Chương 25

Văn Phương Phương nghe mấy câu, không thể nhịn được nữa, lại dám ức hϊếp người của thôn Chu Gia trước mặt bà, bà cất giọng: “Ồ, Lưu Quế Hoa à, ta nói này, đi bộ là vững vàng nhất, nếu không thì bà xuống xe đi? Bà chê xe không vững, xe còn chê bà nặng đấy!”

Người phụ nữ mập tên Lưu Quế Hoa không vui: “Liên quan gì đến bà?”

“Sao lại không liên quan tới ta? Bà ức hϊếp chất nhi tử của ta trước mặt ta.” Văn Phương Phương chống nạnh, trừng từng người vừa tham gia: “Da mặt của chất nhi tử nhà ta mỏng, ta là người không dễ nói chuyện, nếu ai dám ỷ lại tiền xe, bây giờ ta sẽ ném đồ của họ xuống xe.”

Những người khác đều ngượng ngùng không nói, chỉ có Lưu Quế Hoa không chịu thua mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không phải xe bò nhà bà, tiền không đến tay bà, xen vào chuyện của người khác...”

Mụ khoanh tay ngồi về vị trí của mình, con ngươi liếc lung tung, đột nhiên giống như phát hiện đồ chơi mới lạ nào đó: “Ô! Đây không phải Tiểu Đào Nhi sao? Sao lại bị đánh rồi?” Mụ nhìn cằm Dư Đào.

Dư Đào đang nồng nhiệt xem náo nhiệt sửng sốt, mấy ngày trôi qua rồi, cằm nàng đã bớt sưng, nhưng vẫn hơi đỏ, nàng vội vàng giải thích: “Không phải, ta bị ong chích.”

Không nhắc trong lòng Lưu Quế Hoa có tin hay không, ngoài miệng nhất định là không tin, mụ cố ra vẻ tức giận: “Tiểu Đào Nhi đừng sợ, nếu như Chu gia ức hϊếp ngươi thì ngươi cứ nói với thẩm tử, thật sự xem thôn Tiểu Lý không có ai sao?”



Suy nghĩ, mụ bổ sung nói: “Ngươi xem ngươi gầy thế này, trước đây ở thôn chúng ta vẫn rất tốt, giờ mới gả qua mấy ngày đã gầy rồi. Có phải họ không cho ngươi ăn cơm, còn đánh ngươi?”

Dư Đào mới tìm ra Lưu Quế Hoa của thôn Tiểu Lý từ trong ký ức của Dư Tiểu Đào, Dư Tiểu Đào thật sự được thôn trưởng sắp xếp đến nhà họ ăn cơm mấy lần. Nhưng Lưu Quế Hoa không phải người hào phóng, mỗi lần đều cầm chút cơm thừa để lừa gạt, sau đó Dư Tiểu Đào cũng không muốn đi nữa.

Văn Phương Phương sắp tức chết: “Lưu Quế Hoa bà đừng hòng bôi xấu tiếng tăm nhà ta! Nhà ta chưa từng khắt khe với con dâu và con gái!”

Dư Đào đưa tay khoác cánh tay của Văn Phương Phương, kéo bà ngồi xuống, lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà: “Mẹ đừng tức giận, Lưu thẩm tử hiểu lầm thôi, chúng ta giải thích rõ là được.”

Nàng nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Có lẽ Lưu thẩm tử không biết, Chu gia không giống nhà thẩm đâu. Người một nhà ăn uống như nhau, con gái không cần ăn cơm thừa, con dâu cũng không cần làm việc nặng.”

Lời nói của Dư Đào có ý ám chỉ, nhưng biểu cảm ngây thơ vô tội, giống như thật lòng muốn giải thích với Lưu Quế Hoa.

Thấy những người khác trên xe cúi đầu giễu cợt, Lưu Quế Hoa tức giận: “Đứa ăn cháo đá bát này, sao lại không hiểu tốt xấu thế? Thiệt cho nhà chúng ta còn cho ngươi ăn cơm!”