Chương 60

Thẩm Thanh Nhan vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉnh lại cổ áo rồi ngồi xuống. Sau đó, nàng cười nhẹ với Nhạc Chi đang ngỡ ngàng, nói: “Ngươi đã nhìn rõ chưa? Đây chính là người mà ngươi vẫn luôn giúp đỡ.”

Nhạc Chi hơi lấy lại tinh thần, giọng nói run rẩy hỏi: “Là… Hoắc Hủ làm sao?”

Những vết đỏ thẫm đó thật ghê rợn. Nhìn qua thì không giống như bị đánh… nhưng lại có chút quen thuộc?

Ký ức trong đầu bỗng nhiên trỗi dậy, Nhạc Chi chợt nhớ lại, trước khi đại hôn, ma ma đã cho nàng xem những sách vở… trong đó có vẽ nhiều hình ảnh và tư thế, tất cả đều vặn vẹo, hung tợn. Điều này khiến nàng cảm thấy lo sợ trong đêm tân hôn.

Những vết hằn trên người các cô nương trong sách tranh rất giống với những vết đỏ của Thẩm Thanh Nhan.

– Vậy thì nàng không bị đánh, mà bị hành hạ dã man trong lúc phòng the…

“Vì cả ngươi và ta đều đã thành thân, có một số điều ngươi chắc chắn hiểu.” Khóe môi của Thẩm Thanh Nhan nhếch lên một nụ cười tự giễu, sau đó nhìn Nhạc Chi, nói: “Ta là người mắt mù, nhưng ngươi…”

Ánh mắt của Thẩm Thanh Nhan tràn ngập sự nghi hoặc, nàng không hiểu tại sao mối thù diệt quốc, thù gϊếŧ cha mẹ, gia tộc của nàng, lại không sánh bằng một người đàn ông trong mắt vị công chúa của nước Lê này?

Nhưng nàng có tư cách gì để nói người khác? Trước đây, nàng đã chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt với Hoắc Hủ, mặc dù biết hắn vô tình, tàn sát nước Lê… Một kẻ vô ân bội nghĩa như vậy, nàng lại mộng tưởng rằng có thể làm ấm trái tim hắn.

Thật đúng là kẻ ngu ngốc!

Nhạc Chi dường như đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Thanh Nhan.

Lần trước khi Lâm Ngọc Hiền gây náo loạn, việc nàng gặp gỡ riêng tư với Tam Hoàng tử chắc chắn không thể giấu giếm Thẩm Thanh Nhan. Vậy nên, hôm nay nàng đến để khuyên nàng đừng mê muội nữa sao?

Im lặng một lúc, Nhạc Chi nén lại cảm xúc trong lòng, rồi giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vì ngươi đã biết ta có liên hệ với Tam Hoàng tử, tại sao hôm nay còn đến đây nói với ta những điều này? Ngươi không sợ ta sẽ nói lại tất cả với hắn sao?

Nghe vậy, Thẩm Thanh Nhan rõ ràng giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại cười khẽ, “Ta đã đến đây đêm nay, tức là đã chuẩn bị cho mọi khả năng.”

Hiện tại nàng ngày ngày sống trong đau khổ, còn gì đáng sợ nữa?

Chết sao? Nàng thậm chí mong chờ cái chết.

Nhưng Hoắc Hủ sẽ không để nàng chết, và nàng cũng không dám tự tử, sợ làm tổn thương trái tim của phụ thân mình.

“Có vẻ như là khả năng tệ nhất.” Thẩm Thanh Nhan cười nhạt, sau đó đứng dậy định bước ra ngoài, “Còn nói hay không, tùy ý Thái tử phi.”

“Đợi đã.” Nhạc Chi nhìn chằm chằm vào mặt nàng, hỏi: “Ngươi nói với ta những điều này không đơn thuần chỉ là muốn ta biết bản chất của Tam Hoàng tử, đúng không?”

