Vào một ngày thời tiết mát mẻ, Diệp Mạch lại "Bệnh".
Thư của Tần Vận và Tần Cẩn đồng thời đến, Tần Hảo làm bộ như luống cuống tay chân xử lý chuyện này.
Trong thư Tần Vận nói chuyện đã xảy ra ở Tần gia trong nửa năm này, càng xem về sau, Tần Hảo càng kinh ngạc.
"Phu quân.." Tần Hảo cầm phong thư chạy vào phòng tìm Diệp Mạch: "Thư của Vận tỷ nhi gửi đến, trong thư nói phụ thân.."
"Tần Cẩn không phải con của cha nàng và Thu di nương, mà là con của Phương Vi." Diệp Mạch đỡ lấy nàng, đi theo sau lưng nàng: "Chạy vội như vậy làm gì, lỡ té ngã thì sao? Chuyện trong thư ta sớm có hoài nghi, Vận tỷ nhi có thể điều tra ra được cũng là đương nhiên."
Sau khi lần trước lại mặt, hắn đã biết Tần Vận không đơn giản. Cho nên, trong nửa năm nay, thỉnh thoảng tiết lộ không ít tin tức về Phương gia cho nàng.
Bất quá, tốc độ xử lý của Tần Vận còn nhanh hơn so với hắn dự đoán. Hắn đã nghĩ đến chờ đến tháng giêng lúc bọn họ về thăm người thân mới có thể hoàn toàn giải quyết việc này, lại không nghĩ rằng Tần Vận liền giải quyết mạnh mẽ vang dội.
"Chàng làm sao mà biết được? Có phải chàng đang âm thầm trợ giúp Vận tỷ nhi hay không?" Tần Hảo kinh hãi với nội dung trong thư, nhưng thái độ nhẹ nhàng của Diệp Mạch làm cho nàng tỉnh táo lại: "Tần Cẩn hóa ra là con của Phương Vi, hắn căn bản không có quan hệ gì cùng Tần gia chúng ta cả! Điều khiến ta thất vọng hơn cả chính là phụ thân, phụ thân cùng Phương Vi là thanh mai trúc mã, nhưng mẫu thân không làm gì sai, ba tỷ đệ ta cũng không làm gì sai. Làm sao ông ấy có thể.."
Làm sao có thể đem tất cả mọi chuyện đều đổ tội lên đầu bọn họ?
Bọn họ vô tội biết bao? Năm đó nếu đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, vì sao không nói thẳng?
Tần Hảo tính thời gian, sau khi tính rõ ràng, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, khó chịu: "Thời điểm Phụ thân cùng mẫu thân thành thân, Phương gia còn chưa xuống dốc, Phương Vi cũng không chết. Nếu ông ấy không đồng ý cửa hôn sự này, vì sao không đến Phương gia cầu hôn? Nếu đã thành thân, lại vì cái gì phải đối xử với chúng ta như vậy? Ta cứ tưởng ông ấy để ta xuất giá là cố kỵ Tần gia, nhưng hóa ra từ đầu tới cuối ông ta chỉ cố kỵ một mình Tần Cẩn mà thôi."
Diệp Mạch ôm nàng ngồi ở trên giường, hôn lên trán một cái: "Nhưng bọn hắn đều đã bị báo ứng. Nhị phòng tạm thời không nói đến, chính là phụ thân nàng đã bị Tần gia trục xuất khỏi gia môn, xóa tên khỏi gia phả. Còn Tần Cẩn, hắn vào kinh đi thi, tất cả thông tin đều là của Tần gia, hiện giờ hắn không phải là con cháu Tần gia, tất cả những thông tin này đều mất hết hiệu lực, đương nhiên hắn không thể tham gia khoa khảo nữa."
