Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edited by mitruong88

Ôi! Chương này dài khủng khϊếp!!!

___________________

"Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương trước sau hạ ý chỉ, xử trí cung nữ và thái giám loạn truyền những lời này. Hơn nữa, tin tức này đã truyền lưu ở kinh thành, tất cả mọi người cho rằng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chính là thưởng thức Cố gia Đại cô nương, hy vọng nàng có thể trở thành Thái Tử phi phụ tá Thái Tử, nhưng chưa bao giờ nói muốn định ra Thái Tử phi."

Sau khi Trúc Hoài nói xong, thấy thần sắc Diệp Mạch rõ ràng vui vẻ hơn, liền thở phào nhẹ nhõm. Thiếu gia vui vẻ, những người hầu bọn họ mới có thể sống tốt, phải không?

"Kì Dương Bá phủ đã nhận được tin chưa?"

Trúc Hoài gật gật đầu: "Hẳn là đã nhận được. Hôm nay biểu cô nương cùng biểu thiếu gia xuất môn đi dạo phố."

Trước khi làm sáng tỏ, Cố Trăn cũng không coi trọng những tin đồn này. Hiện tại nếu đã làm rõ, nàng đương nhiên phải xuất hiện trước mặt mọi người để khiến những tin đồn đó càng thêm tự sụp đổ.

Diệp Mạch làm việc, rất nhiều thời điểm đều là tùy theo tâm trạng của mình.

Liền thí dụ như nói hiện tại tâm tình hắn tốt lắm, liền nghĩ bán cho thái tử một nhân tình (ân huệ): "Đem chuyện Trấn Quốc tướng quân tiết lộ cho Thái Tử đi, thuận tiện để hắn hỗ trợ điều tra bố phòng xung quanh hoàng cung."

Trúc Hoài nháy mắt liền hiểu được câu nói "Sẽ có người hỗ trợ" trước kia, nguyên lai người này chính là thái tử điện hạ!

"Tâm tình phu quân hôm nay thật tốt?"

Khóe môi Diệp Mạch nhịn không được giơ lên, không thể che giấu ý cười trong mắt: "Làm người chỉ cần thỏa mãn, cho nên tâm tình tự nhiên là tốt rồi. Chẳng lẽ tâm tình nương tử hôm nay không tốt? Chẳng lẽ là vi phu không đủ cố gắng, nương tử còn chưa thỏa mãn?"

Tần Hảo không thể nhịn được nữa, đem tất làm được một nửa ném lên người nam nhân: "Phu quân thỏa mãn rồi phải không? Vậy bữa trưa và bữa tối hôm nay phu quân liền uống cháo hoa đi. Tử La, có nghe chưa?"

Tử La nơm nớp lo sợ nhìn tất kia, sợi chỉ trên tất còn chưa cắt ra, trên sợi chỉ còn có một chiếc ngân châm thật dài.

Thình lình nghe được Tần Hảo hỏi lại nàng, nàng theo bản năng trả lời: "Nghe. . . . . . Nghe được. Bây giờ nô tỳ đi phòng bếp nói một tiếng."

Lục La không ngờ rằng Tử La sẽ đi thật, nhất thời không phản ứng kịp để giữ chặt nàng. . . . . . Nha đầu kia, nghĩ cái gì đây! Cô nương nhu thiện như vậy, bất quá là chỉ vì bị cô gia đùa vài câu da mặt mỏng. Nếu thật sự bữa trưa và bữa tối cô gia đều uống cháo, kết quả vẫn là cô nương đau lòng.

Diệp Mạch không buồn bực, nhìn người bên cạnh nổi giận đỏ mặt, cảm thấy trông rất đẹp mắt, còn vươn tay nhào nặn hai cái.

Tần Hảo: ". . . " Không dứt! Không biết hối cải, còn dám động tay động chân với nàng. . .

Vào bữa trưa, trước mặt Tần Hảo bày thực phong phú, có cá có thịt, còn có một nồi canh chưng cách thủy. Nhưng trước mặt Diệp Mạch lại trơ trọi chỉ bày một chén cháo hoa. . .

Diệp Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, đầu ngón tay đặt ở mi tâm: "Nương tử thật sự nhẫn tâm nhìn vi phu uống cháo hoa?"

" Ăn quá nhiều thịt thì nên ăn thêm đồ chay." Tần Hảo vẫn bình tĩnh, không hề mềm lòng.

Diệp Mạch: ". . . . . ." Không nói gì mà chống đỡ.

*——https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Sau khi Thái tử nhận được tin Trúc Hoài đưa đến, ba ngày sau đến tìm Diệp Mạch.

"Sau khi ngươi đưa tin đến, ta đã sai người điều tra bố phòng chung quanh hoàng cung." Thái tử châm chọc cười cười: "Chưa điều tra còn không biết, một khi điều tra mới phát hiện ta căn bản không rõ ràng lắm bố phòng của hoàng thành. Người của bố phòng hoàng thành là do Trấn Quốc tướng quân tự mình chọn lựa, những người khác không có khả năng nhúng tay. Ban đầu đại bộ phận đầu lĩnh vẫn là Phụ hoàng tự mình quyết định, nhưng mấy năm nay Trấn Quốc tướng quân đã sớm lấy các loại lý do đem những người này đổi đi."

Nếu không phải Diệp Mạch trùng hợp nhìn thấy, vậy đợi đến khi sự tình bùng nổ, bọn họ sẽ không có sức chống trả.

Đến lúc đó, bất luận là Hoàng Thượng, hay là Hoàng Hậu và Thái Tử, đều phải xem tâm ý của Quý phi và Nhị hoàng tử. Để bọn họ sống là chỉ có thể kéo dài hơi tàn, để bọn họ chết là có thể chết một cách thảm thiết.

"Ngươi định làm gì?" Diệp Mạch khẽ hỏi hỏi. Phát hiện vấn không quan trọng, quan trọng là ... giải quyết như thế nào.

"Trong khoảng thời gian này ta sẽ đem bố phòng sờ cho rõ ràng. Cho dù là muốn đánh tan, cũng phải đợi đến khi thăm dò rõ ràng. Còn có một chuyện, ngươi có phát hiện bộ dạng Lâm Ngạn và Trấn Quốc tướng quân có điểm giống nhau hay không?"

Diệp Mạch nhướng mày, hơi hơi kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt hắn, thái tử rất nhanh nói: "Ngươi cũng phát hiện đúng hay không? Trước kia không cảm thấy, nhưng sau khi ngươi khiến ta chú ý người này, ta thấy càng ngày càng giống."

Biết Diệp Mạch và thái tử đang nói chính sự, Tần Hảo không để người hầu dâng trà, mà tự mình bưng nước trà cùng trà cụ tiến vào.

