĩ vậy, Ninh Tuy lại tắt đèn nằm xuống giường, tiếp tục hạnh phúc ôm “đồ chơi cỡ lớn” chìm vào giấc ngủ.

Đêm đằng đẵng.

Sau khi Ninh Tuy ngủ thϊếp đi, cảm giác áp lực này mới vơi bớt một chút. 009 ở trong cơ thể Quý Úc Trình mới nói: “Tôi tìm xem danh sách tiết mục trình diễn, vợ anh sẽ tham gia biểu diễn đại hợp xướng đấy.”

Ánh mắt Quý Úc Trình âm trầm, cực kỳ mong chờ. Không ngờ mới đó mà sắp được nghe cậu vợ nhỏ ca hát rồi, không biết giọng ca của em ấy có thành thạo tuyệt vời như năng khiếu vẽ tranh của em ấy không.

Tiếc rằng không thể ghi âm, không thì ghi âm lại sau này có thể nghe thêm mấy lần.

009 ngó qua suy nghĩ Quý Úc Trình: “…”

Quý Úc Trình kêu 009 bật hình chiếu lên, đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ, tầm mắt dừng lại trên bộ vest bị Ninh Tuy tiện tay vắt lên sofa, hỏi: “Mi có thể khâu lại bộ vest giúp em ấy không?”

Thân là hệ thống, đương nhiên 009 đã từng được huấn luyện. Nhưng nó từ chối làm trò ẻo lả này, trả lời bằng giọng điệu cực kỳ đàn ông: “Thống không biết khâu đâu, ký chủ có thể tưởng tượng cảnh mình điều khiển kim chỉ trong đầu thì sẽ làm được.”

Đương nhiên cậu cả Quý cũng chưa từng làm chuyện may vá bao giờ, nói bằng giọng cứ như sắp gặp phải kẻ địch mạnh: “Thử xem.”

Người thực vật vừa thử là thử một phát tới thức suốt đêm.



Sáng hôm sau Ninh Tuy không có tiết, buổi chiều mới bắt đầu lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thế là cậu ngủ dậy trễ hơn một chút, sau khi rời giường thì đi đánh răng rửa mặt.

Cậu nhét hộp kim chỉ vào ba lô, lúc cầm bộ vest lên đang định mang ra ngoài thì bỗng kinh ngạc phát hiện chỗ bị rạn chỉ dưới nách áo đã được khâu lại?

Cậu lật mặt sau bộ vest, đường chỉ trên vai với mông quần cũng đã được khâu kỹ lại, không chỉ có thế, cúc áo hôm qua còn chơi vơi sắp đứt cũng đã được siết chặt bằng kim chỉ.

Sáng sớm chú quản gia vào phòng gọi mình một lần, chú ấy khâu lại giúp mình à?

Xem đường may này, cũng đẹp đấy, tỉ mỉ tinh xảo. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TruyenHD)

Ngoài ra, chỗ ngực trái trên áo vest còn được thêu một đóa hoa hồng nho nhỏ bằng chỉ vàng, còn kèm theo thân và lá hoa hồng nữa chứ.

Hai bên tay áo vốn không có cúc áo cũng được may thêm bốn chiếc cúc áo bằng bạc, không biết được gỡ ra từ bộ vest đắt tiền nào của Quý Úc Trình.

Thao tác như vậy khiến bộ vest hàng vỉa hè rẻ tiền chỉ hơn một trăm tệ bỗng trở nên sang trọng hơn hẳn.

Vẫn là bộ vest đó, giống hệt kiểu dáng của các bạn học khác.

Nhưng chính vì hai chi tiết nhỏ này nên bỗng trở nên cao sang, có khí chất hơn hẳn.

Ninh Tuy vui vẻ, không ngờ chú quản gia lại thuộc tuýp anh chồng mềm mại dịu dàng, hôm qua chú ấy còn bảo là không am hiểu chuyện may vá nữa chứ, giả vờ chứ gì! Thím quản gia thật có phúc!

Ninh Tuy cũng nghiêm túc với bộ vest này hơn, gấp nó cẩn thận, bỏ vào túi rồi mới đặt vào ba lô.

