Dịch: Anh Nguyễn
Nam Diệc xuống xe và đi đến bệnh viện.
Bệnh viện rất đông người. Cậu kiên nhẫn đăng ký và đợi đến trưa.
“Tuyến thể của cậu có khó chịu không?”
Cuối cùng cũng đến lượt Nam Diệc, người đàn ông mặc áo khoác trắng bắt đầu hỏi mà không ngước lên
Nam Diệc ngồi đối diện, lặng lẽ gõ điện thoại.
Âm thanh đặc biệt của tiếng ếch kêu từ điện thoại của cậu vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Vị bác sĩ không nhận được phản hồi bằng lời nói nên trở nên mất kiên nhẫn với tiếng gõ bàn phím.
“Đây là bệnh viện, không phải nơi dùng điện thoại, có rất nhiều bệnh nhân còn đang đợi. Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Cảm thấy lo lắng, Nam Diệc vội vàng đưa điện thoại cho bác sĩ xem.
Bác sĩ cau mày, ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Nam Diệc.
Bạch Thiện Nghiêu nhíu mày khó hiểu, nhìn vào màn hình điện thoại.
“Thưa cậu, tôi đã nói với cậu rằng đây không phải nơi để…”
Anh chưa nói hết câu, đôi lông mày đã nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
Trên màn hình điện thoại của Nam Diệc hiển thị mấy chứ in đậm.
[Xin chào bác sĩ Bạch, tôi không thể nói được. Chúng ta có thể trao đổi thông qua điện thoại của tôi được không?]
Bạch Thiện Nghiêu giãn lông mày ra, xin lỗi nói: “Thực sự xin lỗi cậu.”
Khi Bạch Thiện Nghiêu nhìn lên, Nam Diệc đã bị sốc. Cậu cứ tưởng bác sĩ phải lớn tuổi rồi, nhưng bác sĩ Bạch với khuôn mặt tuấn tú, có vẻ ở độ tuổi từ giữa đến cuối hai mươi.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, Nam Diệc cảm thấy má mình hơi ấm lên.
“Nam Diệc phải không?”
Bạch Thiện Nghiêu bấm máy tính mấy lần.
Nam Diệc gật đầu.
“Omega lặn kém cỏi, tuyến thể của cậu có vấn đề sao?” Bạch Thiện Nghiêu hỏi, sau đó kiên nhẫn chờ Nam Diệc gõ câu trả lời.
Dù bị gọi là ‘kém cỏi’ vô số lần rồi nhưng Nam Diệc vẫn không quen.
[Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng khủng khϊếp.]
Bạch Thiện Nghiêu quay đầu lại, thản nhiên nhận xét: “Omega lặn có chu kỳ không đều, đó là chuyện bình thường.”
“Chỉ cần bảo alpha của cậu cung cấp cho cậu them pheromone êm dịu là được.”
Về cơ bản rất dễ nhận ra mùi pheromone alpha. Mặc dù pheromone hương bạc hà trên người Nam Diệc không mạnh, nhưng đối với Bạch Thiện Nghiêu thì đó là mùi của một alpha trội, khá là đáng chú s.
Và khá kinh tởm.
Ngôn ngữ kí hiệu: “Không!”
Trong ánh mắt bối rối của Bạch Thiện Nghiêu, Nam Diệc vội vàng gõ vào điện thoại.
[Chu kỳ phát tình trước đây của tôi rất nhẹ và pheromone của tôi chưa bao giờ toả ra nhiều như thế.]
[Đêm qua tôi đột nhiên phát tình và không kiểm soát được.]
Khi gõ những dòng này, má Nam Diệc càng đỏ hơn. Về cơ bản không phải cậu đang thừa nhận với bác sĩ chuyện xảy ra tối hôm qua sao?
Cậu có chút do dự, đưa điện thoại qua cho Bạch Thiện Nghiêu.
Bạch Thiện Nghiêu bình tĩnh đọc: “À, chuyện này cũng bình thường thôi. Alpha của cậu trội mà đúng không? Pheromone của alpha trội sẽ ảnh hưởng rất lớn đến omega lặn. Cơ thể cậu đột nhiên nóng lên là do tiếp xúc quá gần với alpha.”
Nam Diệc lo lắng nhìn bác sĩ trước mặt.
Thấy cậu lo lắng, Bạch Thiện Nghiêu có chút vui vẻ trấn an cậu: “Đừng lo lắng, đó là ảnh hưởng tích cực mà. Thường xuyên tiếp xúc với alpha trội còn giúp điều chỉnh chu kỳ phát tình của cậu nữa đấy.”
“Theo thời gian thì cơ hội mang thai của cậu sẽ giống như một omega bình thường.”
Nam Diệc thở phào nhẹ nhõm, cậu không quan tâm đến việc mang thai, cậu thậm chí còn không cân nhắc đến chuyện đó. Cậu không muốn đứa con của mình là một omega lặn thấp kém giống như cậu.