Ban đầu, nàng định là đặt đồ vật xuống rồi trở về phòng, lại không ngờ Diệp Mạch lôi kéo tay nàng không cho nàng đi.

Tần Hảo cắn môi, không nhìn Diệp Mạch, nhưng lại nhìn về phía thái tử.

Thái tử không nói gì cười nhạo: "Quả nhiên là người đã có gia đình a, chỉ một lúc thôi cũng không tách ra được? Thôi thôi, dù sao việc này cũng không phải chính sự gì."

Nghe vậy, Tần Hảo yên tâm ngồi dựa vào bên người Diệp Mạch. Người hầu trong viện đều lui ra xa, chỉ ở xa xa làm việc vặt.

Tần Hảo cầm nước và lá trà, chuẩn bị phao trà.

Diệp Mạch nhìn đầu ngón tay trắng noản của nàng, tùy ý nói: "Chuyện trước khi Quý phi tiến cung, ngươi tra qua chưa? Ta nhớ từng nghe người ta nói qua, năm đó trước khi tiến cung, nhà mẹ đẻ Quý phi đã xảy ra một chuyện, hình như là đánh chết một gã sai vặt. Lúc ấy hình bộ vốn phải tra rõ, nhưng đảo mắt Quý phi liền vào cung. Nàng tiến cung liền nhận đủ sủng ái, chuyện này thuận thế không giải quyết được gì."https://truyenhdt.com/author/mitruong88

"Ngươi cảm thấy gã sai vặt kia có kỳ hoặc?"

"Nếu gã sai vặt kia thật sự phạm vào đại sai, người đã ở trong phủ, vì sao không thể đợi đến sau khi Quý phi tiến cung mới đánh chết? Trúc Cẩm đi thăm dò thân phận của gã sai vặt, cái khác cũng chưa tra được, nhưng ngược lại tra được gã sai vặt kia vốn là họ Tề."

"Tề?" Thái tử kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Người nọ cùng Trấn Quốc tướng quân có quan hệ?"

"Những điều này phải tự ngươi đi thăm dò." Diệp Mạch tiếp nhận trà Tần Hảo đưa qua, khẽ nhấp một ngụm: "Ta chỉ tra được những điều này, còn lại, ngươi có thể tự mình đi thăm dò. Trợ lực lớn nhất bên cạnh Nhị hoàng tử chính là Trấn Quốc tướng quân, ngươi theo dõi hắn thật kỹ, chẳng lẽ còn không phát hiện được manh mối?"

Sau khi Thái tử trở về, Tần Hảo thu dọn lại trà cụ, "Nhị hoàng tử. . . . . ." Muốn nói lại thôi.

Diệp Mạch chống đầu, cười khẽ: "Có phải nương tử muốn hỏi thân thế của Nhị hoàng tử hay không?"

"Thật sự là chàng chưa tra được gì sao?" Trong ấn tượng của Tần Hảo, Diệp Mạch là thần thông quảng đại, chuyện mà hắn muốn biết, thông thường đều có thể tra được.

Diệp Mạch nhướng mày: "Vi phu cho dù thần thông quảng đại cũng không thể giải quyết hết mọi chuyện. Chuyện này là chuyện mười mấy năm về trước, cần có đủ thời gian mới có thể điều tra rõ ràng."

"Chuyện của mười mấy năm trước, nhưng hiện tại không phải còn có người có quan hệ cùng người nọ hay sao? Người nọ đã chết mười mấy năm đích xác rất khó tra, nhưng nếu bắt đầu thăm dò từ Quý phi nương nương và Nhị hoàng tử, cùng với Trấn Quốc tướng quân, có phải là có thể rất nhanh biết được hay không?"

Diệp Mạch liếʍ môi, đột nhiên bật cười: "Vi phu thật đúng là bị che mắt, nhất thời không nghĩ tới. Đúng vậy, người đã chết hơn mười năm rồi, chẳng lẽ những người thật sự tưởng niệm không phải là thường xuyên đến cúng tế sao?"

Người chết có đôi khi cũng có thể nói chuyện, ít nhất có thể dẫn một người sống có thể nói chuyện đến.

Cách lễ mừng năm mới càng ngày càng gần, Tần Hảo và Diệp Mạch sắp khởi hành trở về Hàng Châu. Lần này ở lại lâu nên mang theo nhiều thứ hơn.

"Cô nương, Nhị cô nương đã tới một lần, nhưng lúc ấy ngài và cô gia đi Kì Dương Bá phủ, nô tỳ cũng không mời Nhị cô nương vào cửa ngồi một lát." Ngay khi Tần Hảo cuối cùng xác định những gì cần mang theo, Lục La nói chuyện Tần Dư đoạn thời gian trước tới cửa.

Tần Hảo theo bản năng bài xích những chuyện liên quan đến Tần Dư. Từ lần trước sau khi nàng ta biểu hiện có hứng thú đối với Diệp Mạch, Tần Hảo liền ước gì người này biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nàng không sợ Tần Dư thật sự lọt vào mắt Diệp Mạch, nàng chỉ là cảm thấy người như vậy thật sự làm cho người ta ghê tởm!

"Nàng có nói là tới làm gì không?"

Lục La mím môi, các nàng là nha hoàn hồi môn, cũng bài xích nhị phòng: "Nhị cô nương nói biết ngài cùng cô gia phải về Hàng Châu đón năm mới, nàng ta muốn cùng các ngài trở về."

"Nàng điên rồi sao? Tiền Diệp đâu?" Người có phu quân còn muốn cùng tỷ tỷ tỷ phu đồng hành, để lại phu quân ở kinh thành không lo?

"Năm sau Tam cô nương sắp thành thân, theo lý Nhị cô gia cũng muốn trở về tham gia hỉ yến. Nhưng sang năm sẽ khoa khảo, cho nên Nhị cô gia không thể luôn cùng Nhị cô nương ở Hàng Châu. Nhị cô nương nói, xem ra Nhị cô gia phải ở kinh thành cho đến mười lăm tháng Giêng mới có thể khởi hành, hơn nữa nếu không kịp, Nhị cô gia sẽ không đi Hàng Châu, trực tiếp dừng lại ở Kim Lăng. Sau khi không vào cửa lần đó, Nhị cô nương sai người đến hỏi mấy lần, muốn biết khi nào thì người và Cô gia sẽ xuất phát."

Tâm tình Tần Hảo rơi xuống thung lũng: "Ngươi đi truyền lời cho nàng ta, phụ nữ lấy chồng, gả chồng theo chồng. Nếu Nhị muội phu phải đến trong tháng Giêng mới có thể khởi hành, vậy bảo nàng ở kinh thành mà thu xếp tốt chuyện đón năm mới."

