"Hôm đó các ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Lư Dương Hầu và An Như Huyện chủ, còn có Diệp Cung quần là áo lụa kia, xem ra người thật sự vui vẻ vào ngày đó chỉ có Vương Như Diên thôi." Lâm Xu Nga rảnh rỗi không có việc gì xuất cung tìm Tần Hảo và Diệp Mạch nói chuyện.
Diệp Mạch mặc kệ nàng, chỉ lo nằm trong sân đọc sách.
Tần Hảo chuẩn bị trái cây mới mua để chiêu đãi, mùa này đúng lúc là mùa vải. Diệp Mạch nghĩ cách bảo Trúc Cẩm và Trúc Hoài đi tìm mua về một sọt.
Tần Hảo mỗi ngày chỉ ăn một ít, còn lại toàn bộ đều để trong hầm băng.
Hôm nay Lâm Xu Nga đến, Tần Hảo liền mang một mâm ra đãi khách.
"Quả vải này ăn ngon hơn quả vải trong cung, vải trong cung đúng là tươi mới, nhưng ta luôn cảm thấy nước không đủ."
Thấy nàng một quả lại thêm một quả, Tần Hảo nhịn không được nói: "Người ăn chậm một chút, ta nghe lão Cố nói quả vải này ăn nhiều dễ bị nóng, người ăn ít thôi."
Lâm Xu Nga lắc đầu không thèm để ý, động tác bóc vỏ vải trên tay không đình: "Quả này phải ăn tươi mới tốt, qua mùa này là phải đợi đến sang năm mới có thể ăn được. Cho nên ngươi không cần khuyên ta, hôm nay ta sẽ ăn cho đủ."
Diệp Mạch nghiêng người liếc xéo một cái: "Nếu trong cung không thể ăn, cứ đưa một sọt đến đây. Ta hao hết tâm tư tìm mua quả vải là để lấy lòng nương tử, toàn bộ đều rơi vào bụng ngươi, ta đúng là mất nhiều hơn được!"
Vỏ quả vải trên tay Lâm Xu Nga lập tức ném về phía Diệp Mạch.
Tất nhiên là không ném trúng. Bên này nàng vừa ra tay, Trúc Cẩm đã chắn trước người Diệp Mạch tựa như một vị thần mặt lạnh.
Lâm Xu Nga nghiến răng nghiến lợi, hóa bi phẫn thành thèm ăn, tiếp tục xuống tay với quả vải trước mặt.
Tần Hảo thẹn thùng, giận dữ trừng mắt liếc Diệp Mạch ở bên cạnh, quay đầu sai Lục La vào hầm băng bưng ra thêm một thau, sau đó còn chuẩn bị một giỏ quả vải nhỏ: "Lát nữa khi người hồi cung, mang theo giỏ vải này trở về."
Lâm Xu Nga cắn quả vải gật đầu, còn không quên phóng một ánh mắt đắc ý về phía Diệp Mạch.
Ngươi keo kiệt thì keo kiệt, cuối cùng vải này còn không phải rơi vào trong bụng nàng sao?
Trầm Quân Như chống thân mình, bước nhanh hướng đến Tùng Cảnh viện.
Ai ngờ còn chưa vào cửa đã bị Trúc Hoài ngăn ở cửa: "Công chúa điện hạ đến đây, Đại thiếu gia nói hôm nay mọi người trong phủ không được bước vào Tùng Cảnh viện."
Công chúa..
Trầm Quân Như thân mình yếu ớt, bị nắng rọi vào, cả người lại càng yếu hơn. Lướt qua Trúc Hoài nhìn vào bên trong, chỉ thấy mấy người trong viện chuyện trò vui vẻ, nói cười yến yến.
Phiền muộn trong lòng bà ta càng ngày càng nhiều, kẹt cứng trong ngực, không lên không xuống được thật là khó chịu. Bà ta ở đây binh hoang mã loạn[1], Tùng Cảnh viện lại là năm tháng tĩnh lặng.
[1] (兵荒马乱) binh hoang mã loạn: Rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạcMấy ngày nay, bà ta hoảng hốt cả ngày, chuyện miếng cung thao hẳn là đã bại lộ.
Nếu không, Diệp Huy không thể nào không trở về! Nhưng Diệp Huy không trở về, bà ta ngay cả cơ hội cãi cọ cũng không có. Hiện giờ bà ta vẫn là An Như Huyện chủ, cũng là Lư Dương Hầu phu nhân như trước, quyền quản sự trong phủ đã nằm trong tay bà ta, nhưng bà ta lại hoảng sợ.
Cứ như thể mọi thứ đều không nằm trong kế hoạch của mình, đều nằm ngoài tính toán của bà ta, mà bà ta không hề có sức lực đánh trả!
Cứ tiếp tục như vậy, bà ta sợ rằng vị trí Thế tử của Cung ca nhi sẽ sinh ra biến cố.
Trầm Quân Như đứng ở cửa Tùng Cảnh viện một lát, rốt cục không chịu được ánh nắng mà ngất đi.