Lúc xuống lầu, Ninh Tuy vốn định tìm quản gia khen ngợi năng khiếu nghệ thuật của ông ấy, nhưng quản gia không có nhà, đã ra ngoài mua đồ từ sáng sớm, Ninh Tuy đành phải cùng trợ lý Chu lên xe đến trường trước.

Đến phòng học ở tòa nhà dạy học để trang điểm, thay vest biểu diễn, các sinh viên trong lớp cũng nhanh chóng phát hiện thay đổi trên bộ vest của cậu.

“Vãi chưởng, sao tớ không nghĩ ra nhỉ, khâu chiếc cúc áo lên cũng có thể giả mạo làm bộ vest cao cấp một xíu mà.”

“Ai làm cho cậu vậy? Hoa hồng nhỏ xinh ghê.”

“Đúng là không có so sánh thì không có đau thương.” Tào Nặc nhìn Ninh Tuy rồi nhìn lại mình, dở khóc dở cười: “Cứ như hoàng tử bé lăn lộn trong đám đàn ông thô lỗ ấy.”

Ninh Tuy đắc ý mặc bộ vest này, tâm trạng cả ngày cũng trở nên vui hơn.

Linh hồn của cậu cả Quý mang theo hai quầng mắt thâm sì nhìn cậu vợ nhỏ từ xa cũng thấy vui sướиɠ.

Vốn dĩ 009 cũng rất vui vẻ, dù sao cũng là Nguyên Đán mà, tốt xấu gì cũng được coi là ngày lễ. Nhờ phước của ký chủ, nó cũng có thể xem sinh viên đại học S biểu diễn tiết mục trong đầu ký chủ, chẳng qua không thể xé một bịch khoai tây chiên vừa ăn vừa xem, không thì sẽ càng sung sướиɠ hơn…

Mãi tới khi ngành khoa học máy tính lên sân khấu, cậu vợ nhỏ của ký chủ bắt đầu xen lẫn trong đám đông ca hát.

009: “…”

Đây nào chỉ là khó nghe! Rõ ràng không có một nốt nhạc nào nằm đúng vị trí của nó hết!

Xem cậu vợ nhỏ của ký chủ vẽ tranh còn có thể lựa chọn dời mắt sang chỗ khác không nhìn, nhưng nghe cậu ca hát thì hoàn toàn không có cách nào bịt tai lại! Thấy ký chủ lắng nghe hết sức chăm chú, thậm chí 009 còn không đủ dũng khí để nói ra mình không muốn nghe.

Nó không hiểu nổi, giọng nói êm tai đến thế mà sao lại có thể hát những âm điệu dở đến mức này!

Bạn học chung quanh Ninh Tuy hát đến nửa chừng thì không thể nhịn được nữa mà nhìn Ninh Tuy bằng ánh mắt ngập ngừng.

Giai điệu ban đầu của bài hát này là gì? Họ suýt nữa bị lôi kéo đến mức không nhớ nổi rồi!

Ninh Tuy: “…”

Ninh Tuy chột dạ giảm nhỏ âm lượng của mình, biến thành nhỏ giọng ngâm nga như ban đồng ca.

May mà vì vóc dáng của cậu cao nên đứng hàng sau, cho dù không há miệng hát thì các giảng viên cũng sẽ không phát hiện.

“Sao họ lại trừng em ấy?” Quý Úc Trình cảm thấy một ngày nắm tay của mình phải siết tới tám trăm lần: “Em ấy hát hay lắm mà? Bạo lực học đường có phải không?”

009: “…”

May mà thời lượng của một ca khúc rất ngắn, không thì 009 cảm thấy sinh mệnh của mình sẽ bị rút ngắn mất.