Lục La nghe theo đi truyền lời cho Tần Dư, lại không ngờ được sau khi Tần Dư nghe xong nói thẳng muốn đích thân tìm Tần Hảo nói chuyện.

"Đại tỷ tỷ, Tam muội muội sắp thành thân, ta trở về trước còn có thể giúp đỡ, chẳng lẽ Đại tỷ tỷ hận ta như vậy sao?" Hai mắt Tần Dư đẫm lệ mông lung đứng ở cửa sân Tùng Cảnh viện, cao giọng nói chuyện.

Chung quanh tụ tập không ít nha hoàn gã sai vặt của Hầu phủ, nhưng nàng hoàn toàn xem như chưa phát giác, tiếp tục tự quyết định: "Chuyện năm đó cũng đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ Đại tỷ tỷ còn đang trách ta sao? Lúc trước nếu không phải Nhị phòng chúng ta thoái nhượng, làm sao Đại tỷ tỷ có thể gả đến Hầu phủ này? Hiện giờ Đại tỷ tỷ thành người của Hầu phủ, liền xem thường muội muội ta sao?"

Tiếng thổn thức bên tai càng lúc càng lớn, trong mắt Tần Dư toát ra một tia khoái ý! Mấy tỷ muội đều sống không tốt cũng liền thôi, nhưng Tần Hảo dựa vào cái gì sau khi đoạt hôn nhân của nàng còn được sống tốt?

"Cô nương, không thể lại tùy ý Nhị cô nương nói như vậy nữa. Đây rõ ràng là nàng ta đổi trắng thay đen, tiếp tục như vậy, thanh danh của ngài ở Hầu phủ toàn bộ xong rồi." Tử La tức giận giơ chân, hận không thể lập tức đi ra ngoài cho Tần Dư hai cái tát.https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Tần Hảo nhàn nhã tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng ngoài cửa viện: "Để cho nàng nháo. Hiện tại nháo còn chưa đủ lớn, chờ nháo lớn mới có thể cùng đường phản kích. Ta vốn tưởng mọi người đều là thân thích, không cần thiết bức đối phương đến tuyệt lộ. Nhưng hiện tại ta hối hận . . . . . . Nếu không phải nháo lớn, làm sao ta ra tay thu thập nàng?"

Còn muốn quay về Tần gia? Nàng muốn Tần Dư không còn liên quan gì đến Tần gia nữa đấy!

Tử La không rõ, ngược lại Lục La kéo nàng một phen, đối với nàng lắc đầu.

Cô nương đã có quyết định của chính mình, các nàng nói thêm gì nữa cũng vô ích.

"Kiểm tra lại những thứ cần mang về thêm trang cho Vận tỷ nhi một chút, cũng không thể phạm sai lầm." Từ lúc biết hôn sự của Tần Vận đã định ra, Tần Hảo liền lục tục chuẩn bị không ít thứ tốt. Từ vải vóc đến đồ trang sức, và sau đó là một số đồ chơi hiếm lạ.

Đồ cưới mang qua càng nhiều càng trân quý, Phó gia càng không thể xem nhẹ Vận tỷ nhi!

Tiếng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, Diệp Mạch buông sách đang xem xuống: "Nếu nương tử thật sự không giải quyết, vi phu thực sự rất ngứa tay." Ngay từ đầu, hắn đã muốn xử lý, nhưng Tần Hảo nói để nàng nháo, hắn sẽ không xen vào nữa.

Hiện giờ mắt thấy lời nói của Tần Dư càng ngày càng khó nghe, Diệp Mạch thật ngứa tay, trong đầu hắn đã lướt qua thật nhiều phương pháp tra tấn người.

"Đừng vội, không thấy chúng ta đi ra ngoài, nàng chỉ biết càng nháo càng lớn. Nếu phu quân không muốn nghe, hay là đi trên giường nằm nghỉ ngơi một lát?"

Diệp Mạch tiếp tục cầm lấy sách, cho dù hắn muốn ngủ, vậy cũng phải có thể ngủ được a.

"Tần Hảo, ngươi đã đoạt những thứ vốn thuộc về ta đi rồi, hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi trở về thêm trang cho Tam muội muội, sao ngươi có thể. . . . . . Sao có thể cự tuyệt ta? Ta biết, ngươi và Tam muội muội là thân tỷ muội, ta bất quá chỉ là người Nhị phòng, các ngươi đều khinh thường ta. Khinh thường ta không phải đích tôn con vợ cả, càng khinh thường ta phu quân mà ta gả. . . . . . Nhưng Tam muội muội có thể đó đến Phó gia, không phải là bởi vì ta thoái nhượng hay sao?"

Tần Hảo bước xuống ghế, đi giày, quấn một chiếc áo choàng thật ấm áp bước ra khỏi phòng: "Lục La Tử La cùng đi theo ta, đã nói đến nước này, ta cũng phải cho nàng một lời giả thích, phải không?"

Tần Dư ồn ào lâu như vậy, Tùng Cảnh viện cũng chưa có động tĩnh, nàng sắp bỏ cuộc.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đóng chặt mở ra, Tần Hảo quấn một chiếc áo choàng màu trắng bước ra cửa.

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Dư ghen tị đỏ mắt! Màu sắc áo choàng trên người Tần Hảo vô cùng tốt, vừa nhìn chính là thứ cực kỳ đắt tiền. Nhưng nàng, chỉ có thể mặc áo bông thật dày xuất hiện trước mặt người khác.

"Đại tỷ tỷ rốt cục chịu xuất hiện rồi sao? Có phải hay không cảm thấy. . . . . ."

Trúc Hoài thông minh dọn một cái ghế xuất hiện, đặt ở phía sau Tần Hảo.

Tần Hảo ngồi xuống, áo choàng to như vậy bao bọc lấy nàng, làm cho nàng có vẻ càng thêm tuổi trẻ mảnh mai. Tần Dư so với Tần Hảo còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hiện tại nhìn đến, Tần Hảo càng giống là muội muội, Tần Dư là tỷ tỷ lớn hơn năm sáu tuổi.

"Những lời ngươi vừa nói, còn nhớ rõ không?" Thần thái Tần Hảo nhu hòa bình tĩnh, không giống như là bị lời nói vừa rồi ảnh hưởng tí nào.

Trái tim Tần Dư nhảy thình thịch, cau mày: "Ta tất nhiên là nhớ rõ. Dù sao, đây chính là những chuyện Đại tỷ tỷ ngươi làm đã. Cuộc hôn nhân này của Đại tỷ tỷ ngươi, vốn là của ta, đúng hay không?"

"Đúng." Tần Hảo gật đầu.

