Chương 55: Để bụng

Một phòng người bị tình huống bất thình lình này chấn động.

Đại phu nhân chi trưởng Tề thị gần như là lập tức lôi kéo Tần Hảo, đem nàng kéo vào trong lòng mình: "Hảo tỷ nhi, con đã trở về, nương còn tưởng rằng cả đời này không còn được thấy con nữa. Cô gia đâu? Hắn có trở về cùng con không?"

Hai mắt Tần Hảo đỏ au, nghẹn ngào trả lời: "Phu quân đến tiền viện tìm phụ thân rồi."

Nghe nói Diệp Mạch cũng cùng trở về, Tề thị cao hứng cực kỳ. Điều này cho thấy ở Lư Dương Hầu phủ, Hảo tỷ nhi sống được khá tốt. Nếu không, vị trưởng tử Hầu phủ này cũng sẽ không hai chân tàn phế còn cùng Hảo tỷ nhi trở về.

Tần Hảo mới vừa lui ra từ trong lòng Tề thị, thì Tần Vận vẫn đứng một bên liền vọt vào trong lòng nàng: "Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ."

"Đây là làm sao vậy? Trước kia không thấy muội dính ta như vậy, hôm nay bị ủy khuất gì vậy?" Tần Hảo dở khóc dở cười ôm muội muội của mình, ánh mắt không vui rơi vào trên người Lâm thị nhị phòng: "Vừa rồi ta ở bên ngoài đã nghe được, Nhị thẩm cho rằng là Vận tỷ nhi cố ý đẩy Dư tỷ nhi rơi xuống nước? Vận tỷ bao nhiêu tuổi, Dư tỷ nhi cũng đã cập kê, chẳng lẽ còn không tự giãy dụa được? Ta đây cũng có thể nói là Dư tỷ nhi đẩy Vận tỷ nhi rơi xuống nước đúng hay không, dù sao Nhị muội cũng mạnh mẽ hơn Vận tỷ nhi, cũng có đầu óc hơn."

Đối mặt với Tần Hảo, Lâm thị không dám nói thêm gì nữa. Chuyện lúc trước, chung quy là nhị phòng bọn họ có lỗi với Tần Hảo.

Lão phu nhân nhanh trí nhìn chằm chằm Lâm thị và Tần Dư: "Việc này đã điều tra rõ mọi chuyện, Dư tỷ nhi tâm ngoan thủ lạt[1] đẩy Vận tỷ nhi rơi xuống nước, ngay hôm nay đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!"

[1] 心狠手辣Hán Việt: TÂM NGẬN THỦ LẠT thủ đoạn độc ác; lòng dạ độc ác; bụng dạ nham hiểm

"Mẫu thân!" Lâm thị kháng cự lắc đầu.

Việc hôn nhân với Phó gia còn chưa định ra, nếu Dư tỷ nhi bị cấm túc, thanh danh bên ngoài sẽ không tốt, đến lúc đó sao còn có thể kết thân cùng Phó gia?

Lão phu nhân lạnh mặt, sai người đem Lâm thị và Tần Dư ra khỏi viện tử.

Tần Hảo đã lớn lên dưới gối bà, hiện giờ cháu gái mà mình thương yêu nhất đã trở về, đương nhiên là không muốn nói chuyện này với nhị phòng nữa. Chi trưởng vì nhị phòng đã hy sinh một nữ nhi, việc hôn nhân của Vận tỷ nhi tuyệt đối không thể liên quan đến Dư tỷ nhi.

Lão phu nhân nói buổi tối qua đây cùng dùng bữa, bảo Tề thị và Tần Vận đưa Tần Hảo trở về.

Trở lại trong viện của mình, Tề thị lôi kéo Tần Hảo khóc lớn một hồi, khóc xong bà lại là vị chủ mẫu uy nghiêm của Tần gia: "Ta sai người gửi thư nhà, con có nhận được không? Ở trong thư ta muốn hỏi con khi nào thì lại mặt, nhưng cha con nói Hầu phủ là nhà có tước vị, chắc chắn là thạo quy củ. Ta tùy tiện viết thư hỏi con, để cô gia thấy sẽ không tốt. Hảo tỷ nhi, con nói cho nương biết, con ở Lư Dương Hầu phủ sống như thế nào? Cô gia đối với con có tốt không?"

