“Nha đầu này, trước đây Lục gia nghèo, nhưng bây giờ không phải Lục Hành Tri đã làm quan rồi sao, nói không chừng tương lai còn có thể thăng lên thành quan lớn, cháu gả qua đó, thì chính là quan phu nhân rồi, hôn sự này, cháu cứ thế mà hủy, không thấy tiếc sao? Cháu thật là.....aizz!”
Nghe thấy giọng nói đau lòng của người phụ nữ, Kiều Tinh Tinh chạm vào vết thương trên trán, lúc này vẫn có chút khó tin.
Cô xuyên sách rồi, xuyên vào trong cuốn sách nam tần sảng văn mà cô đang xem, xuyên thành vị hôn thê đã hủy hôn của quyền thần Lục Hành Tri thời trẻ, Kiều Tinh Tinh.
Tuy xuất thân bần hàn, nhưng năng lực hơn người, dựa vào công lao tòng* vua, trở thành cánh tay phải của hoàng đế.
*Tòng: theo, thuận theo, tuân theo, vâng lời.
Nhưng một nhân vật năng lực tuyệt vời, thủ đoạn hơn người như vậy, nguyên chủ lại không để vào mắt, mà lại nhìn trúng một công tử nhà giàu tới thôn du ngoạn.
Đối phương giàu có, miệng lại treo toàn lời ngon tiếng ngọt, bởi vậy nguyên chủ rất nhanh đã rơi vào tay giặc, cho rằng bản thân đã tìm chân ái, sống chết muốn từ hôn với Lục Hành Tri.
Phụ thân của nguyên chủ rất xem trọng Lục Hành Tri, không hề muốn giải trừ mối hôn sự này, nhưng không thể lay chuyển được đứa con gái lấy cái chết ra đe dọa, chỉ phải nhịn đau mà hủy mối hôn sự này.
Sau khi hủy hôn với Lục Hành Tri, nguyên chủ được như ý nguyện gả cho công tử nhà giàu kia.
Vừa mới bắt đầu, công tử nhà giàu công tham lam nhan sắc của nguyên, đối xử với nàng xem như là không tồi, nhưng chưa được hai năm, đã thấy ngán, thường xuyên ra ngoài ăn chơi thì thôi đi, còn nhiễm hoa liễu*, đã vậy lại về lây bệnh cho nguyên chủ.
*Bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© tương tự như giang mai, sùi mào gà.....
Cuối cùng, nguyên chủ bị bỏ rơi, lưu lạc đến chốn phong trần, có một cái thê thảm……
Nghĩ đến cốt truyện, Kiều Tinh Tinh liền rùng mình một cái.
Đầu óc của nguyên chủ đúng là bị lừa đá, mắt nhìn cũng chẳng ra làm sao.
Bỏ qua vị hôn phu có khả năng làm quyền thần, đi nhìn trúng một công tử vô dụng, hại bản thân thì thôi đi, còn làm người nhà lạnh lòng, sau khi gả vào giàu, thế nhưng lại đoạn tuyệt quan hệ với người phụ thân đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn.
Đáng thương cho phụ thân của nguyên chủ, buồn bực không vui mà chết, hơn nữa đến chết cũng chẳng thể gặp mặt con gái mình lần cuối……
Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Tinh lắc đầu thở dài, phụ họa nói: “Thẩm nói đúng, mối hôn sự này với Lục gia quả là chuyện tốt, cháu không nên hủy hôn.”
Người phụ nữ nghe được lời này, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, hoặc là đầu óc của Kiều Tinh Tinh hỏng rồi.
Nhưng chờ khi bà phản ứng lại, nha đầu còn đang nằm trên giường đòi sống đòi chết đã chạy ra ngoài như một cơn gió.
Bà cả kinh, vội vàng đứng dậy đuổi theo, “Tinh Tinh……”
Kiều Tinh Tinh dùng tốc độ nhanh nhất đời này, chạy tới nhà chính.
Bởi vì hôm nay đúng là ngày Lục Hành Tri từ kinh thành trở về, phụ thân của nguyên chủ đón nửa đường rồi đem người qua, mời tới nhà rồi, thương lượng chuyện từ hôn.
Hai năm trước Lục Hành Tri đã thi đỗ Trạng Nguyên, vẫn luôn ở lại trong kinh làm quan, mọi người chỉ nghĩ rằng là một chức quan nhỏ, lại không biết, Lục Hành Tri được hoàng đế trẻ tuổi coi trọng, không bao lâu nữa sẽ được thăng chức, trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Đại Yến triều.
Lần này, hắn cũng là bớt thời giờ trở về, muốn đón người nhà vào kinh ở, thuận tiện cùng với phụ thân của nguyên chủ thương lượng chuyện hôn sự.
Chỉ là không ngờ tới, thứ chờ đợi hắn lại là Kiều gia hủy hôn……
Nhà chính.
Cha Kiều ngồi ở trên ghế, cúi đầu, không còn mặt mũi nào đối mắt với Lục Hành Tri.
Nhưng cứ nghĩ đến nữ nhi đòi tìm chết, lại không thể không vứt bỏ gương mặt già này, xấu hổ mà mở miệng, “A Hành, lần này mời ngươi đến nhà, thật ra là vì ngươi và……”
“Cha!”