Dùng ngôn ngữ kí hiệu: “Cảm ơn.”
Nam Diệc đứng dậy, trấn an sức khoẻ mình rồi chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện.
Chỉ cần ở bên Hạ Dư Thâm là cậu có thể bình thường.
Đến quán mì, Nam Diệc chậm rãi gắp mì lên ăn nhưng tâm trí cậu chỉ nghĩ đến những gì bác sĩ nói.
Cậu biết mình sẽ không ở bên cạnh Hạ Dư Thâm lâu, nhưng nếu hành xử tốt, liệu cậu có thể là một omega bình thường thường xuyên tiếp xúc với pheromone của Hạ Dư Thâm không?
Đang suy nghĩ sâu xa, sự chú ý của cậu bị thu hút bởi một bóng người đứng trước một khách sạn bên kia đường.
Bóng dáng cao lớn trong bộ vest đen bước về phía bãi đậu xe.
Mặc dù khuôn mặt có chút mờ mịt, nhưng Nam Diệc vẫn nhận ra người đó chính là Hạ Dư Thâm.
Bên cạnh anh còn có một người khác.
Nam Diệc đang húp mì, cậu nhìn thấy Hạ Dư Thâm và mộtn người khác lên xe. Chiếc Maybach đen phóng đi, để lại một vệt bụi.
Nam Diệc lau miệng và đứng dậy. Thay vì vội vã trở lại biệt thự, cậu lại đi dạo qua một số cửa hàng giảm giá và mua mấy cái áo phông cùng quần tây.
Sau đó cậu mới nhắn tin cho tài xế đến đón và đưa về biệt thự.
Trên đường về nhà, Nam Diệc không còn chút sức lực nào để ngắm cảnh. Điều hoà trong xe bật vì thời tiết ẩm ướt.
Đêm hôm trước cậu không ngủ ngon và sau một buổi sang bận rộn, cậu đã ngủ quên trên xe.
Vì vậy cậu không chú ý chiếc Maybach màu đen quen thuộc đang bám theo họ.
Bên trong xe…
“Đó không phải xe của nhà cậu sao?”
Alpha ngồi bên cạnh Hạ Dư Thâm nhìn chiếc xe màu trắng đang chậm rãi di chuyển về phía trước, ngạc nhiên nói.
Hạ Dư Thâm gật đầu với vẻ đồng ý.
Alpha tò mò: “Ê, chẳng lẽ vợ hiền của cậu đang lái nó sao?”
“Nhưng không đúng nha, cậu ta hôm nay làm sao còn có sức mà ra ngoài chứ? Tối qua cậu không thoả mãn cậu ta sao?”
Người đàn ông trêu chọc liếc nhìn phần thân dưới của Hạ Dư Thâm đầy ẩn ý.
Sắc mặt Hạ Dư Thâm tối sầm, cau mày liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện không ngừng nghỉ bên cạnh: “Im đi!”
Alpha nhướng mày: “Không đấy.”
Hạ Dư Thâm trợn mắt khó chịu.
Alpha giả vờ không quan tâm nhưng vẫn im lặng, lấy điện thoại ra chơi game.
Bị làm phiền bởi tiếng game còn to hơn tiếng nói chuyện, Hạ Dư Thâm đặt tài liệu trong tay xuống.
Trước căn biệt thự kiểu châu âu có hai chiếc ô tô đang đỗ: một trắng và một đen.
Hạ Dư Thâm và alpha đi cùng anh bước ra khỏi xe, nhưng chiếc xe màu trắng đỗ đầu tiên vẫn bất động.
Nghiêm An nhận ra người trong xe màu trắng còn chưa xuống, liền đặt tay lên vai Hạ Dư Thâm: “Lão Dư, sao tiểu kiều thê của cậu còn chưa ra?”
Nghiêm An và Hạ Dư Thâm đề 26 tuổi, mặc dù Nghiêm An nhỏ hơn ba tháng.
Nghe nói Nam Chi chỉ mới 20 tuổi, nhưng Nghiêm An không nhận ra người ngồi trong xe chính là Nam Diệc vì tên trong đám cưới hôm qua là Nam Chi.
Một omega trội.
Hạ Dư Thâm có chút khó chịu liếc nhìn chiếc xe phía trước: “Tôi không biết.”
Không nói gì them nữa, anh đi thẳng về phía lối vào biệt thự. Chiếc xe phía sau tiếp tục đi vào gara.
“Sao cậu đi nhanh thế? Cậu đang nóng lòng chờ đi cùng chị dâu à!”
Nghiêm An đi theo Hạ Dư Thâm, hai người chuẩn bị tiến vào cửa biệt thự.
Bình luận và đề cử truyện nha mọi người :3