Các sinh viên ngành khoa học máy tính vội vàng xuống sân khấu. Sau khi xuống dưới, lớp trưởng kéo mọi người chụp ảnh chung. Từ nhỏ Ninh Tuy đã thấy mỗi khi một gia đình nhận nuôi trẻ mồ côi sẽ phải chụp ảnh một lần, chụp xong thì lại bị ném trả về chỗ cũ, đều sắp bị ám ảnh tâm lý đến nơi rồi. Cậu cực kỳ không thích mình xuất hiện trong ảnh chụp, thế là vội vàng chuồn vào đám đông né tránh cứ như một con cá chạch.

Trường học thuê mấy nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp đến đây để chụp lại khung cảnh ngày lễ kỷ niệm trường, có người khiêng giá ba chân, cũng có người cầm máy ảnh polaroid*.

(*: máy ảnh chụp lấy ngay)

Một nhϊếp ảnh gia cầm máy ảnh polaroid đưa mắt nhìn chung quanh, nhất thời nhạy cảm bắt giữ được một hình bóng trong đám đông nơi xa. Trong đám đông đầu người di chuyển, bóng dáng đó mặc vest eo thon chân dài, như hạc trong bầy gà, trông có vẻ cực kỳ có khí chất. Anh ta nhanh chóng hướng về phía đó “tách” một tiếng.

Lúc tiết mục của ngành khoa học máy tính được vừa báo cáo lên trên đã không được người trong viện coi trọng, bị đặt ở tiết mục thứ ba.

Tiết mục có thứ tự đằng trước hầu như sẽ chẳng có mấy người hứng thú, huống chi còn là đại hợp xướng tầm thường.

Ninh Viễn Minh có tiết mục nên vẫn đang trang điểm ở hậu trường, điều chỉnh micro của mình. Lại thêm cậu ta còn nhớ nhung Phương Vĩ có đến hay không, làm gì còn có tâm trạng đi xem chuyên ngành của Ninh Tuy biểu diễn cái gì? Ngay cả chuyện Ninh Tuy lên sân khấu mà cậu ta còn không biết.

Cứ thỉnh thoàng là cậu ta lại liếc nhìn kiểm tra di động.

Mãi tới một tiếng sau, cậu ta chính thức lên sân khấu, di động vẫn không có tin nhắn trả lời.

Ninh Viễn Minh mặc bộ vest may đo cao cấp, mang theo tâm trạng nôn nóng lên sân khấu.

Màn trình diễn rất thành công, nhưng khi biểu diễn cậu ta vẫn không kìm lòng được mà đưa mắt nhìn xuống sân khấu, tầm mắt bồi hồi trong đám đông.

Quả thực cậu ta không biết người đó trông như thế nào, nhưng người đó có khí chất xuất chúng, nếu người đó đến đây thì chắc chắn cậu ta sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng mãi tới đến khi màn trình diễn của cậu ta kết thúc, cậu ta cũng không tìm thấy một khán giả đặc biệt nào trong số mấy ngàn sinh viên dưới sân khấu.

Vừa trở về hậu trường, Ninh Viễn Minh lập tức thất vọng tháo micro của mình ra.

Nhưng đúng lúc này, cậu ta thấy một nhϊếp ảnh gia đang lấy mấy chục bức ảnh từ máy ảnh polaroid của anh ta dán lên bức tường triển lãm dưới tòa nhà dạy học.

Ninh Viễn Minh vô thức lại gần xem thử.

Tầm mắt của cậu ta lập tức bị thu hút bởi một bức ảnh trong số đó.

Bức ảnh đó chụp rất nhiều người, có vẻ là chụp đám đông, nhưng trong đám đông lại có một bóng người mặc vest, cao gầy mà độc lập, cực kỳ giống bóng lưng trong avatar WeChat của người kia.

Hô hấp của Ninh Viễn Minh như dừng lại.

Chẳng lẽ người kia đã đến đây?

… Rất có khả năng đã đến, nhưng lại không nói với mình?

Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm bức ảnh đó, chỉ cảm thấy càng nhìn càng giống, trong lòng nhất thời trào dâng vui sướиɠ.

“Có thể cho tôi bức ảnh này được không?” Cậu ta nói với nhϊếp ảnh gia.



Tiệc tối kỷ niệm thành lập trường thành công khép lại, Ninh Tuy về nhà, thậm chí chưa kịp đặt ba lô xuống thì đã kích động chui vào bếp tìm quản gia.

