Thùng tắm đã sớm được đổ nước ấm, cả gian phòng mờ mịt hơi nước.
Diệp Mạch nhìn nữ tử trước mặt đang giúp mình cởϊ qυầи áo, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve lung tung, ngẫu nhiên chạm đến chỗ không nên chạm.
Hắn không dấu vết nắm chặt dục mép thùng tắm, mu bàn tay nổi gân xanh dữ dội, mới miễn cưỡng đè nén được khát vọng trong lòng mình.
Đầu ngón tay Tần Hảo dừng ở trước ngực Diệp Mạch, lại tiến thêm một lớp nữa là có thể chạm đến da thịt hắn.
Diệp Mạch nắm chặt cổ tay nàng, thở phì phò trầm giọng nói: "Không cần, nàng đi ra ngoài trước đi."
Nghe vậy, Tần Hảo chạy trối chết, còn thiếu chút nữa là đâm vào bình phong.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Diệp Mạch tắm rửa xong, ăn mặc chỉnh tề từ phía sau bình phong đi ra.
Đang lúc Tần Hảo không biết buổi tối nên ngủ như thế nào, Trúc Cẩm và Trúc Hoài gõ vang cửa tân phòng: "Thiếu gia, Hầu gia mời ngài đến chính viện."
Diệp Mạch cười lạnh hai tiếng: "Đi làm gì? Trong đêm động phòng, ông ấy lại chúc mừng ta như vậy sao? Trúc Cẩm, ngươi ra chính viện đáp lời một tiếng, sáng mai sẽ kính trà."
Trúc Cẩm không nói hai lời liền đi chính viện, nhưng ngược lại Trúc Hoài ở một bên nói liên miên cằn nhằn không ngừng, cuối cùng còn hỏi: "Thiếu gia, ngài thật sự không đi chính viện?"
Tiếp theo giây, trong tân phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Diệp Mạch: "Cút!"
Trúc Hoài lập tức ngậm miệng, vui vẻ chạy đi giữ cửa.
Lúc Tần Hảo tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Diệp Mạch tựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, lật xem một quyển sách.
"Tối nay ta ngủ trên nhuyễn tháp, nàng ngủ trên giường. Trước nàng không nguyện ý, ta sẽ không chạm vào nàng."
Đêm nay là đêm Tần Hảo ngủ được thoải mái nhất từ lúc xuất giá tới nay. Không ngờ rằng, sau khi nàng ngủ say, nam tử vốn nên ngủ trên nhuyễn tháp kia lại chậm rãi bước đến nằm xuống bên cạnh nàng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Hảo thức dậy, sắc trời còn chưa sáng rõ, nhưng Diệp Mạch đã không còn trong phòng.
Lắng nghe cẩn thận thì nghe được nói chuyện từ gian ngoài truyền đến.
Tử La và Lục La đẩy cửa bước vào, hai người không nói gì, chỉ hầu hạ Tần Hảo mặc quần áo.
"Cô nương, nửa canh giờ trước Cô gia đã dậy. Sau khi thức dậy thì Trúc Cẩm Trúc Hoài liền tiến vào nói chuyện, nô tỳ nghe nói là tối hôm qua ở chính viện Hầu gia rất giận dữ, nói hôm nay Cô gia và người nên cẩn thận một chút."
Đêm tân hôn của con trai ruột, người là phụ thân lại đến gọi hắn đến chính viện. Tần Hảo lắc đầu không nói nên lời, ngay cả ở Tần gia cũng không thể xảy ra chuyện như vậy. Huống chi, là Lư Dương Hầu phủ có tước vị ở kinh thành.
Lục La đem chuyện tối hôm qua mình nghe ngóng được nói cặn kẽ cho Tần Hảo nghe: "Cô gia là do nguyên phối (vợ đầu) của Hầu gia, Hầu phu nhân sinh ra, nhưng lúc Cô gia được một tuổi thì Hầu phu nhân đã qua đời. Sau đó, Hầu gia cưới Hầu phu nhân hiện giờ là An Như Huyện chủ[1] . An Như Huyện chủ sinh được hai trai hai gái, hai con trai ở trong phủ đứng hàng thứ hai và thứ ba, lần lượt gọi là Diệp Cung, Diệp Lục. Hai con gái là hai vị cô nương trong phủ, vị hôm qua chúng ta gặp là Đại cô nương, tên là Diệp Châu. Vị còn lại là Nhị cô nương, tên là Diệp Trăn (瑧). "
[1] (县主) Huyện chủ: Đích nữ của Quận Vương/Thế TửTần Hảo gật đầu như có chút đăm chiêu, trong lòng ghi nhớ hết thảy những chuyện này.
