Dịch: Anh Nguyễn
Nam Diệc nở một nụ cười ngọt ngào.
Ra kí hiệu tay: “Cảm ơn chú.”
Quản gia cũng cười hiền nói: “Câu này tôi hiểu, nhưng không có gì đâu, đây là việc tôi nên làm mà.”
Nam Diệc đã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy khi ở cùng ai đó, cậu thích người quản gia này.
Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Nam Diệc lê cơ thể đau nhức đến bàn ăn.
Vì Hạ Dư Thâm đã quyết định giữ cậu lại nên giờ cậu có thể coi đây là nhà mình.
Dù sao cậu cũng chỉ là một người vô hình, dù ở Nam gia hay Hạ gia, đối với Nam Diệc đều không quan trọng.
“Cậu Nam, bữa sáng của cậu xong rồi.”
Người quản gia chu đáo kéo ghế cho cậu.
Cảm thấy rất biết ơn nên Nam Diệc lập tức làm động tác ‘cảm ơn’.
“Anh ta bị câm!”
Lời lẽ xúc phạm đến từ một chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn mỹ ngồi gần đó. Nam Diệc vốn đã quen với những lời nhận xét như vậy nên chỉ liếc nhìn chàng trai trẻ trạc tuổi mình một cái.
Cậu không tức giận, chỉ tò mò cậu bé là ai thôi.
“Tiểu Cảnh!”
Người quản gia nhíu mày và nhẹ nhàng khiển trách.
“Ờ ờ, con biết rồi!” Chàng trai trả lời, rõ rang là khó chịu.
Nam Diệc chưa động đũa thì cậu ta đã bắt đầu gắp rau.
“Làm sao con…” Quản gia lo lắng, nhưng lời trách móc chỉ nói ra có một nửa.
Nam Diệc cũng cầm đũa gắp rau, chậm rãi ăn.
So với cậu, thanh niên đối diện ăn uống có chút thô thiển. Cậu ta liếc nhìn Nam Diệc đang ăn một cách nhẹ nhàng và từ tốn.
Đôi đũa cố ý chặn đôi đũa đang gắp gà viên của Nam Diệc: “Anh Thẩm không có ở đây, anh còn giả vờ làm gì?”
Dù đã quen với việc bị người khác mắng mỏ nhưng vẻ mặt Nam Diệc vẫn có chút biến sắc.
Cậu nhìn chằm chằm vào thanh niên đó, bối rối trước sự thù địch sâu sắc đang nhắm vào mình.
Người được gọi là Tiểu Cảnh khinh thường liếc nhìn Nam Diệc, cậu ta đặt bát cơm đã ăn xong xuống, xách ba lô lên rồi ra khỏi cửa.
Nam Diệc nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rời đi của cậu ta một lúc lâu. Ngay khi cậu định thần lại và bắt đầu ăn tiếp thì người quản gia vừa rời khỏi bàn ăn bước vào.
Nam Diệc quay sang người quản gia có khuôn mặt tốt bụng và bắt đầu gõ điện thoại.
Mỗi lần gõ phím đều kèm theo tiếng ếch kêu, âm thanh mà Nam Diệc vô cùng yêu thích.
[Cậu thanh niên đó là ai?] Cậu đưa màn hình cho người quản gia.
Người quản gia do dự một chút: “Đó là con tôi, Tống Cảnh.”
Ông nói tiếp với vẻ mặt bất an: “Là do tôi chiều chuộng nó quá nên sinh hư.”
Nam Diệc cũng sốc không kém. Cậu cho rằng cậu bé omega kia là người yêu của Hạ Dư Thâm hoặc có lẽ là người nhà của anh ta. Cậu chưa bao giờ ngờ đến lại là con trai của người quản gia.
“Tiểu Cảnh luôn nói mà không suy nghĩ. Cậu Nam, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, để dịp khác tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.” Quản gia cúi đầu xin lỗi Nam Diệc, Nam Diệc vội vàng đứng dậy đỡ quản gia.
[Không cần xin lỗi. Trẻ con ở độ tuổi này rất hay nổi loạn, trưởng thành rồi thì sẽ ổn thôi.]
“Tôi chỉ sợ thằng bé quên mất thân phận của mình.” Người quản gia vẫn lo lắng.
Nam Diệc vốn không giỏi an ủi người khác nên quyết định chuyển chủ đề.
[Tôi ra ngoài đi dạo được không?]
Mặc dù Hạ Dư Thâm giữ cậu lại đây nhưng anh không nói rõ Nam Diệc có được ra ngoài hay không. Cơn nóng ran đột ngột hôm qua khiến Nam Diệc lo lắng cho sức khoẻ của mình nên muốn đi khám.
“Đương nhiên rồi, Nam thiếu gia. Bây giờ cậu đã kết hôn với Hạ thiếu gia, cậu cứ coi đây là nhà của mình đi.”
Quản gia cười nói, tâm tình Nam Diệc cũng dễ chịu hơn.
Tuy nhiên cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì được tự do đi lại theo ý mình.
“Nhưng cậu hãy nói với tôi trước khi ra ngoài đi đâu đó nhé.” Quản gia cung kính nói them.
Nam Diệc vốn đã quay lại bàn ngồi ăn tiếp, bối rối quay đầu lại, sau đó cầm điện thoại lên soạn một đoạn tin nhắn ngắn.
[Tôi có cần nói với Hạ Dư Thâm không?]