"Ngươi có thể gả đến Hầu phủ, có phải bởi vì Nhị phòng chúng ta hay không?"

Tần Hảo tiếp tục gật đầu, mỉm cười.

Tần Dư thở sâu: "Vậy ngươi hiện tại có phải sống rất tốt hay không? Nếu ngươi được sống tốt, lại là bởi vì Nhị phòng chúng ta mới có được cửa hôn sự này, chẳng lẽ không nên giúp đỡ ta một chút hay sao? Ta là con nối dòng duy nhất của Nhị phòng, ta tốt, Nhị phòng tự nhiên là tốt rồi. Đại tỷ tỷ hiện giờ chính là người Hầu phủ, một chút rỉ từ móng tay của ngươi có thể khiến ta sống tốt hơn bây giờ. Nếu chỉ là nhấc tay chi lao, vì sao Đại tỷ tỷ lại không chịu đây?"

Tần Hảo và Diệp Mạch ở bên nhau đã lâu, ngữ khí thần thái nói chuyện, cùng vài động tác nhỏ sau khi ngồi xuống đều cực kỳ giống Diệp Mạch.

Chỉ thấy nàng chụp nhẹ đầu ngón tay, ngữ khí rất nhạt: "Ta đây cũng hỏi Nhị muội muội mấy vấn đề đi. Việc hôn nhân của Tần gia và Hầu phủ, có phải bởi vì Nhị thúc chọc tới Hầu phủ hay không?"https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Tần Dư không muốn thừa nhận, đứng im không nói lời nào.

Tần Hảo tiếp tục hỏi: "Ta sẽ gả đến Hầu phủ, không phải bởi vì ngươi một khóc hai nháo ba thắt cổ, Nhị thúc lại lấy đồng quy vu tận uy hϊếp Tổ phụ Tổ mẫu, cuối cùng ta mới xuất giá hay sao?"

Sắc mặt Tần Dư hơi khó coi, Tần Hảo thay đổi.

"Ngoài ra, việc hôn nhân của Phó gia, không phải là Phó gia ghét bỏ ngươi, bọn họ không muốn ngươi hay sao? Càng đừng nói, ban đầu Phó gia định chính là Vận tỷ nhi, ngươi bất quá là gấp gáp, người ta cũng không phản ứng ngươi. Ta hiện tại ở Hầu phủ đúng là sống rất tốt, đó cũng là năng lực của bản thân ta."

"Nhưng không có cha ta, ngươi cũng không có thể leo lên Lư Dương Hầu phủ."

Tần Hảo mỉm cười: "Nói không sai. Chuyện mà Nhị thúc phạm phải, không để nữa nhi của mình đi trả nợ, ngược lại uy hϊếp chất nữ không cùng chi đến trả nợ. . . . . . Thúc thúc như vậy, thật đúng là chết cũng không đáng tiếc đâu."

"Tần Hảo!" Tần Dư tức giận môi phát run: "Cha ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể nói ông ấy như vậy?"

Tần Hảo đứng dậy, đi hai bước đến trước mặt Tần Dư, ánh mắt đột nhiên lạnh như băng: "Tần Dư, hôm nay ta nói rõ ràng với ngươi. Cho dù là không có ngươi, người mà phu quân nguyện ý cưới cũng chỉ có ta. Ngươi không chỉ là người mà phu quân không muốn cưới, cũng là người mà Phó gia không muốn. Quan hệ giữa chi trưởng cùng Nhị phòng đã sớm vỡ vụn, mặt mũi ngươi từ đâu tới đây giảng cho ta? Ta hiện tại đã gả tới Hầu phủ, một chút rỉ từ móng thực sự có thể cho ngươi sống tốt hơn. Nhưng ta. . . . . . Dựa vào cái gì phải rỉ cho ngươi một chút? Ngươi là cái gì, hả?"

"Tần Hảo! Ngươi hơi quá đáng! Những thứ hiện tại ngươi có được đều là. . . . . ."

"Bốp." Tần Hảo phất tay một cái gọn gàng: "Nếu ngươi nói không được, ta không ngại dạy cho ngươi tốt. Hiện tại tâm tình ta thật không tốt, ngươi có chắc muốn đối mặt với ta không? Tần Dư, làm người nhớ rõ phải lưu một đường. Ta vốn đối với ngươi, đối nhị phòng đều là như thế. Nhưng từ hôm nay trở đi, một đường này cũng không còn nữa. Về sau phàm là ta nơi xuất hiện, ngươi cũng đừng xuất hiện, kể cả Tần gia!"

"Dựa vào cái gì! Ngươi là nữ nhi của Tần gia, ta cũng vậy! Ta trở về thăm nương ta, thăm Tổ phụ và Tổ mẫu, ngươi dựa vào cái gì không cho ta trở về?"

"Lời ta chỉ nói tới đây. Dù sao nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Những chuyện xấu xa mà Nhị phòng làm ra, sẽ được lan truyền triệt để ở Hàng Châu và kinh thành."

Sau khi bị lan truyền, Tần Dư muốn dung nhập vòng luẩn quẩn ở kinh thành, sẽ trở nên càng khó. Tần Hảo cảm thấy thập phần khoái ý, tuy rằng bàn tay vừa tát kia ẩn ẩn bị đau.

"Trúc Cẩm, Trúc Hoài, còn thất thần làm gì? Loại người không có quan hệ gì cùng Hầu phủ này, còn không đuổi ra đi chẳng lẽ giữ nàng lại ăn cơm sao?"

Trúc Cẩm cùng Trúc Hoài liếc nhau một cái, lập tức đem Tần Dư xua ra ngoài. Không chỉ như thế, hai bọn họ còn đi theo nàng, chờ nàng biến mất khỏi con phố này mới trở về.

Tần Hảo vào phòng tìm Diệp Mạch, nói về chuyện vừa xảy ra, sau đó lấy lòng nói: "Phu quân có thể giúp ta việc này không?"

"Ngày mai sự tình sẽ lan truyền ở kinh thành, về sau nàng ta sẽ không đến quấy rầy nương tử nữa. Chẳng qua, thanh danh của Tần Dư xấu đi, có thể sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của Tiền Diệp."

Tiền Diệp. . . . . .

Tần Hảo đối với Nhị muội phu này cũng không có ấn tượng gì lớn. Có lẽ là biết lễ tiết giữa nàng và Tần Dư, cho nên hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nàng. So với Tần Dư, Nhị muội phu này thức thời hơn.

"Tiền Diệp là người Tiền gia, hắn lại là thứ xuất, hắn có mục tiêu của riêng mình. Chẳng qua Tần Dư là do Tiền phu nhân giúp hắn định ra hôn sự, hắn không có khả năng hưu nàng. Một khi chuyện hôm nay truyền ra, ít nhất hắn có thể cấm Tần Dư xuất môn."