Quản gia đang bận bịu bên bệ bếp, khom lưng không biết đang giấu cái gì.

“Cảm ơn chú ạ!”

“Hả, cậu biết rồi à?” Quản gia hoảng sợ, suýt nữa đυ.ng đầu vào bàn dài.

Hôm nay là sinh nhật của Ninh Tuy, mấy ngày trước ông cụ đã gọi điện cho ông, kêu ông nhớ mua một cái bánh ngọt cho Ninh Tuy. Ông đã giấu bánh ngọt từ trước, định chờ Ninh Tuy về nhà cho cậu một bất ngờ, không ngờ mới đó đã bị Ninh Tuy phát hiện!

“Thẩm mỹ của chú tuyệt vời đấy ạ.” Ninh Tuy cười nói, khiến bạn học cùng ngành khoa học máy tính hâm mộ vô cùng.

Nhờ phước của quản gia giúp Ninh Tuy cũng được hưởng thụ cảm giác có phụ huynh chuẩn bị hộp cơm thật đẹp, khiến đám con nít chung quanh đều hâm mộ mình. Hồi bé cậu thường xuyên ước mơ điều đó.

“Đúng là thế thật…” Quản gia hơi ngượng ngùng. Lúc mua bánh ngọt ông còn sợ chiếc bánh gato ba tầng mà mình mua quá quê mùa, không ngờ Ninh Tuy lại rất thích.

Nếu đã bị Ninh Tuy phát hiện thì ông không che giấu nữa.

Quản gia lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh: “Chúc mừng sinh nhật cháu.”

Ninh Tuy trợn tròn mắt.

Không ngờ chú ấy còn nhớ sinh nhật của mình! Sao chú ấy tốt với mình quá vậy!

Đã biết rồi mà sao còn phối hợp biểu hiện vẻ kinh ngạc thế nhỉ? Thằng bé này thật là… Giỏi tắm rửa, còn rất đáng yêu, đôi khi thật khiến người ta muốn nhéo má cậu.

Quản gia cũng không kìm lòng được mà mỉm cười: “Mang vào nhà ăn đi, ông chủ không kịp quay về đâu, nếu cậu không chê thì tôi sẽ ăn sinh nhật cùng cậu.”

“Vâng ạ!” Ninh Tuy kích động bưng bánh ngọt vào nhà ăn.

Cậu cả Quý quan sát cuộc đối thoại của Ninh Tuy và quản gia từ đầu tới cuối: “…”

Sắc mặt Quý Úc Trình đen ngòm: “Họ có đối thoại cùng một kênh không thế?”

009 thở dài: “Công lao bị cướp mất rồi, ai bảo ký chủ là người thực vật, nói bộ vest là do ký chủ khâu lại thì ai mà tin cho nổi chứ.”

Quý Úc Trình: “…”

Con người đến lứa tuổi hai mốt, sinh nhật đã không còn quan trọng nữa. Nếu không phải buổi chiều nhận được cuộc gọi của Lâm Mãn, Phương Đại Thành và Tào Nặc cũng tặng quà thì e rằng chính Ninh Tuy cũng không nhớ được hôm nay lại là sinh nhật của mình.

Cậu chỉ chặn số của Ninh Thâm chứ không chặn số của bà Ninh, trong di động đã có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ bà Ninh.

Một lát sau lại nhận được tin nhắn mà bà Ninh gửi tới, chắc là chúc sinh nhật gì đó.

Ninh Tuy quẳng điện thoại di động sang một bên không quan tâm, cắm nến lên bánh gato rồi lại lên lầu, bế cậu cả Quý lên xe lăn.

Sinh nhật ăn bánh ngọt cũng nhớ tới mình nữa…

Chút bất mãn trong lòng cậu cả Quý nhất thời tan thành mây khói, biến thành ngọt ngào ấm áp.

“Cắm nến xong chưa? Tôi còn cố tình lấy hai mươi mốt cây nến khác màu đấy.” Quản gia tắt đèn nhà ăn, đi tới ngồi vào bàn ăn.