"Trước kia có phụ thân dung túng, cuộc sống của Thu di nương và Tần Cẩn ở Tần gia còn tốt hơn so với chúng ta, Thu di nương ngầm thổi gió bên gối, khiến cho phụ thân cách chúng ta càng ngày càng xa. Sau lại, thứ Tần Cẩn có, Hứa ca nhi lại không có. Nhưng rõ ràng Hứa ca nhi mới là đích trưởng tử."
"Mọi chuyện đã qua, Tần gia hiện tại đã yên ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa."
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân, ngoài cửa có người tên Tần Cẩn nói muốn gặp Thiếu phu nhân."
Nghe vậy, Tần Hảo bỗng nhiên ngẩng đầu, "Trúc Cẩm, ngươi không có nghe nhầm chứ, hắn nói hắn tên là Tần Cẩn?"
Trúc Cẩm mặt không chút thay đổi gật đầu: "Bẩm Thiếu phu nhân, Trúc Cẩm không có nghe nhầm. Người nọ trạc tuổi Thiếu gia, nói mình là Tần Cẩn."
Tần Hảo che môi kinh ngạc nhìn Diệp Mạch. Sự tình đã bại lộ, Tần Cẩn đến Lư Dương Hầu phủ tìm nàng làm gì?
Diệp Mạch nhếch môi trào phúng, hắn đại khái đã biết mục đích Tần Cẩn đến đây.
* * *
"Đại muội muội." Tần Cẩn trông thật tiều tụy, trên cằm lộ rõ râu xanh. Mà quần áo trên người hắn, dường như đã mấy ngày vẫn chưa thay.
Tần Hảo ngồi im: "Hình như người không phải người Tần gia chúng ta. Cho nên, hãy gọi ta một tiếng Tần phu nhân đi."
Thân thể Tần Cẩn cứng đờ, Diệp Mạch ở một bên, hắn không dám tùy tiện lỗ mãng. Nhưng lời nói của Tần Hảo, giống như là một thanh lợi kiếm, có thể ngay lập tức dẫm nát tôn nghiêm của hắn dưới chân.
"Tần phu nhân là tin vào lời nói của một bên sao? Đường Lạc chỉ là một nữ tử thanh lâu, lời nói của nàng, các ngươi cũng tin sao? Khi ở Tần gia, ta là người như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Tần Cẩn liếʍ liếʍ môi, nói chuyện dị thường khó khăn.
"Ở Tần gia, ngươi là người như thế nào, ta đương nhiên biết, còn biết rất rõ ràng!" Tần Hảo cắn môi, âm thanh lạnh lùng nói: "Mấy năm nay, ngươi cùng Thu di nương ở đại phòng gây sóng gió, thật sự cho rằng ta không biết gì hết sao? Vận tỷ nhi ngã xuống núi giả, ngươi rõ ràng có thể cứu, lúc ngươi sắp đỡ được muội ấy thì lại thu tay. Còn có, mấy người bên cạnh Hứa ca nhi không phải là do ngươi và Thu di nương an bài hay sao? Đem Hứa ca nhi dưỡng phế, Tần Cẩn ngươi sẽ có thể trở thành người thừa kế duy nhất của đại phòng, không phải sao?"
Mẫu thân của hắn, Tề đại phu nhân của đại phòng, không phải dễ ức hϊếp. Lúc ấy phát hiện chuyện trong phòng Hứa ca nhi, bà liền đao to búa lớn đem những người này xử trí. Nhưng không ngờ Thu di nương và Tần Cẩn chẳng những không thu tay, ngược lại ngày càng táo tợn!
Tần Cẩn mấp máy môi, nhất thời không nói nên lời, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mạch, trong lòng thoáng cân nhắc.
Diệp Mạch kéo tay Tần Hảo ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mu bàn tay nàng, chưa kịp nói đã ho khan một trận, sau đó yếu ớt nói: "Hôm nay đến, chính là để nói những lời vô nghĩa đó sao? Ta cùng nương tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở đây nghe ngươi nói lời vô nghĩa. Trúc Cẩm, tiễn khách."