"Có phải Phu quân cảm thấy Tiền Diệp người này vẫn là kẻ có tiềm lực hay không?"

"Nếu nói năng lực, hắn kỳ thật cùng Diệp Lục tương xứng. Hơn nữa nói đến làm người làm việc, hắn cũng không kém. Khi bọn họ vừa tới kinh thành, Tiền Diệp bên ngoài gặp qua ta một lần. Lúc ấy hắn cũng không muốn có được ưu đãi gì từ Hầu phủ, cũng không hề không đề cập tới quan hệ giữa hắn và ta."

"Vậy cưới Tần Dư có phải ủy khuất hắn hay không?"

Diệp Mạch bật cười, lắc lắc đầu: "Hoàn toàn ngược lại. Mặc kệ các người không thừa nhận như thế nào đi nữa, Tiền Diệp vẫn là Nhị cô gia của Tần gia. Tiền phu nhân để hắn cưới Tần Dư, chưa bao giờ là vì Nhị phòng Tần gia, mà là vì Đại cô gia và Tam cô gia của Tần gia."

Cũng chính là Diệp Mạch và Tạ Cảnh.

Tần Hảo yên lặng trợn tròn mắt, chưa thấy qua ai tự khen mình như vậy. . .

Chuyện đã xảy ra ở Tùng Cảnh viện, cùng với chuyện nhị phòng Tần gia, rất nhanh lan truyền ngay tại kinh thành.

Tần Dư vốn bấu víu Vương phu nhân của Văn thị lang gia. Vương phu nhân vốn cảm thấy nàng ta và Tần Hảo là đường tỷ muội, mà nữ nhi nhà bọn họ gả đến Lư Dương Hầu phủ, bà và Tần Dư có quan hệ cũng là một chuyện tốt.

Cho nên, thưởng tuyết yến trong nhà hôm nay, bà còn đặc biệt gửi thiệp mời Tần Dư.

Ai có thể ngờ được, sự tình lại

phát triển như vậy?

Văn phu nhân lôi kéo tay Vương phu nhân, nói chuyện đã xảy ra ở Tùng Cảnh viện hôm qua, lúc đó sắc mặt Vương phu nhân liền lúng túng: "Ta vốn cho rằng nàng ta cũng là nữ nhi Tần gia, đường tỷ muội cùng sống tại kinh thành, khẳng định là quan hệ hòa thuận. Có ai ngờ Nhị phòng Tần gia này làm việc xấu xa như thế! Lúc trước đem chất nữ đẩy ra, hiện tại cảm thấy chất nữ sống tốt, lại muốn nữ nhi của mình . . . Thôi thôi, người này a là kẻ không tuân thủ nữ tắc, ta cũng không muốn cùng nàng có lui tới gì."https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Vương phu nhân dưới gối chỉ có con trai, cho nên tuy rằng Văn phu nhân là thứ nữ, nhưng cũng vẫn dưỡng ở bên người bà.

Hai mẹ con mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng bình thường cũng rất thân thiết.

Văn phu nhân lôi kéo tay bà làm nũng: "Tỷ tỷ nàng đã cùng nàng nói rõ ràng, bằng không việc này làm sao sẽ lan truyền ở kinh thành? Con cũng không ngờ được, nàng thế nhưng còn có mặt mũi xuất môn. Phu quân nàng ta là thứ tử Tiền gia, sang năm phải tham gia khoa khảo. Phu quân ở nhà gian khổ học tập, nàng thì ngược lại, đi khắp nơi khoe khoang."

Vương phu nhân càng nghe càng không vui, thái độ đối với Tần Dư càng ngày càng kém, cuối cùng trực tiếp sai người đuổi nàng ta ra ngoài.

Tần Dư bị đuổi ra khỏi cửa, cơ hồ là chạy trối chết trở về nhà.

Tiền Diệp ở trong sân đọc sách, nhìn thấy nàng bất quá là mí mắt khẽ nâng, không có bất kỳ lời ân cần thăm hỏi nào khác.

"Đọc sách nhiều năm như vậy, cũng không biết đọc cái gì đây. Ta ở bên ngoài vì chàng bôn ba khắp nơi, chỉ hy vọng chàng con đường làm quan thuận lợi, còn chàng thì sao? Ta bởi vì chàng bị người ta cười nhạo, chàng lại cái gì cũng không nói, cũng không an ủi ta một câu. . . . . ."

"Chuyện Tần gia, ta đã nghe nói. Chuyện Tùng Cảnh viện của Lư Dương Hầu phủ ngày hôm qua, ta cũng nghe nói." Tiền Diệp thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Dư, ánh mắt lạnh như băng tàn sát bừa bãi.

Tần Dư co rúm lại, không nói được lời nào dưới ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

"Nàng ngoan ngoãn ở trong nhà, tháng Giêng cùng ta trở về."

"Ta không! Ta phải về Tần gia trước. . . . . ."

"Nàng dám đi trước, ta sẽ gửi một tờ hưu thư đến Tần gia." Tiền Diệp lạnh lùng nói, không muốn nhìn nữ nhân trước mặt một lần nữa.

Tần Dư kinh hoảng, vốn còn muốn cãi lại vài câu, nhưng thái độ người lạ chớ đến gần của Tiền Diệp khiến nàng không thể nói ra. Nàng sợ nếu mình nói thêm một lời, Tiền Diệp thật sự có thể trở mặt.

Còn có hưu thư. . . . . . Nàng không thể bị bỏ rơi! Tuy rằng Tiền Diệp không phải vị hôn phu hoàn mỹ trong lòng nàng, cũng không so được với vị hôn phu của Tần Hảo và Tần Vận. Nhưng nàng vẫn ký thác kỳ vọng vào hắn rất cao!

Chỉ cần Tiền Diệp có thể thi đỗ tiến sĩ, về sau nàng chính là quan thái thái (vợ quan), nếu Tiền Diệp lợi hại, nói không chừng nàng còn có thể ngồi trên vị trí cáo mệnh phu nhân.

Chờ Tần Dư ảo não trở về phòng, Tiền Diệp lại một lần nữa buông sách xuống, hướng vào trong phòng cười lạnh. Người không có đầu óc a, rơi vào kết cục như vậy cũng là xứng đáng!

*——

Vào buổi sáng Tần Hảo và Diệp Mạch khởi hành đi Hàng Châu, thái tử vội vàng lạnh lẽo đến Tùng Cảnh viện, ném một xấp thư lên bàn.

Tần Hảo mắt sắc nhìn thấy thứ gì đó, ước chừng là chuyện của Nhị hoàng tử và Trấn Quốc tướng quân. Tần Hảo xoay người nói: "Phu quân, ta lên xe ngựa trước chờ chàng."