Với mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Thanh Nhan, nếu chỉ để cảnh báo nàng, thì không đến mức phải dùng đến tính mạng.

Ngọn nến trong phòng bị làn gió cuốn qua làm lung lay, ngọn lửa bén đến bấc, phát ra những tiếng nổ lách tách. Thẩm Thanh Nhan cúi xuống nhặt lên chiếc áo choàng đỏ thẫm dưới đất, vỗ nhẹ vài cái, rồi khoác lên vai.

Sau khi buộc chặt dây áo choàng đỏ tươi, nàng đưa mắt nhìn Nhạc Chi đầy nghiêm trọng, trả lời: “Ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”

“Ồ?” Nhạc Chi chớp chớp mắt, lộ ra vẻ hứng thú, “Mời nói.”

“Ta muốn cùng hắn hòa ly, nhưng hắn không đồng ý. Ta biết hắn sẽ nghe lời ngươi, chỉ cần ngươi có thể khiến hắn ký vào giấy hòa ly, để đổi lại, ta sẽ nhờ phụ thân giúp ngươi rời khỏi Đại Tề, và bảo đảm cả đời này sẽ không để Hoắc Hủ tìm thấy ngươi.” Thẩm Thanh Nhan cau mày, không ngần ngại tiếp tục nói: “Ta không tin ngươi không có chút oán hận nào đối với hắn. Nếu ngươi bị ép buộc phải ở lại đây, tại sao không cân nhắc đề nghị của ta, tự mình mở đường thoát thân.”

Nhạc Chi yên lặng nhìn Thẩm Thanh Nhan, từng lời của nàng ấy rõ ràng, từng từ đều vang lên trong tai nàng. Ngọn nến phản chiếu lên chiếc áo choàng của nàng ấy rực đỏ, Nhạc Chi cảm thấy lúc này Thẩm Thanh Nhan rực rỡ hơn cả ngày đầu gặp mặt.

– Thẩm Thanh Nhan như thế này mới đúng là con gái của Thừa tướng, quý nữ của Đại Tề.

Nàng thầm cảm thán, nhưng nàng không thể trả lời Thẩm Thanh Nhan ngay lập tức.

– Chỉ nghe lời nói bề ngoài thôi là chưa đủ, nàng cần phải kiểm chứng thêm.

“Ta đã hiểu. Bên ngoài trời tối, ngươi đi đường cẩn thận.”

Ý tứ trong lời nói rõ ràng, Thẩm Thanh Nhan khẽ gật đầu, sau đó thẳng lưng bước ra cửa… Cánh cửa gỗ mở ra rồi lại khép lại, Ly Diêu từ ngoài bước vào, tiến đến bên cạnh Nhạc Chi.

“Ngồi xuống đi.” Nhạc Chi nắm lấy cổ tay của Ly Diêu, kéo nàng ngồi xuống.

Đứng ngoài quá lâu, tay của Ly Diêu lạnh như băng, Nhạc Chi vội vàng đặt lò sưởi tay vào trong tay nàng. Trừ khi đối diện với người ngoài, Nhạc Chi vốn không thích câu nệ lễ nghi chủ tớ.

“Chủ tử.” Ly Diêu hít hít cái mũi đỏ lên vì lạnh, giọng nói trầm xuống: “Lục Oánh có phòng bị rất sớm, và miệng rất kín. Nô tì đã dò xét một lúc nhưng không thể phát hiện ra thông tin hữu ích nào. Tuy nhiên có một điều có thể chắc chắn, chủ tử của nàng từ khi gả cho Hoắc Hủ, không sống tốt. Bởi vì trong lời nói của Lục Oánh luôn mang theo vài phần thở dài…”

Những chi tiết càng nhỏ, càng khó có thể giả tạo.

Nhạc Chi khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt nàng lại trở nên lạnh lẽo hơn. Dù vừa nãy đã tin được phần lớn, nàng vẫn hy vọng trong lòng rằng, Thẩm Thanh Nhan đang lừa dối nàng, là để giúp Hoắc Hủ thử thách nàng, hoặc vì mục đích riêng tư nào đó, đều tốt cả.

