Chương 2: Vị hôn phu Lục Hành Tri

"Được." Lục Hành Tri đáp lại, đứng dậy nói: "Thời gian có hơi gấp gáp, tiểu điệt* sẽ về chuẩn bị ngay.”

*Cháu trai

“Được.” Cha Kiều mỉm cười gật đầu, cũng đứng dậy: “Ta tiễn cháu.”

"Không cần, Kiều bá bá xin dừng bước." Lục Hành Tri nhẹ giọng từ chối.

Vừa bước ra khỏi cửa, hắn chợt quay lại nhìn Kiều Tinh Tinh.

Kiều Tinh Tinh thấy vậy, hơi thở như mắc lại ở cổ họng.

Lục Hành Chi nhìn nàng làm gì?

Chẳng lẽ bị hắn nhìn ra cái gì rồi à?

Ngay lúc nàng đang bối rối, Lục Hành Tri đột nhiên nói: “Hai năm không gặp, Tinh Tinh hình như có gì đó khác lạ.”

Cha Kiều giật mình, nghĩ đến những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, ông cảm thấy có chút áy náy, nói: “Tinh Tinh trưởng thành rồi, giống như một người lớn rồi.”

Lục Hành Tri cong môi, không nói gì.

Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước đi, Kiều Tinh Tinh siết chặt ngón tay.

Không hổ là quyền thần tương lai của Đại Yến, trông thì hào hoa phong nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén đáng sợ.

Cha Kiều lau mồ hôi trên trán, nhìn Kiều Tinh Tinh, ngập ngừng: "Tinh Tinh, con......"

Người phụ nữ kia cũng nhìn Kiều Tinh Tinh.

Vừa rồi vì có Lục Hành Tri ở đây nên hai người không nói gì, nhưng trong lòng lại rất bối rối.

Dù sao thì Kiều Tinh Tinh vì để bọn họ đáp ứng chuyện hủy hôn với Lục gia, khoảng thời gian này đã làm loạn không ít.

Hôm kia còn đập đầu vào tường dọa chết.

Hôm nay đã sắp hủy hôn đến nơi rồi, thì đột nhiên lại đổi ý.

Cha Kiều và người phụ nữ bị làm loạn đến sợ rồi, trong lòng rất không yên tâm, chỉ sợ Kiều Tinh Tinh lại đổi ý.

Bây giờ Lục Hành Tri đã đích thân đồng ý rước Tinh Tinh vào cửa rồi, bọn họ thật sự sợ đứa trẻ này vào thời khắc mấu chốt lại gây ra phiền phức gì đó.

Kiều Tinh Tinh đương nhiên hiểu được nghi hoặc của hai người, khẳng định: "Cha, thẩm, con đã nghĩ thông rồi, lần này con rất nghiêm túc, con muốn gả cho Lục Hành Tri, sẽ không thay đổi chủ ý nữa."

Cô không phải là nguyên chủ, nếu hủy bỏ hôn ước, cô cũng sẽ không gả cho tên công tử nhà giàu kia, nhưng Lục Hành Tri thật sự là một người có nhân phẩm tốt hiếm gặp.

Nàng đến nơi này, không biết sau này mình có gả đi hay không, nhưng nếu như phải gả, thì chi bằng gả cho một người mà cô biết rõ.

Lục Hành Tri sẽ sớm được thăng lên tể tướng, mấy chục năm sau vẫn sẽ ngồi vững vị trí này.

Mặc dù trong tay có quyền, nhưng lại không phải là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ngược lại, hắn giữ mình trong sạch, tâm tư đều đặt vào triều chính, sau khi hủy bỏ hôn ước với nguyên chủ, cả đời cũng không cưới vợ sinh con.

Không phải là hắn có tình cảm với nguyên chủ, mà là còn người hắn tính tình lạnh lùng, thanh tâm quả dục, không có ham muốn tình yêu nam nữ.

Nếu đã như thế, Lục Hành Tri thật sự là một đối tượng phù hợp để thành thân.

Nàng không chông mong sau khi thành thân Lục Hành Chi sẽ đối xử tốt với mình, chỉ cần không làm xằng làm bậy là đủ rồi.

Nàng chỉ muốn ở thế giới này, bình yên sống hết một đời.

Cha Kiều và thẩm thẩm nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, hỏi: "Thật không?"

"Vâng, thật ạ." Kiều Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bộ mặt đang cau có của cha Kiều, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.

Mặc dù nguyên chủ vừa ra đời không bao lâu thì đã mất đi mẫu thân, nhưng cha Kiều luôn dành hết tinh thương cho đứa con gái này, nhiều năm như vậy ông vẫn chưa đi thêm bước nữa.......

Nhớ lại trong sách, sau khi nguyên chủ gả vào nhà giàu kia, cuộc sống của cha Kiều vô cùng vắng lặng.

Kiều Tinh Tinh cảm thấy rất khó chịu, nhịn không được tiến lên trước, thân thiết ôm lấy cánh tay của cha Kiều: “Cha vì chuyện của con mà lao tâm như vậy, là con bất hiếu, từ nay về sau con sẽ nghe lời, không cãi nhau với cha nữa."