Diệp Mạch gật gật đầu, thấy Tần Hảo ra sân mới thu hồi ánh mắt: "Đã điều tra xong?"

"Ngay từ đầu Trấn Quốc tướng quân chính là người theo Quý phi! Từ đầu tới đuôi, đều có Quý phi ngầm chống lưng hắn. Cho nên, hắn lựa chọn trợ giúp Lâm Ngạn là rất bình thường."

Diệp Mạch nhíu mày, cảm thấy không nói nên lời: "Ngươi chỉ tra được những thứ này?"

Thái tử hừ lạnh, rút ra mấy tờ giấy dưới đáy phong thư: "Trong này chính là viết tất cả chuyện về Trấn Quốc tướng quân. Hắn vẫn luôn tự nhận mình là cô nhi, nhưng hắn kỳ thật có huynh đệ. Chẳng qua huynh đệ sớm mất, cho nên không ai nghĩ đến một tầng này. Ngươi nhìn tin tức về huynh đệ hắn, cùng người ngươi nghe nói kia có phải là cùng một người hay không."

Diệp Mạch nóng lòng muốn cùng Tần Hảo trở về, nghe vậy thản nhiên liếc mắt một cái rồi cười khẽ: "Ngươi muốn biết có phải hắn hay không, chỉ cần để mắt đến Trấn Quốc tướng quân là được. Nếu là thân nhân duy nhất, cho dù là đã chết, thế nào cũng phải đi bái tế. Sắp đến Tết rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ không theo dõi được người? Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải gấp rút lên đường, đi trước đây."

Thái tử mới phản ứng lại, Diệp Mạch đã ra khỏi Tùng Cảnh viện.

Tùng Cảnh viện bởi vì chủ sẽ đi vắng trong mấy tháng, cho nên ngoài trừ những người đi theo, những người còn lại hầu như đều nghỉ. Thái tử đứng một mình giữa viện tử, cũng không ai tiến lên phản ứng hắn. . . . . .

"Phu quân có lạnh không? Mau ủ ấm tay trước." Diệp Mạch quấn lấy gió tuyết lên xe ngựa, Tần Hảo lập tức vươn bàn tay ấm áp của mình qua.

Diệp Mạch theo bản năng né tránh, ngón tay lạnh như băng ngoéo ngón tay nàng một cái: "Tay ta lạnh, chờ ta ấm lên rồi hãy nắm tay."

Xe ngựa đi trên đường cái náo nhiệt, hôm nay là tuyết đầu mùa ở kinh thành, cho nên trên đường cái bày ít quầy hàng hơn, nhưng lại có nhiều người ra ngoài thưởng tuyết.

"Thiếu gia, phía trước là xe ngựa của phủ Trấn Quốc tướng quân." Trúc Hoài ở ngoài xe ngựa nói.

Khóe môi Diệp Mạch khẽ nhếch, "Đi hướng ra ngoại thành sao?"

"Nhìn phương hướng, đích thật là ngoại thành."

Diệp Mạch vén rèm lên nhìn thoáng qua, trên xe ngựa kia, khuôn mặt của Trấn Quốc tướng quân chợt lướt qua: "Xem ra chúng ta phải khởi hành muộn một chút. Trúc Hoài, theo sau, đừng để bị phát hiện."https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Chân trước mới vừa cùng thái tử nói xong bảo hắn nhìn chằm chằm Trấn Quốc tướng quân, không nghĩ tới bọn họ sau lưng liền gặp phải.

Xe ngựa đứng ở nơi mà Trấn Quốc tướng quân không thể nhìn thấy, Diệp Mạch chờ nhìn thấy Trấn Quốc tướng quân xuất hiện ở trước một bia mộ, thay vì đi theo, ngược lại phân phó Trúc Hoài quay đầu rời đi.

"Phu quân không định nghe xem hắn nói cái gì sao?"

"Sự thật xảy ra trước mắt, không cần nghe. Người của Thái tử cũng đang nhìn chằm chằm, nếu có kết quả sẽ thông báo cho ta."

Người của Thái tử đúng là nhìn chằm chằm, nhưng trong nửa sau của cuộc hành trình, vẫn là thái tử tự mình nhìn chằm chằm. . . . . .

Nửa tháng sau, Diệp Mạch nhận được thư do bồ câu đưa tin của thái tử. Xem xong, hắn đốt bức thư, ôm Tần Hảo nằm trong xe ngựa: "Thái tử đã điều tra rõ ràng thân thế của Nhị hoàng tử, hơn nữa đã nói cho Hoàng Thượng."

Tần Hảo kích động đến mức thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, có chút đau rát môi, liếʍ liếʍ môi hỏi: "Vậy chẳng phải là hoàng thành sẽ biến đổi? Sau khi Hoàng Thượng biết được, sao có thể còn để Nhị hoàng tử tiếp tục lấy thân phận người hoàng gia?"

"Lần này, nương tử đã đoán sai." Diệp Mạch nhớ đến lời nói lúc trước Hoàng Thượng nói với hắn, ông nói, bất luận kẻ nào cũng không có thể phản bội ông, người phản bội là phải trả giá đắt.

Lúc ấy, hắn cho rằng lời này là nói cho mình nghe. Hiện tại nhìn lại, lời này có thể là nói nhị hoàng tử và quý phi.

Thái tử đem tin tức nói cho Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng vẫn không lộ ra kinh ngạc, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh. Hơn nữa, ông còn dặn thái tử, tuyệt đối không thể để việc này lộ ra ngoài.

"Hoàng Thượng đây là. . . . . ." Tần Hảo không rõ, vua của một nước, vì sao lại phải giấu diếm việc này, "Chẳng lẽ Hoàng Thượng đối Quý phi nương nương là thật tâm sủng ái, cho nên mới có thể chịu đựng việc này sao?"

"Không phải." Diệp Mạch theo bản năng nói: "Hoàng Thượng tuyệt đối không phải là người như thế, ông ấy là một người không cho phép người khác phản bội mình. Nhưng nếu Hoàng Thượng biết việc này từ lâu, lại vẫn nguyện ý giữ lại Quý phi và Nhị hoàng tử, chỉ có thể nói ông ấy đang thả sợi dây dài để câu cá lớn."

Ngay từ đầu có rất nhiều sự không rõ, hiện tại đều có thể giải thích.

Hoàng Thượng vì sao phải dùng Nhị hoàng tử để tôi luyện thái tử mà không đau lòng, là bởi vì Nhị hoàng tử căn bản không phải là con ruột của Hoàng Thượng!

"Vậy Trấn Quốc tướng quân. . . . . ."