Một âm thanh gấp gáp đột nhiên truyền đến, ngắt lời của Kiều phụ.
Cha Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía con gái đang đứng ngoài cửa, “Tinh Tinh con……”
Kiều Tinh Tinh dường như không chú ý tới những ánh mắt khác trong phòng đang nhìn mình, cô bình tĩnh lại, cố ý cúi thấp đầu, dậm chân, giả vờ ngượng ngùng.
“Cha, con đã gần hai năm không gặp Hành ca ca rồi, mới nhịn không được phàn nàn hai câu trước mặt cha, sao cha lại mời người ta đến nhà thật rồi?
để người khác nhìn thấy, còn tưởng là con không thể chờ nổi...…”
Câu phía sau, giọng càng nói càng nhỏ, cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng, bộc lộ tâm tư của tiểu cô nương.
Cha Kiều: "..."
Lục Hành Tri nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác, dùng ngón tay vuốt ve tách trà xù xì trên bàn.
Trước khi trở về, hắn thật sự đã nhận được tin Kiều Tinh Tinh muốn hủy hôn.
Nhưng thái độ bây giờ của Kiều Tinh Tinh...
Lục Hành Tri hơi nheo mắt, sau đó cầm tách trà lên, chậm rãi uống.
Cha Kiều vào nam ra bắc, cũng gặp qua không ít chuyện đời, sau khoảnh khắc kinh ngạc vừa rồi, rất nhanh đã phản ứng lại.
Thấy con gái không có vẻ gì là đang nói đùa, cũng không nói lời hủy hôn nữa, thay vào đó: “Nha đầu này, hấp ta hấp tấp, nếu đã đến rồi, còn không mau vào rót trà cho A Hành ca ca của con đi?”
Kiều Tinh Tinh nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, bước vào nhà chính, bưng ấm trà lên cẩn thận rót thêm một tách trà nữa cho Lục Hành Tri.
Tranh thủ lúc đang rót trà, Kiều Tinh Tinh vội liếc nhìn Lục Hành Tri một lần.
Không hổ là mỹ nam nổi danh khắp mười dặm tám thôn, rất đẹp trai.
Cộng thêm hai năm nay chìm nổi trong chốn quan trường, Lục Hành Tri tuổi còn trẻ, trên người đã có khí chất uy nghiêm của một bậc bề trên.
Vẻ mặt thờ ơ, nhưng thủ đoạn hơn người, thâm sâu khó dò.
Kiều Tinh Tinh rót trà xong, liền ngoan ngoãn nói: “A Hành ca ca, mời dùng trà.”
“Đa tạ Tinh Tinh.” Lục Hành Tri gật đầu, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, trái tim Kiều Tinh Tinh đập thình thịch, sợ bị nhìn ra sơ hở, vội vàng lắc đầu lui về phía Cha Kiều.
Người phụ nữ vừa rồi đã nhìn ra ngoài cửa được một lúc, đã nhìn thấy tất cả những gì Kiều Tinh Tinh vừa nói và làm.
Thầm nghĩ: nha đầy này đập đầu xong thì cũng tỉnh táo lại rồi.
Để mà nói, vị công tử trong thành kia mặc dù trông cũng không tệ, nhà cũng có tiền, nhưng so với Lục Hành Tri, ngoài gia cảnh khá giả hơn, thì những cái khác không thể so được.
Nếu như nha đầu Tinh Tinh thật sự hủy mối hôn sự này, bà sẽ thấy tiếc thay cho nó.
Nhưng nếu nha đầu này không muốn gả cho Lục Hành Tri, bà có tiếc đến đâu cũng vô ích, nhìn thấy lần này cuối cùng nó cũng tỉnh táo lại, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đây, bà mỉm cười bước vào nhà, đánh giá Lục Hành Tri một lượt, trong lòng gật đầu, càng nhìn càng hài lòng.
“Lần này A Hành về, dự định ở lại thôn Hạnh Tử của chúng ta bao lâu?”
“Triều đình đã phê chuẩn nửa tháng nghỉ phép, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ ở lại nửa tháng.” Lục Hành Tri nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, người phụ nữ nhân cơ hội nói: “Hôn sự của cháu và Tinh Tinh đã trì hoãn rất lâu rồi, bây giờ Tinh Tinh vì đợi cháu, đã mười bảy tuổi rồi, hôn sự của hai đứa, có phải là......”
Lục Hành Tri nghe xong, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Kiều Tinh Tinh.
Nhìn thấy đối phương cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, hắn dừng một chút rồi nói: “Nếu Kiều bá bá và Tinh Tinh không có ý kiến, cháu dự định tận dụng khoảng thời gian này, rước Tinh Tinh vào cửa.”
Nghe vậy, Cha Kiều có chút không chắc chắn nhìn Kiều Tinh Tinh. Khi thấy cô chỉ ngượng ngùng cúi đầu và không phản đối, sự hoài nghi của ông cũng biến mất.
Xem ra nha đầu này nghĩ thông rồi.
Cha Kiều rất hài lòng, giọng ôn hòa nói: "Không có không có, bên phía này không có vấn đề gì cả, hôn sự của hai đứa quả thực đã bị trì hoãn rất lâu rồi. Bây giờ cháu đã trở về, vậy thì hãy chọn một ngày lành, nhanh chóng cử hành hôn lễ.”