Chương 4: Ấn định ngày cưới

Thẩm Đình Chi nheo mắt lại, nhưng khi liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của nàng, trong lòng lại ngứa ngáy, vẻ mặt cũng dịu đi một chút, gõ nhẹ vào chiếc quạt gấp trong lòng bàn tay, khıêυ khí©h liếc nhìn Lục Hành Tri, ngữ điệu mờ ám: "Đến thì cũng đến rồi, cô nương không giới thiệu trưởng bối trong tộc cho ta sao? Cô nương quên rồi à, chúng ta....."

Tim Kiều Tinh Tinh đập thình thịch, nàng nhanh chóng ngắt lời hắn ta: “Nếu trước đây ta có làm gì khiến công tử hiểu lầm, vậy thì xin lỗi. Giới thiệu thì không cần đâu, dù sao mọi người cũng không quen nhau, mời công tử về cho."

Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Đình Chi cứng đờ, ánh mắt hắn quét qua Lục Hành Tri cùng với các thúc bá Lục gia, mơ hồ hiểu được mục đích hôm nay tời Kiều gia của bọn họ.

Sắc mặt của hắn ta đột nhiên tối sầm lại: "Kiều Tinh Tinh, ngươi chơi ta?"

Vừa nói hắn vừa vẫy tay.

Ngay lập tức, những người tùy tùng theo sau liền rút kiếm ra.

Âm thanh rút kiếm khiến tất cả những người có mặt đều bị dọa.

Kiều Tinh Tinh làm gì nhìn thấy trận địa thế này bao giờ? Cũng giật mình.

Sự bình tĩnh mà nàng giả vờ vừa rồi, tại thời khắc này đã sụp đổ.

Sắc mặt trắng bệch, nàng nắm chặt cây chổi trong tay.

"Kiều Tinh Tinh, người lần trước chơi ta, cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi!" Thẩm Đình Chi ngữ điệu kiêu ngạo, ánh mắt u ám: "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tâm trạng của gia tốt, đồng ý chơi cùng ngươi, ngươi liền cho rằng bản thân thích làm gì cũng được sao? Lên, bắt nàng ta về cho gia!”

Theo lệnh của hắn, những người đi theo cầm kiếm, vẻ mặt hung tợn lao về phía Kiều Tinh Tinh.

Kiều Tinh Tinh trong lòng trầm xuống, siết chặt đôi bàn tay đẫm mồ hôi, vừa rồi cảnh cáo Thẩm Đình Chi, nhưng vào thời điểm quan trọng này, một bóng người cao lớn đột nhiên đi tới chặn phía trước nàng.

“Thẩm công tử giữa thanh thiên bạch nhật, đây là muốn gϊếŧ người sao?”

Giọng nói của người đàn ông không lớn nhưng lại có cảm giác uy hϊếp, khiến những người tùy tùng đang lao về phía Kiều Tinh Tinh lập tức khϊếp sợ.

Thẩm Đình Chi cũng sửng sốt.

Rõ ràng hắn ta có thể nhìn ra người đàn ông này khí phách bất phàm, khác hẳn với những hương dã thôn phu kia.

Nhất là bây giờ, ánh mắt của hắn dường như có một loại uy áp mà chỉ bề trên mới có được.

Nhưng vị hôn phu của Kiều Tinh Tinh, không phải nói chỉ là một quan nhỏ thôi sao?

Ngay cả Kiều Tinh Tinh trước đây cũng muốn hủy hôn, chọn đi theo hắn ta.

Nhưng lúc này, người này thoạt nhìn không hề đơn giản.

Thẩm Đình Chi trầm tư suy nghĩ, thu hồi thái độ vênh váo kiêu ngạo, cười nói: “Sao có thể chứ, ta chỉ là đang đùa thôi.”

"Ồ, đao kiếm đối mặt, cũng chỉ là trò đùa? Nếu bản quan nhớ không nhầm, luật lệ có quy định, dân thường, không được phép tùy ý mang theo kiếm, người vi phạm, có thể bị coi là phản loạn!" Lục Hành Tri nhàn nhã nói.

Giọng nói vẫn không lớn, nhưng trong lời nói lại mang theo sức mạnh như sấm sét.

Sắc mặt Thẩm Đình Chi đại biến, mà chân của những người đi theo hắn ta đã mềm cả ra, kiếm trong tay còn có hơi khó cầm, suýt thì rơi xuống đất.

Những người khác bị những lời là Lục Hành Tri nói làm cho khϊếp sợ.

Nhất thời, trong sân yên tĩnh lại.

Kiều Tinh Tinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng người cao lớn trước mặt.

Nàng không ngờ khi nguy hiểm ập đến, Lục Hành Tri sẽ chắn trước mặt nàng, chỉ với vài câu đã có thể khiến Thẩm Đình Chi và đám tùy tùng khϊếp sợ.

Nhưng một người đàn ông quyền lực và ưu tú như vậy, nguyên chủ lại có mắt như mù, lại muốn chọn loại hàng như Thẩm Đình Chi...

Thẩm Đình Chi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lập tức nháy mắt với đám tùy tùng.

Đám người đó nhanh chóng cất kiếm, rời khỏi sân Kiều gia.