Nữ nhi mà bà nâng niu ở trên đầu quả tim, nếu gả đi mà sống không được tốt, bà nhất định sẽ đi tìm nhị phòng liều mạng.

Nhớ tới Diệp Mạch, khóe môi Tần Hảo mỉm cười, ánh mắt triều mến: "Nương, phu quân đối với con rất tốt. Lần này lại mặt, cũng là phu quân đề nghị. Thư nhà là đưa đến trên tay phu quân, con cũng xem qua, trong thư nhà còn nói đến việc hôn nhân của Vận tỷ nhi."

Tần Hảo kéo tay Tần Vận, trêu ghẹo hỏi: "Vị đích tử kia của Phó gia chỉ đích danh muốn kết hôn với muội, muội đối với việc hôn nhân của mình thấy thế nào?"

"Đại tỷ tỷ, nhị phòng muốn cửa hôn nhân này, nói thật, muội không hẳn sẽ cùng bọn họ tranh giành. Nhưng bọn họ không thể ngầm tính kế muội, Nhị tỷ tỷ còn ba lần bốn lượt ám hại muội, muội không thể ngồi chờ chết."

Trong lời nói, có vẻ như không quan tâm đến việc hôn nhân với Phó gia, ngược lại là thập phần để bụng vào chuyện nhị phòng.

Tần Hảo một lần nữa dở khóc dở cười, nhịn không được gõ đầu nàng một cái: "Phó gia gia thế tốt, nếu muội có thể gả đến đó, cha mẹ và ta đều có thể yên tâm. Ta đã hỏi qua tỷ phu muội, tỷ phu muội nói Phó Vân này tính tình không tệ, lại là Phó gia bọn họ chủ động đề thân, sau khi muội gả đến nhất định sẽ sống tốt."

Tần Vận thoáng mím môi, ánh mắt ngưng trọng trong chốc lát. Tần Hảo nhìn lại lần nữa, nàng đã trở lại bộ dáng cũ.

"Vận tỷ nhi, không phải là muội không hài lòng với cửa hôn nhân này đấy chứ? Có phải đã gặp qua Phó Vân kia, tác phong làm việc của hắn không tốt sao?"

Tần Hảo nhớ rằng muội muội nhà mình không phải là người có tính cách kiên định. Trước kia có chuyện gì, đều cần đến mẫu thân và nàng quyết định giùm.

Lần này lại mặt, nàng phát hiện Tần Vận thay đổi rất nhiều.

Tần Vận không biết nên nói từ đâu, dứt khoát không nói gì cả, quấn quít lấy Tần Hảo nói chuyện sau khi nàng thành thân.

Đến bữa tối Diệp Mạch mới gặp Tần Hảo. Lần này đến Hàng Châu, hắn vẫn giữ dáng vẻ không tốt như trước.

"Khóc xong rồi?" Diệp Mạch vươn tay lau nước mắt trên Tần Hảo mặt: "Nhạc mẫu rất lo lắng nàng bị ta khi dễ nhỉ."

Mặt Tần Hảo đỏ lên, cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú của người nhà, lén lút móc ngón tay Diệp Mạch, nhẹ giọng nói: "Chàng đừng nói bậy, mọi người đang nhìn đấy."

Tề thị vui mừng, xoay người lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt. Lúc trước còn có chút lo lắng, nhưng thấy hành động và ánh mắt của Diệp Mạch tự nhiên lại yêu thương, bà không có gì phải lo lắng nữa.

Khi dùng bữa tối, nam một bàn, nữ một bàn. Trong đó nhị phòng không có ai ngồi vào bàn.

Cho đến khi đã ăn no ba phần, Nhị lão gia Tần gia nổi giận đùng đùng tiến vào, chỉ vào mọi người trong phòng tức giận mắng.