Nam Diệc cau mày bối rối. Ở Nam gia, cậu bị Nam Chi và bố mẹ mình coi thường vì là omega nặn và bị câm. Đi ra ngoài chỉ gây them rắc rối nên cậu hiếm khi đi đâu đó.
Trong những ngày nghỉ lễ, cậu bị nhốt trong nhà nhưng Nam Diệc hoàn toàn không bận tâm mà tận hưởng sự yên tĩnh đó.
Vì vậy theo bản năng, cậu nghĩ Hạ Dư Thâm sẽ cấm cậu đi ra ngoài vì sợ cậu sẽ làm anh ta xấu hổ.
“Không cần đâu Nam thiếu gia. Có thể cậu đã không nhận ra khi cậu đến biệt thự ngày hôm qua, nơi ở của Hạ gia khá xa thành phố nên thường rất khó gọi taxi. Nếu cậu muốn ra ngoài thì báo trước với tôi để tôi bảo tài xế đưa cậu đi.”
Nam Diệc chậm rãi gật đầu, đây là điều câu không ngờ tới.
[Chú có thể sắp xếp tài xế đưa tôi ra ngoài được không?]
Nam Diệc không đề cập đến chuyện cậu sẽ đến bệnh viện.
“Tất nhiên rồi Nam thiếu gia. Tài xế lúc nào cũng sẵn sang cả.”
Nam Diệc đặt hai tay trước ngực, đan các ngón tay vào nhau và giơ ngón cái lên biểu thị.
Người quản gia cười khúc khíc.
“Cậu Nam ăn sáng đi, sắp nguội hết rồi.”
Nam Diệc lại gật đầu.
Sau khi ăn xong, nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ khiến cậu khựng lại. Cậu chắc chắn không thể mặc thế này đến bệnh viện được.
Người quản gia nhận ra tình thế khó xử của cậu, tiến lại gần rồi đề nghị: “Nam thiếu gia, cậu có thể thử mấy bộ quần áo của cậu Hạ, xem có bộ nào vừa không.”
Nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của Nam Diệc, quản gia nói them: “Hoặc cậu có thể lấy quần áo của Tiểu Cảnh để mặc. Hai người có dáng người khá giống nhau đó.”
Thay vì tìm quần áo của Hạ Dư Thâm, Nam Diệc nhờ quản gia lấy quần áo thường ngày của Tống Cảnh cho cậu.
“Theo tôi lên lầu.”
Đi theo quản gia, Nam Diệc kinh ngạc khi phát hiện Tống Cảnh cũng sống ngay trên tầng 2 của căn biệt thự. Căn phòng rộng rãi, những bộ quần áo đẹp mắt trong tủ khiến Nam Diệc choáng váng.
Có vẻ Hạ Dư Thâm đối xử với Tống Cảnh rất tốt, Nam Diệc thầm nghĩ.
“Nam thiếu gia, cậu cứ chọn bộ nào hợp với mình đi, tôi ra ngoài đợi.”
Ra khỏi phòng, quản gia trầm ngâm đóng cửa lại.
Hầu hết quần áo đều là các tông màu sang. Không giống như hầu hết các omega, Nam Diệc thích những màu tối giản hơn, chẳng hạn như màu đen.
Trong đống quần áo của Tống Cảnh có chiếc áo phông màu đen nên Nam Diệc đã chọn nó, kết hợp với chiếc quần short màu xanh ô liu.
Cậu quyết định không chạm tay vào giày của Tống Cảnh. Mặc quần áo của người khác đã là bất lịch sự rồi, đi cả giày của người khác thì đúng là đã vượt quá giới hạn.
Nhìn thấy bộ sưu tập giày hàng hiệu ấn tượng của Tống Cảnh, Nam Diệc không khỏi trầm trồ.
Khi ngồi vào xe chuẩn bị ra ngoài, cậu mới thực sự quan sát khung cảnh xung quanh.
Biệt thự của Hạ Dư Thâm nằm trên sườn đồi. Khi họ rời đi, Nam Diệc tiếp tục nhìn ngắm ngôi nhà kiểu Châu Âu.
Có lẽ người giàu thích sống trên đồi.
Dần dần khung cảnh dần khuất đi.
“Nam thiếu gia, chúng ta sẽ đi đâu?”
Sau khi đi, người tài xế vừa hỏi vừa liếc nhìn phía sau.
Nam Diệc nhanh chóng gõ tin nhắn.
May mà quản gia đã nói trước tình hình của Nam Diệc cho tài xế nên anh ta không tỏ ra nóng nảy. Thay vào đó, anh ta tấp xe vào bãi đậu xe gần đó.
[Đến bệnh viện gần nhất.] Nam Diệc vừa gõ phím thì nhìn thấy bệnh viện ở bên kia đường.
Cậu nhanh chóng thêm một ghi chú bên dưới tin nhắn đầu tiên của mình.
[Tôi thấy bệnh viện ở ngay bên kia. Tôi có thể tự mình đi bộ đến đó.]
Người tài xế đọc tin nhắn trên điện thoại.
“Để tôi đưa cậu qua, cậu Nam.”
Nam Diệc lắc đầu.
[Tôi hơi say xe, tôi sẽ đi bộ để thư giãn.]
[Anh không cần phải đợi, tôi sẽ gửi tin nhắn khi xong việc.]
“Tôi hiểu rồi cậu Nam.”
Bình luận và đề cử truyện nha mọi người :3