Diệp Mạch châm biếm, cũng chỉ liếc mắt một cái, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Tần Hảo và Lâm Xu Nga dĩ nhiên là thấy được một màn ở cửa viện, Tần Hảo suy tư gọi Lục La đến: "Muội đi nói cho phủ y một tiếng, hiện giờ Tùng Cảnh viện đã có lão Cố, tạm thời không cần hắn, bảo hắn đi chính viện mà chăm sóc thân mình phu nhân thật tốt. Cả nhà trên dưới đều cần phu nhân chăm sóc, bảo phủ y nhất định phải chữa khỏi cho phu nhân."
Đây là cơ hội mà Trầm Quân Như tự mình đưa đến cửa, bọn họ gặp dịp bắt lấy cơ hội này xử lý phủ y.
Bắt đầu từ hôm nay, phủ y sẽ không thể bước vào Tùng Cảnh viện nữa!
Diệp Mạch tươi cười há miệng, ngậm lấy quả vải Tần Hảo đưa đến bên môi.
"Ngươi không có tay sao?" Lâm Xu Nga ghét bỏ nhìn Diệp Mạch liếc mắt một cái: "Lúc đầu chân bị phế, sau khi cưới nương tử thì cả tay cũng bị phế."
Sắc mặt Diệp Mạch trầm xuống, nhẹ nhàng nói: "Trúc Cẩm, đem rổ vải kia vào hầm băng đi."
Lâm Xu Nga không phải đối thủ của Trúc Cẩm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn rổ vải kia bởi vì một câu nói mà cách nàng càng ngày càng xa!
Tần Hảo tiếp tục bóc quả vải, đặt thịt quả vải mượt mà trắng ngà vào đĩa sứ trắng: "Phu quân hôm nay vẫn chỉ nên ăn ba quả."
Diệp Mạch ăn luôn hai quả còn lại, sau đó buông sách xuống cẩn thận bóc mấy quả vải trên bàn, rồi sau đó, đặt tất cả vải đã bóc ra trước mặt Tần Hảo: "Nàng ăn thêm một ít cũng không sao, lát nữa để lão Cố kê cho nàng một ít thuốc giải nhiệt."
Lâm Xu Nga đen mặt, cảm thấy thật sự nhìn không nổi.
Đây rõ ràng là đang ngược người ta, ân ái ngay trước mặt nàng như vậy, hơi quá đáng!
Lâm Xu Nga phẫn nộ đứng dậy, quyết định vẫn nên trở về ăn quả vải không ngon lắm trong cung thôi.
Tần Hảo hướng một ánh mắt về phía Lục La, Lục La mang một rổ quả vải đuổi theo Lâm Xu Nga.
Diệp Mạch ai oán nhìn nàng: "Đó thật sự là ta tìm mua về để lấy lòng nương tử nàng, sao nàng có thể thoáng cái là tặng đi nhiều như vậy chứ?"
"Chàng đã nói là để lấy lòng ta, vậy thì vải này chính là của ta, ta muốn đưa cho ai thì đưa. Hơn nữa, trong hầm băng còn rất nhiều mà, thứ quý giá như vậy tuy rằng đặt trong hầm băng nhưng không thể để lâu được."
"Ta đây, lấy lòng nương tử được chưa?" Giọng nói của Diệp Mạch trầm thấp, đôi mắt sáng rực nhìn nàng.
Tim Tần Hảo đập lỡ một nhịp, khuôn mặt này cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa vẫn thật đẹp, mà dường như nàng càng ngày càng không thể cưỡng lại sức hút của khuôn mặt này.
Trong đôi mắt hoa đào đượm ý cười, mà gương mặt của nàng cứ như vậy phản chiếu trong mắt hắn.
Tần Hảo chậm rãi cúi đầu, càng ngày càng thấp, đến khi không thể thấp hơn nữa mới truyền đến một tiếng nói thật khẽ: "Lấy lòng được rồi."
Tần Hảo kỳ thật đã không còn bài xích đối với Diệp Mạch, càng thêm ỷ lại hơn. Nàng suy nghĩ cẩn thận về quan hệ giữa hai người, nếu thật sự phải viên phòng, nàng dường như cũng nguyện ý.
Diệp Mạch che chở nàng, quý trọng nàng, vì nàng làm những chuyện như vậy nàng đều đặt ở trong mắt, ngọt ở trong lòng.
"Vậy đêm nay nương tử sẽ không đòi mỗi người một chăn chứ?" Diệp Mạch nhướng mày, dịu dàng nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Nhắc tới việc này, sắc mặt Tần Hảo đỏ bừng, đôi mắt sáng bóng giận trừng mắt Diệp Mạch!
Trước khi nàng ngủ rõ ràng là mỗi người một chăn, nhưng hôm sau tỉnh lại đều là ở cùng một ổ chăn.
Một lần hai lần cũng thôi đi, sau một thời gian, nàng đương nhiên biết là Diệp Mạch động tay chân.