“Cắm xong rồi ạ.” Ninh Tuy nói, nhân tiện điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi tầng một cao hơn một chút, tránh cho anh chồng thực vật từ phòng ngủ ấm áp xuống đây sẽ bị lạnh.

Hai người sống cùng một người thực vật nhắm mắt ngồi trên xe lăn vây quanh một chiếc bánh ngọt, cảnh tượng này thực ra trông hơi quái dị.

Nhưng quản gia đã quen với việc Ninh Tuy yêu cậu cả sâu đậm, thường xuyên ăn bữa tối cũng phải đẩy cậu cả xuống lầu, cho nên làm như không thấy cảnh này.

Sinh nhật chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường, vội vàng hứa nguyện, ăn một miếng bánh ngọt nhỏ thì sẽ kết thúc.

Quý Úc Trình nhìn nửa bên mặt của cậu vợ nhỏ trong đầu, rất muốn biết cậu ước điều gì, có phải liên quan tới mình hay không.

Ăn bánh ngọt xong, Ninh Tuy đẩy Quý Úc Trình lên lầu.

Vừa giúp Quý Úc Trình tắm rửa xong, ôm anh chồng thực vật lên giường, cậu lập tức phát hiện có một tờ giấy trên bàn, chắc là tiện tay xé từ hợp đồng nào đó trong thư phòng của Quý Úc Trình, dùng nghiên mực đè lên đặt ở đó.

Trên tờ giấy có bốn chữ viết nguệch ngoạc: “Nhìn ra cửa sổ.”

Chữ viết run rẩy cứ như bị parkinson, trông như thể cầm bút rất vất vả.

Ninh Tuy hỏi 001: “008 để lại hả?”

001: “80% là thế, trên tờ giấy còn chút dấu vết năng lượng.”

Cũng muốn tặng quà cho mình à? Ninh Tuy bỗng cảm thấy chung quanh mình có thêm thật nhiều người, tâm trạng nhất thời hạnh phúc đến mức sắp tràn ra như trứng lòng đào. Cậu kích động gấp đôi tờ giấy, nhét vào ba lô của mình, sau đó chạy đến bên cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường leo lắt, một người tuyết được đắp trong vườn hoa.

Chắc 008 lấy trộm cà rốt với lá rau trong bếp, lần lượt cắm trên mũi và trên đầu người tuyết. Có lẽ hệ thống làm chuyện này không được thành thạo nên người tuyết trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Điểm khác biệt với những người tuyết khác chính là trên l*иg ngực của người tuyết này được vẽ hình trái tim nho nhỏ.

Quá đáng yêu…

Ninh Tuy bị nhóc hệ thống nói lắp này dễ thương đến mức suýt xỉu, không kìm lòng được mà cời rộ lên.

Nếu không phải 001 không cho, cậu thật sự muốn bắt 008 về đây.

001: “…”

Quản gia khoác áo lông vũ, xách túi đựng rác ra ngoài, mới bước ra thì giật mình: “Sao ở đây lại có người tuyết?”

Ninh Tuy vội đẩy cửa sổ ra, vẫy tay với ông ấy: “Cháu đắp trước khi vào nhà đấy ạ.”

Không thể để 008 làm người khác sợ hãi.

Quản gia nở nụ cười. Mợ cả đúng là vẫn còn trẻ con.

Ninh Tuy mặc thêm áo khoác, cầm di động chạy xuống lầu, chụp mấy bức ảnh người tuyết kia, mỗi một góc độ đều phải chụp lại, sau đó cậu mới quay về phòng ngủ, vui vẻ nằm xuống bên cạnh anh chồng thực vật.

Ninh Tuy lăn một vòng trên giường, cầm bàn tay của anh chồng thực vật đếm từng ngón tay.

Thế là, năm nay đã nhận được một hai ba bốn năm sáu món quà… Quản gia tặng hai món, bánh ngọt sinh nhật với hoa hồng trên vest.

Đúng là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của mình từ khi chào đời đến nay.