Nàng hy vọng Ly Diêu có thể phát hiện ra sơ hở của Lục Oánh, vạch trần mưu kế của hai chủ tớ. Nàng càng mong rằng những vết đỏ trên người Thẩm Thanh Nhan là do nàng dùng thứ gì bôi lên, chứ không phải là vết thương thật.

– Nàng thà rằng Thẩm Thanh Nhan là một cô nương ngốc nghếch đắm chìm trong tình yêu, còn hơn là thật sự đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy.

Những vết máu loang lổ, cứ mãi quẩn quanh trong đầu Nhạc Chi. Nàng không thể tưởng tượng nổi, khi Hoắc Hủ làm những việc đó với Thẩm Thanh Nhan, Thẩm Thanh Nhan đã cảm thấy thế nào.

“Đồ súc sinh!” Nhạc Chi siết chặt nắm tay phải, tức giận khẽ rủa, “Ngươi nói xem hắn còn là người không?”

Dù thế nào đi nữa, Thẩm Thanh Nhan cũng là người vợ mà hắn tự nguyện cưới về. Dù chỉ vì thế lực của Thẩm Hoài, ngay cả khi không thích, cũng không nên, không nên làm những chuyện như vậy với nàng.

Nhạc Chi càng nghĩ càng tức giận, từ từ nàng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, thân thể không khỏi run rẩy.

– Một kẻ súc sinh như vậy, vào Lê Quốc làm con tin mười hai năm, mà bọn họ lại không ai nhận ra cái tâm địa ích kỷ, tàn nhẫn và bẩn thỉu của hắn.

Là bọn họ quá ngu ngốc đần độn, hay Hoắc Hủ quá giỏi che giấu?

Ly Diêu cảm thấy ngực mình se lại, nàng biết chủ tử đang nói đến ai.

“Đêm đã khuya rồi, chủ tử đừng tức giận nữa, nghỉ ngơi trước đi.” Ly Diêu khuyên nhủ.

Nhạc Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn về phía Ly Diêu và hỏi: “Tiểu Tịch và Thu Vũ ở ngoài có bị lạnh không?”

“Chủ tử yên tâm, nô tỳ đã may thêm một lớp vải đặc biệt vào áo của họ, chống gió giữ ấm rất tốt, chắc chắn không bị lạnh đâu.”

Nghe Ly Diêu nói vậy, Nhạc Chi mới yên tâm. Lông mày dãn ra, nàng dặn dò thêm: “Trong am không như ở phủ, nhất là vào ban đêm, phải thật cẩn thận.”

Lời nàng nói với Hoắc Độ hôm qua không phải là nói cho có, mà nàng thực sự rất cẩn thận. Chính vì thế mới mang theo Thu Vũ và Tiểu Tịch, Tiểu Tịch giỏi cung nỏ, Thu Vũ thành thạo phi tiêu, lại thêm khinh công tốt, có hai người họ bảo vệ trong bóng tối, nàng chắc chắn có thể đảm bảo an toàn cho mình.

Dù có gặp phải tình huống bất lợi, nàng cũng có thể cùng Ly Diêu thoát khỏi nguy hiểm.

Ly Diêu nghiêm túc gật đầu rồi lui ra ngoài.

Phúc Khê Am nằm ở lưng chừng núi, nguồn nước không đủ, Nhạc Chi chỉ có thể rửa mặt qua loa, rồi thay y phục ngủ. Dù đêm qua hầu như không ngủ, nhưng lúc này nàng vẫn hoàn toàn không buồn ngủ.

Dù đã sắp xếp ổn thỏa, nàng vẫn không yên tâm.

Đôi mắt khẽ động, Nhạc Chi cẩn thận quan sát căn phòng đơn giản nhưng xa lạ này…

Một mình ở đây, nàng có chút sợ hãi.

Không hiểu sao, nàng chợt nhớ đến một người, một người có lẽ đang giận.

