Chương 30

Lúc Chu An nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra lại sốt sắng, Dư Đào đã sớm chạy vào phòng bếp.

Nàng không đến giám sát, càng không phải đến ăn lén, chủ yếu là muốn không bỏ sót bất kỳ một cơ hội học tập nào, cố gắng nâng cao tài nấu nướng.

Chuyến này mua hai cân rưỡi thịt heo, Chu Hỉ cắt một miếng, còn lại thì làm thành thịt muối treo lên từ từ ăn.

Cắt thịt mỡ bỏ vào nồi, trong nồi kêu xèo xèo, chỉ chốc lát sau đã chảy mỡ heo, mùi thơm lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Ôi~

Chu Hỉ quay đầu, chỉ thấy một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào nồi, miệng hận không thể chảy nước miếng.

Trân Trân: “Mẹ, thơm quá, thật sự rất thơm~”

Dư Đào: “Ta không thèm ăn, ta vừa đi ngang qua, ực…”

Chu Hỉ: ...

Chu Hỉ xua tay: “Đi đi, ra ngoài chơi.”



Mùi thịt bay trong sân, trẻ con bên cạnh thèm đến mức khóc, chỉ nghe thấy bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng khóc.

Tổn thương lớn nhất chính là nhà Đại Căn ở ngay chiều gió, Cẩu Đản bốn tuổi khóc lóc đòi ăn, tranh cãi khiến người cả nhà nhức đầu. Vợ Đại Căn thương con trai, xúi Cẩu Đản đi bên cạnh xin hai miếng, người bình thường da mặt mỏng sẽ không từ chối. Còn chưa dứt lời, đã bị mẹ của Đại Căn chửi mắng một trận: “Không ngại mất mặt à?”

Làm xong thịt, Văn Phương Phương vẫn thêm một chén, bảo Chu Hỉ đưa cho nhà Đại Căn bên cạnh. Bà và mẹ Đại Căn có quan hệ không tệ, hơn nữa đứa trẻ khóc thật sự thảm thương, hàng xóm đều có qua có lại như vậy. Quả nhiên, lúc Chu Hỉ trở về, trên tay thêm một bó cải xanh và mấy quả trứng gà.

Buổi tối hôm đó, cuối cùng Dư Đào cũng được ăn thịt. Mặc dù chỉ là miếng thịt được luộc rất đơn giản, không gọi được ngon, thậm chí còn có mùi tanh của thịt, nhưng đối với Dư Đào đã lâu chưa được ăn món mặn mà nói, chất lượng cuộc sống đã tăng lên rất cao.

Nhưng mà muốn chất lượng nâng cao mãi, vẫn còn lâu mới đủ.

Mục tiêu của Dư Đào là bữa nào cũng ăn rau thịt.

Dư Đào có một ý tưởng táo bạo, cho nên sau khi ăn xong, nhân lúc người cả nhà cơm nước no nê tâm trạng vui vẻ, nàng đã nói ra kế hoạch to lớn của mình.

“Con muốn nuôi ong?” Văn Phương Phương cho rằng mình nghe lầm.

Dư Đào nghiêm túc gật đầu: “Mẹ cũng thấy rồi đấy, mật ong, ong, sáp ong, tất cả đều là thứ tốt có thể bán giá cao. Vào núi tìm tổ ong dại hoàn toàn dựa vào vận may, nếu như có thể nuôi ong mật trong nhà, vậy mỗi năm chúng ta có thể ổn định thu hoạch sản phẩm ong.”

Văn Phương Phương xua tay: “Ta không nói có tiền hay không, ong không dễ nuôi như heo chó bò hay dê, nó không nhận ai cả!”