Cha Kiều nghe vậy, khóe mắt liền đỏ hoe.

"Tốt, con ngoan..."

Người phụ nữ cũng lau khóe mắt, rất mừng cho cha Kiều.

Bà cũng coi như là nhìn nha đầu Tinh Tinh lớn lên, nhưng đứa trẻ này, vẫn luôn ích kỷ tùy hứng, hơn nữa chỉ cần là chuyện nó quyết định, sẽ không ai có thể thuyết phục được.

Cũng giống như chuyện lần này vậy, để ép lão Kiều đồng ý hủy hôn với Lục gia, còn đập đầu vào tường, dọa cho lão Kiều một phen hú vía.

Không ngờ sau sự việc này, nó vậy mà lại nghĩ thông rồi, cũng trưởng thành rồi.

Có điều nghĩ đến hôn sự của Kiều Tinh Tinh, bà nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, ánh mắt rơi vào vết thương mà Kiều Tinh Tinh đã cố tình dùng tóc che lại, đầy ẩn ý nói: “Vừa rồi A Hành đã nói rồi, chọn được ngày sẽ rước cháu qua cửa, cơ thể này của cháu, mấy ngày này phải bồi bổ cho tốt, còn có vết thương trên trán. . . "

Kiều Tinh Tinh hiểu ý, chớp mắt xua đi hơi nước trong mắt, buông cha Kiều ra, nhìn người phụ nữ, nghiêm túc nói: “Thẩm nói đúng, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, đợi mấy ngày nữa, lục gia chọn xong ngày lành, còn phải làm phiền thẩm đi chuẩn bị hồi môn với cháu.”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó có hơi bối rối nắm lấy góc áo, lắp bắp nói: "Cháu, cháu muốn ta cùng cháu đi mua hồi môn?"

Hiển nhiên là không dám tin.

Kiều Tinh Tinh âm thầm thở dài.

Người phụ nữ này tên là Từ thị, hàng xóm của Kiều gia, đừng thấy tính tình bà ấy lanh lẹ, nhưng thật ra lại có vận mệnh nhiều chông gai, năm đó khi vừa gả qua, phu quân của bà ấy liền chết, người nhà phu quân cho mệnh bà cứng, mới khắc chết chồng của mình, còn muốn đuổi bà ấy đi.

Bên nhà nương thì sớm đã không còn ai nữa, nếu bị đuổi ra khỏi thôn Hạnh Tử, cô, một góa phụ như bà, có thể tưởng tượng ra, sẽ phải rơi vào hoàn cảnh như thế nào.

Chính cha Kiều đã tìm đến, thuyết phục người nhà phu quân bà, cho bà một chốn để yên thân.

Từ đó trở đi, bà luôn cảm thấy rất biết ơn cha Kiều.

Bà ấy là một người cần mẫn, dựa vào nỗ lực của bản thân, đã bén rễ ở thôn Hạnh Tử.

Ngoài công việc đồng áng của mình, bà ấy còn giúp đỡ Kiều gia làm một số việc. Khi rảnh rỗi, sẽ giúp cha Kiều chăm sóc nguyên chủ.

Nhưng khi nguyên chủ lớn lên, vì nghe được một vài lời đồn thổi trong thôn mà căm ghét Từ thị.

Cho rằng bà tâm địa xấu xa, muốn dụ dỗ cha Kiều, nói chuyện với bà cũng rất gay gắt, nhưng Từ thị chỉ coi là nguyên chủ còn nhỏ tuổi, nên vẫn bao dung cho nàng ta.

Trên thực tế, cha Kiều gà trống nuôi con, Từ thị góa phu nhiều năm, hai bên quả thực có ý, nhưng vì quan tâm đến cảm xúc của nguyên chủ, nên chưa bao giờ vượt quá giới hạn....

Kiều Tinh Tinh thu hồi suy nghĩ, nhìn Từ thị, kiên quyết gật đầu: "Đương nhiên, chỉ cần thẩm không chê phiền."

Nghe vậy, Từ thị thụ sủng nhược kinh, vui đến không nói nên lời.

Bà nhìn cha Kiều rồi nhìn Kiều Tinh Tinh, khóe mắt đột nhiên đỏ lên.

Là cảm xúc kích động khi nhận được sự công nhận.

Cha Kiều cũng có vẻ nhẹ nhõm.

Kiều Tinh Tinh nhìn thấy nhưng không nói gì, nắm tay Từ thị, nói: "Thẩm bà cha nói chuyện đi, cháu hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước."

"Ừ." Từ thị gật đầu.

Kiều Tinh Tinh về đến nhà sau, nhớ ra gì đó, vội vàng tìm một cái gương.

Nhìn thấy khuôn mặt của người trong gương giống hệt mình, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Không ngờ nàng không chỉ trùng tên với nguyên chủ, mà diện mạo cũng giống hệt nhau.

Nhìn khuôn mặt trong gương, Kiều Tinh Tinh cảm thấy thân thiết.

Dù sao thì khuôn mặt này đã theo nàng rất lâu rồi......

Nhưng khi nhìn thấy vết thương dưới tóc mái, nàng lại cau mày.

____ ____ ____