Nàng nhíu mày, cắn môi—

Làm sao có người dễ dỗi như vậy chứ!

Chàng nên đổi tên thành Hoắc Không Vui mới đúng!

Không lâu sau, Nhạc Chi lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Để chàng tự mình ở phủ mà giận đi.

Dù không buồn ngủ, nàng vẫn bước đến giường, dù không ngủ được, nằm nghỉ cũng tốt. Nhưng vừa kéo màn giường ra, nàng đã thấy một người không nên xuất hiện ở đây—

“Hoắc Không Vui” lúc này đang lười biếng tựa vào gối.

Nhạc Chi vội vàng đưa tay bịt miệng, giấu tiếng kêu lên. Sau đó, nàng đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không nhúc nhích.

Hoắc Độ liếc mắt nhìn nàng, không có ý định để ý đến nàng.

Nhạc Chi bỗng nhiên mỉm cười.

Người này theo nàng đến tận đây, chẳng lẽ vẫn còn giận sao? Hay là cố tình giả vờ giận, chờ nàng đến dỗ chàng?

Được thôi.

Nàng nhẹ nhàng leo lên giường, cùng chàng tựa vào gối. Giường trong am không mềm mại như giường ở phủ Thái tử, lưng Nhạc Chi bị đau, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Nhưng nàng không có thời gian để ý đến những thứ này.

Nàng nghiêng đầu nhìn vào mặt Hoắc Độ, sau đó ánh mắt dời xuống, nhìn thấy chàng đang dùng tay trái cầm một viên đá tím, nhẹ nhàng vuốt ve. Thế là nàng đưa tay nắm lấy ngón tay dài của chàng, rồi dùng giọng nói mềm mại hỏi: “Điện hạ đến đây là lo lắng cho ta hay là nhớ ta?”

Dù Nhạc Chi hỏi thẳng thắn, nhưng cuối cùng vẫn có chút ngượng ngùng, nên hỏi xong liền cúi đầu, không dám nhìn chàng.

Hoắc Độ không đáp lời, chỉ nhấc tay phải lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhéo vào má Nhạc Chi. Chàng dùng một chút lực, khiến mặt nàng có chút đau, Nhạc Chi không vui nhíu mày, đưa tay đập vào mu bàn tay chàng—

“Điện hạ làm gì vậy!”

Hoắc Độ thả tay ra, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút thay đổi, chàng khẽ cười, nói: “Ta chỉ muốn xem da mặt nàng dày đến đâu.”

Giọng điệu giễu cợt này, đối với Nhạc Chi thật sự đã lâu rồi mới gặp lại.

Nàng mỉm cười tiến gần lại chàng, nhìn vào đôi mắt đen của chàng, rồi dịu dàng hỏi: “Vậy điện hạ nhìn kỹ chưa? Có muốn… nhéo thêm lần nữa không?”

Nói xong, nàng đưa tay xoa nhẹ gò má bị hắn nhéo đỏ, hơi sợ hãi mà rụt cổ lại, rồi nói thêm: “Không được dùng lực mạnh quá đâu nhé!”

Nghe vậy, Hoắc Độ thực sự đưa tay ra, như thể thực sự muốn nhéo má nàng lần nữa. Nhưng ngón tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của nàng…

Rồi chàng khẽ nghiêng người, dùng đầu mũi chạm nhẹ vào đầu mũi nàng.

“Muốn biết tại sao ta đến không?” Chàng hỏi.

Hơi thở ấm áp phả qua đôi môi anh đào, đôi mắt Nhạc Chi khẽ động. Nàng lặng lẽ nhìn vào mắt chàng, chờ đợi câu trả lời.

Hoắc Độ bị dáng vẻ ngoan ngoãn này của nàng làm cho không còn chút giận dỗi nào.

Không lâu sau, chàng cười khẽ—

“Đến đòi nợ thôi.”

Nàng còn nợ chàng mấy chục cái hôn chưa trả hết.