Chương 5: Đe dọa

Nghe vậy, Kiều Tinh Tinh thật sự muốn đào cái lỗ mà chui xuống.

Nhưng đúng là do nguyên chủ sai, cũng không thể trách trưởng bối Lục gia.

Nàng nhịn không được, liếc nhìn Lục Hành Tri.

Lại thấy hắn cũng đang nhìn về phía nàng, trong đôi mắt đen lạnh lùng đó, mang theo sự dò xét.

Trong lòng chùng xuống.

Nếu Lục Hành Tri đã nhìn thấy một màn giữa cô và Thẩm Đình Chi, tại sao vừa rồi lại ấn định ngày cưới, mà không phải là hủy hôn?

nàng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: “Các thúc bá dạy phải, trước đây là Tinh Tinh không hiểu chuyện, ngày sau nhất định sẽ cẩn trọng, giữ tròn bổn phận.”

Cha kiều thấy vậy cũng vội nói: "Tinh Tinh nhất định sẽ sửa đổi."

Nhìn thấy thái độ của Kiều Tinh Tinh khá tốt, vẻ mặt của các thúc bá mới dịu đi một chút.

Lục Hành Tri cuối cùng cũng lên tiếng: “Lần này thời gian về đây có hơi gấp gáp, việc cử hành hôn lễ cũng không thể kéo dài, muội đừng để bụng.”

Kiều Tinh Tinh hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu: "Không sao đâu, ta đều hiểu."

Lục Hành Tri "Ừm" một tiếng, rồi cùng trưởng bối Lục gia rời đi.

Sau khi tách khỏi các trưởng bối, hắn nhớ lại chuyện xảy ra ở Kiều gia, sau khi cân nhắc hồi lâu, liền gọi thị vệ Lâm Cửu ra, phân phó: “Để mắt đến vị Thẩm công tử kia, có tin gì thì lập tức báo lên, ngoài ra, phái người phòng vệ ở gần Kiều gia.”

Lâm Cửu nghe xong, khó hiểu nói: "Đại nhân, ngài rõ ràng biết quan hệ giữa Kiều cô nương và Thẩm công tử kia không hề đơn giản, tại sao lại không hủy hôn?"

Lục Hành Tri liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Thành thân với ai cũng đâu có gì khác biệt.”

Lâm Cửu nghe vậy, liền hiểu ý của đại nhân.

Hắn đã theo đại nhân lâu rồi, cũng coi như là hiểu rõ đại nhân.

Đại nhân là người rất có hoài bão, trước giờ chẳng để tâm đến chuyện nam nữ, cho rằng đó là lãng phí thời gian, cho nên năm đó khi ngài ấy đỗ trạng nguyên, bao nhiêu quý tộc đều muốn chọn ngài ấy làm rể hiền, nhưng đều bị ngài ấy từ chối.

Bây giờ đại nhân đã trở thành tâm phúc của thánh thượng, địa vị không còn như trước, người muốn thành thân với ngài ấy, nhiều không đếm xuể.

Ngay cả trưởng công chúa cũng.......

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt rét lạnh.

Rõ ràng đại nhân biết Kiều Tinh Tinh có vấn đề, nhưng vẫn lựa chọn thực hiện hôn ước, chẳng lẽ là để tránh trưởng công chúa quấy rầy?

Hắn đanh định nói thêm gì đó, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của đại nhân: "Đi nhanh đi!"

"Vâng.” Lâm Cửu không dám chậm trễ, ngay lập tức rời đi.

......

Kiều gia.

Sau khi tiễn người của Lục gia đi, Kiều Tinh Tinh liền giúp cha dọn dẹp lại nhà cửa.

Cha Kiều nhìn con gái, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, cuối cùng không nhịn được, tận tình khuyên nhủ: “Thẩm Đình Chi kia, thoạt nhìn liền biết không phải là người tốt, sau này con tránh xa hắn một chút, đừng dây dưa với hắn nữa."

Kiều Tinh Tinh nghe vậy liền dừng việc đang làm lại, gật đầu: "Cha, con biết, con sẽ không qua lại với hắn nữa đâu, cha đừng lo."

Cha Kiều lúc này mới yên tâm.

"Cha, người cũng mệt nửa ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ở đây có con thu dọn là được rồi." Kiều Tinh Tinh nắm tay cha, khuyên nhủ.

Cha Kiều quả thực có chút mệt mỏi, nghe vậy liền gật đầu: "Vậy cha đi nghỉ ngơi."

"Ừm."

Sau khi cha Kiều rời đi, Kiều Tinh Tinh liền bắt đầu suy nghĩ, thay vì đợi Thẩm Thính Chi đến cửa lần nữa, nàng vẫn là nên chủ động tấn công trước.

Nhưng Thẩm Đình Chi người đông thế mạnh, nếu nàng đi một mình, sợ là sẽ chịu thiệt, phải tìm một người đi cùng mới được.

Trong lúc đang lo lắng không biết phải tìm ai đi cùng, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, có ở nhà không?"