"Đợi một chút!" Tần Cẩn phản ứng ngay lập tức, sốt ruột nói: "Ta gian khổ học tập mười mấy năm, đầu xuân sang năm là có thể tham gia khoa khảo. Ta muốn nhờ Diệp thiếu gia nể tình ta từng là người Tần gia, giúp ta một chuyện. Chờ sau khi tham gia khoa khảo, ta sẽ lập tức chuyển ra khỏi Tần gia.."
Tùng Cảnh viện trong nháy mắt im lặng, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Trúc Hoài chà xát cánh tay, gió hôm nay lạnh hơn trước nha: "Trúc Cẩm, không phải là hắn điên rồi chứ? Thế nhưng tìm đến Thiếu gia giúp hắn. Kẻ từng tính kế Thiếu phu nhân, thiếu gia ước gì một lưới bắt hết đây."
Trúc Cẩm yên lặng cách xa Trúc Hoài một chút, nhưng thần sắc biểu hiện rất rõ nội tâm của hắn, ý tứ kia cùng lời nói của Trúc Hoài không khác lắm.
"Tần Cẩn, ngươi tìm lầm người rồi. Ta là đứa con bị bỏ rơi của Lư Dương Hầu phủ, còn là ma ốm ngâm mình trong ấm sắc thuốc, không có bản lĩnh lớn như vậy giúp ngươi. Hơn nữa, người mà nương tử không thích, ta sẽ càng không giúp. Ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, nói không chừng ngươi còn có thể kịp thời trước khi khoa khảo đem những thứ chứng minh thân phận của mình đều làm thỏa đáng."
Tần Cẩn đứng đó, yên lặng chờ lời nói sau đó của Diệp Mạch.
"Nghe nói Nhị hoàng tử rất thích người có tài, ngươi có thể đi tìm hắn."
Sắc mặt Tần Cẩn thoáng thay đổi mấy lần, cảnh giác nhìn Diệp Mạch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra điều gì đó. Nhưng Diệp Mạch lại lạnh lùng nhướng mày, không liếc hắn một cái nào nữa.
Đến khi ra khỏi Lư Dương Hầu phủ, Tần Cẩn vẫn còn kinh hồn táng đảm.
Diệp Mạch là đứa con bị bỏ rơi của Hầu phủ, nhưng có thể cùng Thái Tử giao hảo, người khiến cho Nhị hoàng tử kiêng kị, không thể nào là một đứa con bị bỏ rơi vô dụng.
Hơn nữa lời nói lúc nãy, chẳng lẽ biết giữa hắn và Nhị hoàng tử có quan hệ từ sớm? Hơn nữa biết lần này là Nhị hoàng tử bảo hắn thừa dịp này đến thăm dò bệnh tình?
"Thiếu gia, người đã cất bước, tiểu nhân đã dặn dò người gác cổng, về sau hắn lại đến liền trực tiếp đuổi đi."
"Hắn sẽ không đến nữa đâu." Diệp Mạch thản nhiên nói.
Tần Hảo ôn nhu cười, dịu dàng hỏi: "Sao phu quân khẳng định như vậy?"
Diệp Mạch nhéo hai má của nàng một chút, đến khi thấy màu da không còn nhợt nhạt như trước mới buông tay ra: "Bởi vì hắn chột dạ."
Tần Cẩn không hề ngu ngốc, nhưng hắn đi bước đi này đích thật là ngốc.
"Ta đã quyết định, năm nay chúng ta không ở nhà mừng năm mới. Đến lúc đó trực tiếp đi Hàng Châu, gần đến nguyên tiêu thì đến nơi, nàng có thể ở nhà cùng người nhà trải qua nguyên tiêu." Lư Dương Hầu phủ lạnh tanh, lễ mừng năm mới không giống lễ mừng năm mới, còn không bằng trực tiếp đến Hàng Châu.