Dịch: Anh Nguyễn
Rất nóng…
“Hôn nhau đi!”
Bất chấp mùa hè nóng bức, Nam Diệc vẫn diện bộ vest trắng không thấm mồ hôi.
Cậu đang tổ chức hôn lễ với một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp mặt. Dưới cái nắng nóng, cơ thể vốn đã yếu ớt của cậu khiến cậu cảm thấy choáng váng.
Sau khi trao nhẫn xong, có người hét lên đòi họ hôn nhau.
Nam Diệc cảm thấy có chút căng thẳng, sợ gần gũi sẽ lộ ra việc mình đang giả mạo.
Người đáng lẽ phải đứng ở đây là em trai song sinh của cậu, Nam Chi, người mặc bộ vest trắng này đáng nhẽ phải là Nam Chi.
Nhưng bây giờ Nam Diệc đang cải trang thành em trai mình, kết hôn với Hạ Dư Thâm, người thừa kế của nhà họ Hạ ở thành phố A.
Nam Diệc nhìn đám đông bên dưới, có phần bối rối.
Không có nhiều người ở đó.
Vì lo lắng mà cậu lùi lại một bước.
Một bàn tay to lớn đặt sau gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
“Đừng sợ.” Giọng nói trầm đầy gợi cảm vang lên, chiếc mũi nhọn của anh ta gần như chạm vào mũi Nam Diệc.
Người đàn ông trước mặt nghiêng người tới, Nam Diệp nín thở, có phần sợ hãi.
May mà cậu đã đeo một chiếc khăn che mặt, che đi hết ngũ quan trên gương mặt.
Cũng may Hạ Dư Thâm rất lịch sự, nhẹ nhàng hôn Nam Diệp qua tấm màn che chỉ trong vài giây.
Nhịp tim của Nam Diệc đập thình thịch, trong giây lát hơi khó thở vì đó là nụ hôn đầu của cậu.
……………
Sau đám cưới….
Một mình trong phòng ngủ, Nam Diệc cảm thấy nóng bức và bỏ chiếc khan che mặt ra khỏi đầu.
“Cậu không phải Nam Chi? Cậu là ai? Nam Chi đâu?”
Bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Lúc Hạ Dư Thâm bước vào phòng, Nam Diệc nhìn rõ người đàn ông mặc đồ đen, nhìn thấy anh ta cau mày khinh thường.
“Nói đi! Cậu bị câm à?”
Nam Diệc thực sự muốn nói, nhưng cậu bị câm thật.
Năm 7 tuổi, do một tai nạn, dây thanh quản của Nam Diệc bị thương khiến giọng nói trở nên thô và khó nghe. Cậu cố gắng luyện nói nhiều lần để cải thiện tình trạng này.
Khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với giọng nói khàn khàn và khó chịu khiến cậu ngày càng ít nói hơn. Cuối cùng cậu thậm chí còn không nói được một chữ nào.
Dần dần không ai để ý đến cậu, cậu trở thành một người vô hình trong nhà họ Nam.
Là một omega thấp kém mất đi giọng nói, trong mắt bố mẹ ích kỉ của mình, cậu thật vô giá trị.
Không thể nói được, cậu im lặng quan sát người đàn ông trước mặt.
Một alpha cao cấp nhất với đôi lông mày sắc sảo, đôi mắt sắc bén và ánh nhìn xuyên thấu. Bên dưới chiếc mũi cao của anh là một đôi môi mỏng. Khuôn mặt của anh giống như một nhân vật truyện tranh được vẽ cẩn thận, mọi đường nét đều được điêu khắc một cách hoàn hảo.
Các alpha thường rất đẹp trai, nhưng Hạ Dư Thâm, con trai cả của nhà họ Hạ lại nổi trội hơn cả trong những số alpha đẹp trai đó.
Người ta thường nói người có đôi môi mỏng thường vô tâm.
Nam Diệc không hiểu tại sao Nam Chi lại bỏ alpha cao cấp và biến mất đột ngột như vậy.
Tuy nhiên cậu có thể thông cảm. Suy cho cùng, ai lại muốn cưới một người đàn ông mình gặp chỉ vì long tham của bố mẹ chứ?
“Tốt nhất cậu nên giải thích đã có chuyện gì xảy ra. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”
Thấy Nam Diệc im lặng, Hạ Dư Thâm bước tới, giữ chặt cằm cậu.
Lực cực lớn gần như bóp nát cằm Nam Diệc, khiến cậu nhăn mặt vì đau.
Cậu có thể chịu đau khá kém. Khi còn nhỏ cậu chưa bao giờ không dám làm đủ bài chỉ vì sợ sẽ bị giáo viên đánh.
Đôi mắt ngây thơ của cậu ngập đầy nước mắt.
Hạ Dư Thâm dừng lại một lát.
Đôi mắt thon dài và hếch lên của cậu nhuốm màu đỏ, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi.
Nam Diệp đau đớn và không thể kêu được. Cậu ghét người đàn ông trước mặt mình.
“Không chịu nói sao? Lão vương!”
Sự tức giận gần như tràn ra từ đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc của người đàn ông. Đối mặt với sự im lặng của Nam Diệc, cơn tức giận của anh đã đạt đến đỉnh điểm.
“Thiếu gia.”
Một lúc sau khi anh gọi, một giọng nói kiên quyết và kính trọng vang lên từ ngoài cửa.
“Tới Nam gia! Đưa Nam Địch Dân tới đây cho tôi!”