"Hoàng Thượng cũng không nói gì, ngay cả bố phòng hoàng thành ông cũng chưa động, vẫn là ở trong tay Trấn Quốc tướng quân. Chúng ta trước xuống xe ăn chút cơm, lát nữa lại tiếp tục đi."

Tần Hảo gật gật đầu. Gần đây nàng rất dễ đói, từ sáng đến tối đều mong trong tay mình có thứ gì đó để ăn.

Mấy người tìm một tiểu điếm, mặt tiền khuất nẻo, nhưng hương vị bay ra rất thơm.

Tần Hảo ngửi được mùi cá, cảm giác thèm ăn mở ra, tốc độ đi về phía trước tăng nhanh rất nhiều.

Diệp Mạch bật cười, ngay từ lúc bắt đầu khởi hành đã ăn rất được, nửa tháng nay còn hơn thế nữa. Đợi đến nơi kế tiếp, phải mua thêm chút đồ ăn không dễ hư để trong xe ngựa.

Tần Hảo vào tiểu điếm trước Diệp Mạch một bước, nhưng là nàng rất nhanh sắc mặt tái nhợt vọt ra, chống lên đống cỏ khô nôn khan một trận.

Sắc mặt Diệp Mạch đột nhiên thay đổi, ôm chặt lấy nàng: "Làm sao vậy? Thân mình không thoải mái? Trúc Hoài, đi vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

Trúc Hoài còn chưa có động, chủ quán đã chạy ra: "Có phải là thân mình phu nhân không khoẻ không? Có phải không ngửi được mùi cá kia hay không?"

Nhắc đến "cá", Tần Hảo nôn khan trầm trọng hơn: "Ta vừa rồi rõ ràng là cảm thấy mùi cá nồng, rất muốn ăn. Nhưng sau khi đi vào liền cảm thấy dạ dày rất khó chịu, đến gần ngửi được mùi cá, ngược lại cảm thấy buồn nôn khó chịu."

Chủ quán là một nữ tử, xem tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Vừa nghe triệu chứng của Tần Hảo, hai mắt hơi sáng lên: "Vị công tử này cùng phu nhân hay là trước tiên ở tiểu điếm nghỉ ngơi một lát? Thân mình phu nhân không khoẻ, nên thỉnh lang trung đến khám xem.

Chủ quán tiến lên đỡ lấy Tần Hảo, ở nàng bên tai hỏi vài câu, hai má Tần Hảo ửng đỏ, lắc lắc đầu.

Trong mắt chủ quán hiện lên vẻ vui sướиɠ: "Vậy chờ lang trung đến đây, xem cho phu nhân một chút. Phu nhân có món gì muốn ăn không? Tuy rằng mặt tiền cửa hàng nhà chúng tôi không lớn, nhưng mười dặm tám hương quanh đây cũng là có thanh danh."

"Mới vừa rồi cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi qua rồi lại muốn ăn cá." Tần Hảo thẹn thùng, tựa vào trong lòng Diệp Mạch nhẹ giọng nói.

"Phu nhân cứ yên tâm đi, ta cam đoan sẽ làm cá kia thơm ngon đậm đà, tuyệt đối sẽ không làm ngài buồn nôn khó chịu nữa."

Diệp Mạch đứng một bên, lắng nghe toàn bộ quá trình. Câu nói thì thầm kia, những người khác không nghe được, lại không giấu được Diệp Mạch.

Thần sắc Diệp Mạch không hiểu nhìn bụng Tần Hảo, nơi đó thật sự có đứa nhỏ của bọn họ?

Thấy hắn không bước đi, Tần Hảo ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Diệp Mạch rơi vào trên bụng nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng: "Phu quân đang nhìn cái gì đấy? Mọi người đều đói bụng, mau vào ngồi xuống ăn cơm đi."

Ngay khi bước chân của Tần Hảo cất lên, Diệp Mạch đã hung hăng ôm người vào lòng. Chủ quán nhìn thấy một màn này, tỏ ra là người từng trải vỗ vỗ tay, xoay người vào phòng bếp.

"Nương tử, vất vả cho nàng. Nếu sớm biết, chúng ta sẽ không gấp rút lên đường như vậy."

Nghe vậy, Tần Hảo biết hắn nghe được lời nói vừa rồi, "Còn chưa có xác định đâu, chờ lang trung xem qua rồi nói sau."

Tần Hảo hoàn toàn không ngờ tới, nàng cảm thấy đứa nhỏ này tới vẫn là có chút sớm. Quay đầu ngẫm lại, số lần vợ chồng bọn họ cùng một chỗ không ít, hoài thượng đứa nhỏ cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là không dự đoán được, sẽ hoài thượng vào lúc này.

Nàng không có kinh nghiệm, trong phủ cũng không có nữ trưởng bối nào khác có kinh nghiệm. Không ai thúc giục sinh đứa nhỏ, nàng cũng đã quên mất chuyện này.

Khi lang trung đến, Tần Hảo đang uống canh cá thơm phức, uống hết ba bát lớn.

Lang trung vuốt râu bắt mạch, nói một cách chắc chắn: "Phu nhân đích thật là có thai, nhưng thời gian tương đối ngắn. Phu nhân gần đây có thấy mệt mỏi hay không? Ta thấy mạch tượng của ngài không ổn định lắm."

"Gần đây bởi vì phải vội về nhà mẹ đẻ, cho nên phần lớn thời gian đều vượt qua trên xe ngựa."

Lang trung gật gật đầu: "Nhưng ba tháng đầu phu nhân cần phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không vội, xe ngựa đi đường có thể đi chậm một chút. Ta khai mấy loại thuốc dưỡng thai, phu nhân mang theo ở trên đường uống."

Sau khi chẩn đoán có thai, Tần Hảo đã được bảo hộ. Xe ngựa vốn đã không nhanh, càng ngày càng chậm, chỉ cần nàng có một chút không thoải mái, xe ngựa sẽ dừng lại.

Tần Hảo dở khóc dở cười: "Phu quân, ta không yếu ớt như vậy. Chúng ta vẫn là chạy nhanh trở về Tần gia đi, đợi đến Tần gia, ta liền có thể nghỉ ngơi thật tốt."

"Không được. Xe ngựa xóc nảy, không thể quá nhanh. Ta đã bảo Trúc Cẩm đuổi tới nơi kế tiếp trước, hắn sẽ chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt hơn ở nơi đó chờ." Sau khi Tần Hảo mang thai, Diệp Mạch càng thêm ôn nhu.https://truyenhdt.com/author/mitruong88

Trúc Hoài từ nhỏ đi theo hắn cũng hiểu được thiếu gia như vậy hình như là thay đổi thành một người khác.