Cậu cả Quý vẫn không nhúc nhích nằm bên cạnh Ninh Tuy, cảm nhận sự phấn khởi của cậu vợ nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Hóa ra thích một người là thế này ư?

Quả thực giống hệt trong truyện cổ tích, thấy em ấy cười là mình cũng sẽ cười theo.

Tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường đã bận cả ngày. Tắm rửa xong, Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Đêm khuya, ngoài trời lại bắt đầu có tuyết nhỏ.

Trong đầu Quý Úc Trình chiếu cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại thông qua năng lực của 009 vẽ lại hình trái tim bị tan chảy trên l*иg ngực người tuyết.

Cứ cách khoảng nửa tiếng đồng hồ, trái tim sẽ biến mất vì bị tan chảy, cả đêm phải vẽ ít nhất hai mươi lần.

Có điều, chỉ cần sáng mai cậu vợ nhỏ thức dậy vẫn nhìn thấy là được.

009 bỗng vui sướиɠ nói: “Ký chủ, anh xem lượng pin trên góc phải kìa, tự nhiên biến thành hai tiếng tăng lên một 1%!”

Quý Úc Trình liếc nhìn, cũng thoáng kinh ngạc, sao bỗng dưng lại tăng gấp đôi thế nhỉ?

Hai ngày trước nạp đến 35%.

Bây giờ từ buổi chiều đến đêm khuya là mười tiếng, đã lên đến 40%.

009 nói: “Có phải vì anh dùng thân phận 008 tặng người tuyết cho cậu vợ nhỏ của anh, cậu vợ nhỏ của anh nảy sinh hảo cảm với 008, cho nên lượng pin bỗng tăng tốc độ gấp đôi không? Nhưng lạ thật, trước kia cậu ta nào là đau lòng anh, nào là nhớ nhung anh, nhưng tốc độ tăng lượng pin cũng chỉ nhanh hơn 10 phút thôi… Sao lần này lại trực tiếp tăng lên hai tiếng bốn mươi phút?”

009 hạ kết luận: “Hảo cảm của vợ nhỏ nhà anh dành cho 008 còn tăng nhanh hơn cả dành cho anh!”

Quý Úc Trình: “…”

Quý Úc Trình nhíu mày, không phải cậu vợ nhỏ thích hình tượng lạnh lùng ngạo mạn của mình lúc phỏng vấn ư? Sao lại nảy sinh hảo cảm với một đứa cà lăm, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng?

Anh bỗng nhiên khó chịu, một cái hệ thống ngay cả chào hỏi cũng cà lăm, dựa vào đâu?

009: “…” Sao còn tự ghen l*иg lộn với chính mình được thế?

Nhưng mà, nếu suy nghĩ theo góc độ khác thì bất kể mình biến thành kiểu người nào, cậu vợ nhỏ đều sẽ yêu mình.

Nghĩ vậy, cậu cả Quý không còn buồn bực nữa, bỗng nhiên cảm thấy đắc chí, vành tai cũng trở nên đỏ ửng.

“Khoan đã.” 009 phân tích một cách lý trí: “Ký chủ, lúc anh nói chuyện với thân phận là 008, giọng nói bị năng lượng của tôi bao phủ, bỏ thêm một phần mười giọng nói của tôi, cho nên… cho nên có phải thực tế là tôi phát huy tác dụng không?”

009 bỗng nhiên che mặt trong cơ thể Quý Úc Trình: “Có khi nào cậu vợ nhỏ của anh càng thích hình tượng như thống không?”

Quý Úc Trình: “…”

Giờ khắc này, cậu cả Quý chỉ muốn túm cái hệ thống vô tích sự này ra khỏi đầu mình rồi đánh một trận nhừ đòn: “Có phải mi chán sống rồi không?”



Chuyện bên lề:

009: Gà nhưng tự luyến, chưa bao giờ sợ bị ký chủ vứt bỏ.

001: Xuất sắc nhưng vẫn tự xét lại bản thân, thường xuyên lặng lẽ suy nghĩ có phải mình là hệ thống quan trọng nhất của ký chủ hay không.