Trong lời nói ẩn ý mọi người ở Tần gia đang khi dễ nhị phòng bọn họ, thừa dịp hắn không ở nhà khi dễ Lâm thị và Tần Dư. Mà khi đối mặt với Diệp Mạch, lời nói của nhị lão gia càng thêm không khách khí, âm dương quái khí châm chọc hắn là kẻ tàn phế.

Ánh mắt Diệp Mạch chợt lạnh như băng, tay cầm chén rượu khẽ run.

Sau bình phong, Tần Hảo nghe nhị lão gia nói lời càn rỡ, trong lòng càng thêm tức giận. Rõ ràng là nhị phòng làm sai, bây giờ lại còn dám nói chuyện như vậy với hai vợ chồng nàng!

Vẻ mặt lão phu nhân và Tề thị cũng không tốt, khi Diệp Mạch bị nhị lão gia chế ngạo, Tần Hảo rốt cục đứng dậy đi ra ngoài, đập vỡ cái chén ngay trước mặt nhị lão gia: "Nếu Nhị thúc ngài muốn chút thể diện này, hiện tại sẽ không xuất hiện ở đây. Dù cuộc sống của tôi bây giờ có như thế nào đi chăng nữa, lúc trước cũng là nhị phòng đã nợ ta. Trên đời này không có đạo lý người mắc nợ còn đúng lý hợp tình!"

Nhị lão gia nổi giận, giơ tay muốn đánh người.

Ánh mắt Tần Hảo bình tĩnh, không chút sợ hãi đi về phía trước, "Nhị thúc ngài dám đánh không? Ta hiện tại là người của Lư Dương Hầu phủ, ngài dám đánh ta sao?"

Nhị lão gia thật đúng là không dám. Nếu thật sự xuống tay, việc đánh Tần Hảo bị đem ra bên ngoài nói lung tung, sẽ không có lợi cho nhị phòng bọn họ, thậm chí còn gây trở ngại cho việc hôn nhân của Tần Dư.

* * *

Lần này lại mặt, hai người ở trong khuê phòng của Tần Hảo trước khi xuất giá, khuê phòng không lớn lắm, nhưng thứ nên có đều có.

Trước cửa sổ đặt một chiếc đàn cổ, Diệp Mạch khẽ chạm ngón tay, tiếng đàn dễ nghe: "Là một chiếc đàn tốt. Thân đàn mới tinh, nhưng chung quanh vẫn có dấu vết năm tháng. Lúc nương tử ở nhà đã chăm sóc rất cẩn thận, nhất định là vật yêu thích. Khi xuất giá, sao lại không mang theo?"

Tần Hảo ngừng động tác chải đầu.

Lúc ấy nàng nghĩ rằng mình có đi không về, cho nên để lại chiếc đàn mình thích nhất để người nhà tưởng nhớ.

Diệp Mạch bước đến sau lưng nàng, đoạt lược giúp nàng chải đầu: "Chuyện nhị phòng hãy giao cho ta, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Phó gia không phải dễ chọc, bọn họ sẽ không ngồi chờ chết, mặc cho Tần gia tùy ý đổi người được chọn đính hôn. Còn có.."

Diệp Mạch thấp giọng, kề vào bên tai Tần Hảo: "Vi phu không nghĩ đến nương tử lại lợi hại như vậy. Khi đối mặt với nhị phòng, cách xử sự của nương tử hoàn toàn khác với tính cách vốn có."

Tần Hảo ngượng ngùng cúi đầu, nàng sở dĩ có thể "ngang" như vậy, là bởi vì Diệp Mạch cấp cho.

Trong hơn một năm, tính cách của nàng đã trở nên thẳng thắn dưới sự bảo vệ nuông chiều của Diệp Mạch. Trước đây đối mặt với chuyện về nhị phòng, nàng sẽ lựa chọn khép mình lại để kháng cự. Đối với người thân, nàng cũng không phải người có thể nói lời khó nghe, làm ra những điều khó xử.

Nhưng hiện tại, nàng đã thay đổi. Nàng thấy rằng loại người như nhị phòng sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai. Nàng một mực nhượng bộ, sẽ chỉ làm nhị phòng từng bước ép sát, cho rằng nàng dễ khi dễ!