"Thiếu gia, phía trước có một nhà tửu lâu, chúng ta có cần dừng lại ăn một bữa cơm lại đi hay không?" Ngay lúc Trúc Hoài hỏi, xe ngựa đã dừng lại.

Giây tiếp theo, Diệp Mạch nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó ôm Tần Hảo xuống dưới. Nếu không phải Tần Hảo kiên trì, hắn còn muốn ôm Tần Hảo tiến vào tửu lâu.

"Tin nàng mang thai, đã cho người ra roi thúc ngựa truyền về Tần gia."

Tần Hảo cắn môi cười trộm: "Nương và Tổ mẫu nhất định rất cao hứng."

Bọn họ cao hứng hay không, Diệp Mạch không biết, việc hiện tại hắn cần phải làm là làm cho Tần Hảo cao hứng.

Bởi vì không vội lên đường, sau khi dùng cơm ở tửu lâu, Diệp Mạch và Tần Hảo còn yêu cầu một nhã gian nghỉ ngơi một canh giờ, lúc này mới tiếp tục lên đường.

Tần Hảo ăn nhiều lắm, ngủ cũng nhiều. Tuy rằng đã nghỉ ngơi một canh giờ, nhưng sau khi lên xe ngựa không bao lâu nàng liền lại nằm trong lòng Diệp Mạch ngủ say.

Năm nay của hai người trải qua ở một trấn nhỏ không biết tên. Trấn này không có nhiều người lắm, nhưng nhà nào cũng là hàng xóm hòa thuận. Ngày Tết, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, mỗi nhà mỗi hộ nấu nấu một vài món đặc biệt của mình rồi mang về chung một chỗ, mời mọi người nếm thử.

Đến Mười lăm tháng Giêng, Diệp Mạch và Tần Hảo mới đến Tần gia.

Tề thị và Tần Vận biết tin Tần Hảo mang thai, trong lòng hai người từ đó không yên, nghĩ đến việc đi lại vất vả.

Cho nên khi có người đến báo rằng người đã đến cửa rồi, Tề thị không thể ngồi yên, chạy ra ngoài. Từ ngày trở thành chủ mẫu Tần gia, Tề thị không bao giờ thất lễ như vậy.

Tần Hảo tươi cười từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Tề thị đã chạy tới, cũng nhất thời kinh ngạc: "Nương, người vội vàng như vậy làm gì, con vẫn tốt mà a."

"Con đứa nhỏ này!" Tề thị vui mừng lôi kéo tay Tần Hảo: "Nương là người từng trải, biết nữ tử hoài thai ba tháng đầu chịu khổ sở, nương có thể không lo lắng cho con sao? Một đường đến đây có gì không khoẻ hay không?"

"Nương, người yên tâm đi. Từ lúc ban đầu phát hiện nôn khan hai ngày, sau lại có vẻ tốt hơn, dọc theo đường đi đều thực hài lòng, đứa nhỏ không nháo đâu."

Tề thị đánh giá cẩn thận thần sắc Tần Hảo, thấy sắc mặt nàng không có mỏi mệt, mới xem như yên tâm: "Cô gia một đường đến đây cũng vất vả. Hôm nay là Mười lăm, trong nhà chuẩn bị một ít đồ ăn kinh thành."

Diệp Mạch vẫn ngồi trên xe lăn, sau khi đưa Tần Hảo đến, hắn đi gặp Tần lão thái gia.

Tề thị lôi kéo tay Tần Hảo tiến vào trong: "Tổ mẫu và muội muội con đều rất lo lắng cho con, chỉ sợ con ở trên đường có gì không khoẻ. Con gả qua hơn hai năm vẫn chưa có thai, tuy rằng chúng ta không nóng nảy, nhưng vẫn sợ con ở kinh thành sống không tốt."

"Nương." Tần Hảo làm nũng, ôm chặt tay Tề thị: "Phu quân đối với con thật sự tốt lắm, các người cũng không cần lo lắng. Đúng rồi, Nhị thẩm gần đây có nói gì không?"

Tề thị cười nhạo: "Nàng còn có thể làm cái gì, hiện tại mỗi ngày đều là ở tiểu phật đường đợi. Tần Dư cũng đi kinh thành, con cũng biết?"

"Biết, nàng còn đi tìm con vài lần." Tần Hảo chưa nói Tần Dư có tâm mơ ước Diệp Mạch, đã nói đến chuyện khác: "Con đã nói chuyện rõ ràng, hơn nữa nàng ở kinh thành mất hết mặt mũi, thế nhưng lại không có động tác gì."

"Ta ngược lại đáng tiếc đứa nhỏ Tiền Diệp kia. Đứa nhỏ này tâm tính không kém, cũng là người nguyện ý giao tranh phấn đấu. Ngay cả Tổ phụ con cũng nói đứa nhỏ này tiền đồ không tệ." Tề thị cười lạnh, Tần Dư là nhị phòng dưỡng ra, người trong nhị phòng như thế nào, đem Tần Dư dưỡng thành như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng Tần Hảo chưa nói, nhưng Tề thị vẫn có thể đoán được một ít. Hiện giờ Tần Dư ở kinh thành mất hết thanh danh, khẳng định oán giận Hảo tỷ nhi đây. . . Nếu thật sự muốn ghê tởm Hảo tỷ nhi, nàng vẫn sẽ trở về khi Vận tỷ nhi thành thân.

"Vốn là nửa năm sau, nhưng Phó gia bên kia sốt ruột, cho nên ngày thành thân liền định sớm."

Tề thị đang nói chuyện cùng Tần Hảo, Tần Vận dắt Tần Hứa đẩy cửa tiến vào, "Đại tỷ tỷ."

Nhìn thấy một đôi đệ muội, khóe môi Tần Hảo cong lên, trong lòng suиɠ sướиɠ. Người trong Tần gia này không hài hòa, người không tốt với bọn họ đều đã im lặng, bọn họ hiện giờ chỉ biết cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Về sau, cả Tần gia có Hứa ca nhi, khẳng định có thể thật tốt!

"Vận tỷ nhi chuẩn bị xuất giá, lần này ta chuẩn bị lễ thêm trang, lát nữa sai nha hoàn mang về viện của muội đi. Còn có, tỷ phu muội chuẩn bị cho muội không ít vàng lá."

Tần Vận: ". . . . . ."

Tần Hảo cúi đầu, ho khan một tiếng, "Tỷ phu muội nói, lúc trước nhà chúng ta chuẩn bị vàng lá cho ta rất tốt, thích hợp cho ta ở kinh thành dùng nó tạp nhân (đánh người), cho nên lần này chuẩn bị cho muội một ít, để muội mang theo đi Phó gia tạp nhân."
« Chương TrướcChương Tiếp »