Kiều Tinh Tinh vội đi ra ngoài.

Chỉ thấy một người đàn ông tráng kiện đứng ngoài cửa, lưng đeo cung tên, trên tay cầm một vài con thú săn được.

"Con ngây ra đó làm gì? Con gà rừng này, mau mang vào nhà đi, buổi tối làm thêm vài món ăn." Thấy nàng im lặng, người đàn ông đưa cho nàng một con.

Nhìn con gà lôi đẫm máu, Kiều Tinh Tinh cố chịu đựng sự khó chịu, hỏi: “Mấy thứ này là huynh săn được sao?”

Người đàn ông thấy buồn cười, nói: "Không phải ta thì là ai? Kiều Tinh Tinh, đừng có làm ra cái vẻ như lần đầu tiên gặp ta vậy, muội nói xem từ nhỏ đến lớn, đã ăn của ta bao nhiêu thú săn rồi? Đột nhiên xa lạ như vậy, chẳng lẽ là vì sắp thành quan phu nhân, nên coi thường người ca ca này rồi?”

Nói xong, người đàn ông có chút tức giận, nhặt con gà rừng lên, chuẩn bị rời đi.

Kiều Tinh Tinh mơ hồ đoán được thân phận của hắn, vội vàng đuổi theo: "Ca ca, huynh đừng tức giận, muội coi thường huynh khi nào chứ?

Đến khi gả đi, còn chẳng phải là vẫn phải nhờ huynh cõng lên kiệu hoa sao?"

Quả nhiên, nghe vậy, người đàn ông liền dừng lại, quay người lại, cười nói: "Coi như nha đầu muội vẫn còn lương tâm, nhanh cầm lấy đi!”

Kiều Tinh Tinh liền cầm lấy con gà rừng, nói: "Ca, lát nữa huynh có rảnh không?"

"Làm sao?"

"Muội phải vào trấn có việc, nếu huynh rảnh thì đi cùng muội nhé."

"Được, ta về thay y phục." Người đàn ông vui vẻ đồng ý.

Nhìn bóng lưng người đàn ông bước đi, Kiều Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này chính là đường huynh của nguyên chủ, Kiều Châu.

*Đường huynh: anh họ.

Đối xử với cha Kiều và nguyên chủ cũng khá tốt, khi săn được thú, thường thường sẽ cho nhà bọn họ một ít.

Có thêm Kiều Châu mạnh mẽ đồng hành, Kiều Tinh Tinh càng thêm tự tin.

Kiều Châu vừa đến, hai người đã cùng nhau đi vào trấn.

Công tử nhà giàu như thẩm đình chi, ra ngoài đều rất phô trương, cho nên rất dễ tìm.

Kiều Tinh Tinh đi nghe ngóng một lát, liền biết được tung tích của Thẩm Đình Chi.

Hai người đi thẳng đến quán trọ lớn nhất trấn.

Trong quán trọ, Thẩm Đình Chi cũng đang lo lắng, không hiểu sao Kiều Tinh Tinh lại biết được bí mật này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Kiều Tinh Tinh đã biết bí mật này rồi, thì không thể giữ lại được nữa.

Chỉ đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp yêu kiều kia.

Rõ ràng sắp đến tay rồi, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này.

Chỉ có thể trách Kiều Tinh Tinh biết quá nhiều.

Thẩm Đình Chi đang còn thầm tiếc trong lòng, lúc hắn chuẩn bị triệu tập người, đợi màn đêm buông xuống, sẽ sai người lẻn vào Kiều gia, gϊếŧ chết Kiều Tinh Tinh và cha Kiều.

Nhưng vào lúc này, tùy tùng đột nhiên tới báo: "Gia, Kiều Tinh Tinh tới rồi."

Thẩm Đình Chi sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm: “Ai tới cơ?”

“Là Kiều Tinh Tinh.” Tùy tùng lặp lại lần nữa.

Lúc này Thẩm Đình Chi mới xác nhận mình không có nghe nhầm.

Hắn ta kinh ngạc.

Thật không ngờ Kiều Tinh Tinh lại dám tự mình tới cửa.

Hắn sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên tia tà ác.

Đã không định giữ người lại rồi, bây giờ người lại chủ động dâng mình tới cửa, nếu trước khi chế, để hắn ta nếm thử mùi vị.....

Nghĩ đến đây, hắn ta liền hưng phấn, ra lệnh: "Mời Kiều cô nương vào đi."

Tùy tùng nhanh chóng đi.

Không lâu sau, Kiều Tinh Tinh và Kiều Châu đi vào.

"Mỹ nhân..." Giọng nói của Thẩm Đình Chi đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, bất mãn nhìn Kiều Châu: "Sao còn mang người ngoài tới?"

Kiều Tinh Tinh liếc nhìn tùy tùng trong phòng, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần quan tâm ta đưa ai tới, ta tới tìm ngươi, là có chuyện, muốn nói với ngươi.”

Thẩm Đình Chi nheo mắt lại: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

____ ____ ____