Nam Diệc bị Hà Dư Thâm kéo một cách thô bạo, bàn tay nắm lấy cánh tay cậu bằng lực rất lớn.
Cậu đang nghi cánh tay minh có thể bị bầm tím. Thực sự rất đau đớn.
Vào ngày đầu tiên Nam Diệc đến nhà họ Hạ, Hạ Dư Thâm đã biết được danh tính thật của cậu. Điều này vừa mong đợi vừa gây ngạc nhiên cho Nam Diệc.
Cậu không ngờ lại bị phát hiện ra nhanh như thế, chỉ bằng một cái liếc mắt.
Nam Diệc và Nam Chi trông rất giống nhau, vì họ là anh em sinh đôi nên thường bị mọi người nhận nhầm.
Nhưng người quen thì vẫn phân biệt được hai người họ.
Đôi mắt của họ khác nhau, trong khi Nam Diệc mảnh khảnh với đuôi mắt hếch lên thì Nam Chi lại tròn, trong sang và quyến rũ.
Nhưng là người câm, nên Nam Diệc im lặng là chuyện tất nhiên.
“Vâng, thiếu gia. Nhưng không biết muộn thế này Nam gia đã ngủ chưa.”
Người đàn ông bên ngoài bày tỏ sự lo lắng của mình.
“Tôi chẳng lẽ còn phải quan tâm Nam gia đã nghỉ ngơi hay chưa sao?”
“Đi gọi mau!”
Pheromone ngột ngạt của Hạ Dư Thâm đè nặng lên Nam Diệc, khiến cậu cảm thấy không thở được.
Hạ Dư Thâm kéo cậu ra khỏi giường, ném cậu xuống sàn.
Có lẽ anh cảm thấy Nam Diệp đã làm bẩn giường của mình.
Không khí trong phòng có vẻ ngột ngạt. Nam Diệc cẩn thận đứng dậy khỏi sàn và đứng sang một bên.
Hạ Dư Thâm sắc mặt u ám ngồi trên ghế, im lặng.
Nam Diệc cảm thấy anh chắc chắn rất thích Nam Chí, nếu không anh nhìn thoáng qua cũng không thể nhận ra Nam Diệc là giả.
Có lẽ cảm thấy sự hiện diện của Nam Diệc khiến người ta khó chịu, Hạ Dư Thâm sau vài phút bình tĩnh thì lại xúc phạm cậu.
“Một omega thấp kém như cậu mà cũng muốn vào Hạ gia sao? Ai cho cậu dũng khí như vậy thế?”
Hạ Dư Thâm cười lạnh cười lạnh nhìn bóng dáng ngượng ngùng bên cạnh, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Nam Diệc ghét bị buộc tội sai. Cậu muốn giải thích và bắt đầu ra hiệu bằng ngôn ngữ kí hiệu.
Ngôn ngữ kí hiệu: “Tôi không có ý định vào Hạ gia. Em trai tôi biến mất rồi và Nam gia vì sợ gánh hậu quả nên mới để tôi thay thế.”
“Sau khi em trai tôi về, tôi sẽ rời đi.”
Mặc dù rất muốn giải thích nhưng Hạ Dư Thâm lại không hiểu được chút nào.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Hạ Dư Thâm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Nam Diệc càng thêm khinh thường.
Nam Diệc dừng động tác, buông tay, im lặng.
Một lúc sau Hạ Dư Thâm mới bình tĩnh lại. Anh chăm chú quan sát Nam Diệc.
Khuôn mặt của chàng trai trẻ có chút trẻ con, vẻ mặt luôn có vẻ buồn bã.
Biết Nam Diệc không nói được nên Hạ Dư Thâm cố gắng không xỉa xói.
Với tư cách là giám đốc điều hành tập đoàn Hạ gia, luôn có những người cố gắng nịnh nọt cũng như kiểm soát anh.
Để ngăn chặn những kẻ như vậy, anh đã chọn một omega có khả năng tương thích pheromone cao làm bạn đời của mình.
Mặc dù anh không thích kiểu omega cao cấp này nhưng độ tương thích thật sự không thể phủ nhận.
Nhưng bây giờ lại có người dám thay đổi đối tác do chính anh lựa chọn.
“Cậu thực sự muốn danh tiếng và địa vị à?” Hạ Dư Thâm cau mày hỏi.
Nghe được câu hỏi, Nam Diệc sửng sốt một lát, có phần bối rối trước hàm ý của hắn.
Theo bản năng, cậu lắc đầu.
Hạ Dư Thâm giễu cợt nói: “Thật đạo đức giả.”
Nam Diệc không hiểu tại sao Hạ Dư Thâm lại nói mình như vậy. Tất cả những gì cậu mong là Nam Địch Dân khi đến nơi thì sẽ đưa cậu về nhà.
Tuy nhiên điều cậu không lường trước được là thay vì đợi Nam Địch Dân, cậu lại bước vào kỳ phát tình của mình.
Là một omega cấp thấp, Nam Diệc hiếm khi phát tình, nhưng hôm nay…
Dần dần, đầu cậu cảm thấy nặng nề và mờ mit, bởi vì nó chứa đầy ham muốn mãnh liệt.
Thật là đau đớn.
Các tuyến sau gáy bắt đầu hơi ngứa, cảm giác nóng rát dần dần lan ra khắp cơ thể.
Thân thể cậu ngày càng nóng.
“Kiểm soát pheromone của cậu lại!”
Với một chút pheromone có mùi caramel trong không khí, Hạ Dư Thâm cau mày cáu kỉnh.
Bình luận và đề cử truyện nha mọi người :3