Chương 27

Bởi vì hàng năm Chu An phải uống thuốc, Vương chưởng quỹ của tiệm thuốc và Văn Phương Phương cũng xem như thân quen. Thấy họ đi vào, còn hơi nghi ngờ: “Không phải mấy ngày trước mới lấy thuốc sao? Sao hôm nay đã tới rồi?”

“Hôm nay không đến lấy thuốc.” Văn Phương Phương hơi lưỡng lực: “Hôm nay muốn hỏi các ông có lấy mật ong không.”

“Lấy chứ, sao lại không lấy, bà có bao nhiêu?” Vương chưởng quỹ kinh doanh tiệm thuốc, trừ đường dây nhập hàng cố định, cũng thường xuyên lấy dược liệu được các thôn dân tình cờ đào được. Đa số thôn dân hái thuốc cũng sẽ không bào chế, cho nên giá thu mua thấp, ông ấy lại có thể kiếm chút giá chênh lệch.

Nhưng ông ấy cũng hơi tò mò, Chu gia là khách hàng chính, nhưng trước đây chỉ có mua không có bán, thế là không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên muốn hỏi mật ong?”

Văn Phương Phương: “Con dâu ta nhặt được tổ ong trên núi.”

Trước đó Vương chưởng quỹ từng nghe nói chuyện Chu gia xung hỷ, cười: “Xem ra là một đứa có phúc, để ta nhìn.” Ông ấy cho rằng Chu gia sẽ lấy ra một tổ ong.

Dư Đào đặt hai hũ lên quầy: “Trọng lượng thực khoảng hai cân rưỡi.”

Vương chưởng quỹ mở hũ ra nhìn, vậy mà đã lọc mật, chất lượng tươi mới. Ông ấy hơi suy nghĩ, ra giá: “Mỗi lạng ba mươi lăm văn.”

Đương nhiên giá thu mua không thể so sánh với giá bán vừa hỏi thăm, Vương chưởng quỹ cũng biết tình huống của Chu gia, không cố ý ép giá, giá tiền này xem như đã hợp lý.



Dư Đào vẫn muốn tranh thủ: “Chưởng quỹ, ông nhìn kỹ đi, đây chính là mật sống.”

Vương chưởng quỹ cười: “Chính vì là mật sống, ta mới cho cái giá này, nếu ngươi dùng mật chín đã luyện chế, ta có thể cho ngươi mỗi lạng bốn mươi văn.”

Dư Đào nghẹt thở, trong quan niệm của nàng, nhiệt độ cao sẽ phá hỏng dinh dưỡng của mật ong, đương nhiên là mật sống tốt hơn. Kết quả quên mất người xưa cảm thấy mật sống có độc, có khuynh hướng thích mật sống hơn, luyện chết rồi sẽ hết độc.

Dư Đào thầm nói “thất sách”, ngoài miệng vẫn muốn tranh chấp: “Ông cho thêm chút đi, lần tới ta đưa mật ong đã luyện đến, ta vẫn có ong, cũng bào chế xong rồi.”

Vương chưởng quỹ: “Ngươi còn có ong?”

Dư Đào lấy ong ra, Vương chưởng quỹ hơi bất ngờ nhìn nàng: “Đúng là đã bào chế xong.”

Ông ấy hơi im lặng: “Ta cũng muốn, mỗi lạng một quan tiền, ta dám cam đoan trên trấn không có giá cao hơn giá tiền này. Còn mật ong, ta cho ngươi thêm chút, ba mươi tám văn. Sau này ngươi có ong và mật ong, phải đưa đến chỗ ta trước.”

Dư Đào vui vẻ ra mặt, mở miệng nịnh nọt: “Đương nhiên rồi, không có ai phúc hậu hơn Vương chưởng quỹ đâu.”