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé chụp mạnh lên bàn đá, mặt cười nén giận: "Phu quân chẳng lẽ không phải đã sớm làm như vậy sao? Ta nhiều lần đều tỉnh lại trong chăn của phu quân, không phải là phu quân làm sao?"
Bị vạch trần mờ ám, Diệp Mạch cũng không cảm thấy ngượng tí nào, ngược lại càng thản nhiên: "Thế thì nương tử chỉ để lại một cái chăn đi. Hiện giờ thời tiết dần dần nóng lên, hai cái chăn nhìn thấy cũng nóng. Tử La, có nghe cô nương các ngươi nói không? Còn không mang cái chăn thừa trên giường bỏ đi?"
Tử La nhìn về phía Tần Hảo, Tần Hảo phồng mồm lên, quay đầu không nhìn nam nhân đang đắc ý.
Bất quá sau khi đổi thành một cái chăn, Diệp Mạch đêm đó vẫn không qua đêm ở Tùng Cảnh viện.
Tần Hảo ôm chăn ngồi trên giường, thời gian còn sớm, hai nha hoàn ở trong phòng cùng nàng.
"Cô nương, cô gia mang theo Cố thái y và lão Cố rời đi, người không hiếu kỳ bọn họ đi làm gì sao?"
Tần Hảo nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Ta biết, hắn đi tìm người tính sổ. Chuyện của bà bà đã chìm trong lòng tướng công nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải làm rõ chuyện này."
Tử La và Lục La vốn là nha hoàn thông minh lanh lợi, hai người tuy rằng không biết nguyên do cụ thể, nhưng cũng có thể nhìn ra.
An Như Huyện chủ nhìn như coi cô gia là con ruột, trên thực tế thì chính là con đường phủng sát (
nâng niu, trân trọng rồi gϊếŧ sau ).
Quan hệ giữa cô gia và Hầu gia căng thẳng, phần lớn đều là do vị An Như Huyện chủ này gây ra.
- -
Hoàng cung, ngự thư phòng suốt đêm sáng rực, bàn tay Hoàng Thượng đặt ở trên bàn nắm thành quyền run rẩy.
Không có bảo vệ được Cố Văn Ngọc, là chuyện tiếc nuối nhất đời này của ông. Nếu sớm biết có kết cục như vậy thì lúc trước ông đã bỏ qua suy nghĩ của nàng mà cứng rắn bắt nàng tiến cung làm phi.
Nhưng ông không lường trước được, thái y tâm phúc mà mình tốt bụng cử đi lại khiến Cố Văn Ngọc nhanh chóng hương tiêu ngọc vẫn.
"Bảo Lư Dương Hầu tự mình mang Trầm Quân Như tiến cung, các ngươi đến Lật Dương Bá phủ điều tra rõ ràng. Trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, chỉ cần tra được chân tướng, trẫm không quan tâm sống chết của người Lật Dương Bá phủ!" Hoàng Thượng nhắm mắt lại phân phó phía dưới, Trầm Quân Như dám làm như thế, sau lưng không có khả năng không có Lật Dương Bá phủ chống đỡ!
Diệp Huy không dám làm trái thánh ý của Hoàng Thượng, chỉ có thể mang theo Trầm Quân Như nhanh chóng vào cung.
Tiểu thái giám đến thỉnh hắn hơi tiết lộ hai câu, sắc mặt Diệp Huy khó coi, nặng nề nhìn chằm chằm Trầm Quân Như đang hoảng sợ trong lòng ngực.
Không được! Tuyệt đối không thể để Trầm Quân Như diện thánh. Một khi diện thánh, không chỉ có mệnh của Trầm Quân Như không bảo đảm, còn có thể liên lụy đến hắn!
Xe ngựa đang chạy trên ngã tư đường yên tĩnh không người, giây tiếp theo bánh xe nứt ra, thân xe cách ra lay động, người trong xe ngựa vô ý lăn ra.
Trầm Quân Như lăn ra trước tiên, đầu trực tiếp đập lên mặt đất và ngất đi trước khi kêu lên.
Tiểu thái giám nhìn cảnh này không khỏi kinh ngạc, hắn cũng ngã xuống đất vì xe ngựa mất cân bằng, nhưng Lư Dương Hầu phu nhân này lại bị đập trên mặt đất như vậy, đầu đầy máu?
"Mau, mau đưa đi chữa trị." Diệp Huy ôm Trầm Quân Như vào trong ngực, sắc mặt kinh hoảng.
Tiểu thái giám bị mê hoặc bởi bộ dáng kinh hoảng của hắn lúc này, trong lòng cảm thấy tình cảm vợ chồng Lư Dương Hầu vô cùng sâu sắc, hắn lập tức tìm chỗ mướn một chiếc xe ngựa khác.
Nơi này cách hoàng cung rất gần, tiểu thái giám nghĩ đến hiện giờ Hoàng Thượng còn đang chờ, liền mang theo hai người đi về phía hoàng cung.
Diệp Huy vươn tay lên cổ Trầm Quân Như, cảm thấy còn một mạch đập nhẹ, ánh mắt lộ ra sát ý, bàn tay nắm cổ chậm rãi siết chặt..