Thẩm Đình Chi mỉm cười nói: "Lục đại nhân nặng lời rồi, tại hạ thật sự chỉ là đùa thôi, đó đâu phải là đao kiếm gì đâu, chỉ là rìu để chặt củi thôi.

Ngược lại là vị hôn thê của Lục đại nhân, lại cùng với tại hạ.....”

“Thẩm Đình Chi!”

Kiều Tinh Tinh đột nhiên lớn tiếng ngắt lời hắn ta.

Và vào lúc hắn ta nhìn sang, nàng vô thanh nói với hắn ba chữ.

Thẩm Đình Chi lúc này như thể bị ai đó bóp chặt huyết mạch, cơ thể cứng đờ, nhìn nàng chằm chằm.

Bộ dáng đó, giống như một con rắn độc lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.

Nhìn phản ứng của hắn ta, Kiều Tinh Tinh biết hắn đã hiểu khẩu hình của nàng.

Chuyện mà nàng nói, quả nhiên làm hắn kiêng dè.

Nàng siết chặt lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Thẩm công tử đi thong thả, không tiễn.”

Hồi thần lại, Thẩm Đình Chi cười lạnh, giơ tay chỉ vào cô: "Kiều Tinh Tinh, ngươi được lắm!" Nhưng hắn ta cũng kiêng dè Lục Hành Tri ở bên cạnh, hất tay áo, quay người rời đi. .

Kiều Tinh Tinh thấy vậy thì thở phào, nhưng đồng thời, nàng cũng nhạy cảm nhận ra có một ánh mắt dò xét đang nhìn mình.

Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt thăm dò sâu sắc của Lục Hành Tri.

Tim cô như thắt lại.

Lục Hành Tri không nhìn ra cái gì đấy chứ?

Lông mi của nàng khẽ run lên, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Vừa rồi...đa tạ huynh."

Lục Hành Tri quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Ta không làm gì cả.”

Kiều Tinh Tinh liếc nhìn hắn, trong lòng càng phức tạp hơn. Người đàn ông này đã giúp nàng một việc lớn, chỉ bằng hai ba câu, đã giải tuyết được mớ hỗn loạn.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã bình tĩnh lại, đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ đều là nông dân, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm gì đã từng gặp chuyện như vừa rồi đâu?

May mà có Hành Tri ở đây.

Nghĩ đến đây, mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kiều Tinh Tinh.

Họ không ngốc, họ có thể nhìn ra được Thẩm Đình Chi đến đây là vì ai.

Kiều Tinh Tinh cũng cảm thấy hổ thẹn và có lỗi.

Có điều sau chuyện vừa sảy ra, hôn sự của nàng và Lục Hành Tri, sợ là sẽ có thay đổi.

Nghĩ đến đây, nàng cũng ngừng vùng vẫy.

Quả thật là do nguyên chủ đã làm không đúng, bọn họ có hủy hôn cũng là điều đương nhiên.

Cha Kiều cũng nghĩ như vậy, ông ném chiếc cuốc vừa nãy trong lúc gấp gáp tiện tay cầm xuống, thở dài trong lòng, cố nặn ra một nụ cười, nói với mọi người: “Vào nhà ngồi trước đã.”

"Vâng." Lục Hành Tri khẽ gật đầu, dẫn các trưởng bối vào nhà chính.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, không ngờ Lục Hành Tri lại không có ý định hủy hôn.

Rất nhanh, hai gia đình đã chọn xong ngày.

Mà trong khoảng thời gian này, trái tim của Kiều Tinh Tinh chưa bao giờ bình tĩnh lại.

Một là bởi vì Thẩm Đình Chi.

Mặc dù khẩu hình vừa nãy của cô làm cho hắn ta kiêng dè, nhưng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

Hai là Lục hành Tri.

Với sự cơ trí của hắn, cô luôn cảm thấy hắn đã đoán ra được điều gì đó.

Mặc dù trận náo loạn vừa rồi, các thúc bá của Lục gia không nói gì, nhưng Kiều Tinh Tinh cũng không thể giả mù được.

Thế là khi nàng và cha Kiều tiễn mọi người ra ngoài, nàng đã cúi đầu với các thúc bá của Lục gia, chân thành xin lỗi.

"Chuyện vừa rồi, là cháu xử lý không tốt, hại các thúc thúc bá bá bị kinh sợ, hi vọng các thúc thúc bá bá lượng thứ cho Tinh Tinh."

Vừa rồi các thúc bá của Lục gia thật sự đã bị dọa sợ, họ cũng không hài lòng với Kiều Tinh Tinh.

Bọn họ không mù, họ có thể thấy mối quan hệ của nàng và Thẩm Đình Chi không hề đơn giản.

Nhưng Lục Hành Tri vẫn quyết định sẽ cưới nàng.

Lúc này nhìn thấy nàng xin lỗi, không ai chịu lên tiếng, tình thế có chút khó xử.

Cho đến khi có một vị trưởng bối đức cao vọng trọng lên tiếng: “Tinh Tinh, trước đây ngươi thế nào, chúng ta không quan tâm, nhưng ngươi sắp trở thành thê tử của Hành Tri rồi, hi vọng lời ăn tiếng nói sau này sẽ cẩn trọng hơn, đừng làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn.”

____ ____ ____