An Như Huyện chủ là đích nữ của Lật Dương Bá phủ, người này nàng có nghe nói qua. Cho nên một vài tin đồn về Lư Dương Hầu và Hầu phu nhân hiện giờ, nàng đúng lúc cũng đã nghe qua.
Trúc Hoài ở gian ngoài lớn tiếng nói: "Thiếu phu nhân, người dậy rồi sao? Nếu là dậy rồi thì có thể đi ra dùng điểm tâm, gian ngoài đã chuẩn bị xong điểm tâm."
Tần Hảo cảm thấy Trúc Hoài này rất thú vị, nhất là cái kiểu nói chuyện liên miên cằn nhằn lải nhải, luôn có thể khiến nàng cười.
Điểm tâm sáng của Lư Dương Hầu phủ chuẩn bị rất tốt.
Trước khi nàng đến đây, trong viện này chỉ có một mình Diệp Mạch là chủ nhân, hơn nữa nàng còn phát hiện, ngoài hai gã sai vặt Trúc Cẩm Trúc Hoài ra thì trong viện này không có một nha hoàn nào, tất cả đều là gã sai vặt.
Chỉ có vẻn vẹn một người phụ nữ, cũng chỉ là bà tử giữ cửa.
Tần Hảo ăn hai cái bánh bao nhỏ, uống một chén cháo gà xé, liền cùng Diệp Mạch đến chính viện.
Bước vào chính viện, còn có không ít ánh mắt nhìn vào nàng. Nàng theo bản năng siết chặt lòng bàn tay, hít sâu vài cái mới theo Diệp Mạch vào chính sảnh.
Ngồi trên chủ vị trong chính sảnh là một nam một nữ, nam nữ đều khoảng ba mươi tuổi.
Tần Hảo biết đó là Lư Dương Hầu Diệp Huy và Hầu phu nhân An Như Huyện chủ Trầm Quân Như.
"Mạch ca nhi đến rồi." Trầm Quân Như cười tủm tỉm nói, ánh mắt nhìn Diệp Mạch và Tần Hảo vô cùng từ ái, tựa như Diệp Mạch và Tần Hảo đều là con ruột của bà ta: "Thê tử Mạch ca nhi ngàn dậm xa xôi đến đây, nhất định là rất mệt mỏi, tối hôm qua ngủ ngon giấc không? Mạch ca nhi không có khi dễ con chứ?"
Trong giọng nói Trầm Quân Như ngầm có ý thăm dò.
Buổi sáng lúc bà ta sai Đan Quế đến Tùng Cảnh viện, lại bị người của Diệp Mạch ngăn ở ngoài sân. Cho nên đến bây giờ, bọn họ còn không biết Diệp Mạch và Tần Hảo rốt cuộc có viên phòng hay không.
Diệp Mạch chỉ là kẻ tàn phế hai chân, chỉ cần hắn không có con trai, vậy thì vị trí Thế tử này lại không thể thuộc về hắn.
Nhưng nếu như hắn có con, việc này sẽ có biến số.
Tần Hảo nhẹ giọng nói: "Ngủ rất khá."
Sắc mặt Lư Dương Hầu âm u nhìn Tần Hảo, bọn họ vốn không muốn Tần Hảo gả cho Diệp Mạch, nhưng không biết vì sao, tin tức đưa đến Hàng Châu lại biến thành yêu cầu một nữ nhân Tần gia gả cho Diệp Mạch.
Nếu không phải có Tần gia chặn ngang một bước, Diệp Mạch đã cưới Vương Như Diên.
Vương Như Diên là ai, đây cũng chỉ là người mà Lật Dương Bá đưa vào phủ để hầu hạ Trầm Quân Như. Tất nhiên, Lật Dương Bá tặng người cũng là có ý của Trầm Quân Như, bọn họ chính là muốn cho Vương Như Diên có thể gả cho Diệp Mạch, như vậy Diệp Mạch sẽ hoàn toàn nằm trong khống chế của bọn họ.
Hôm nay, Vương Như Diên cũng có mặt, đứng ngay bên người Trầm Quân Như nhìn Diệp Mạch muốn khóc.
Diệp Mạch nắm tay Tần Hảo, nhìn Lư Dương Hầu ở trên cao, bưng trà: "Phụ thân."
Lư Dương Hầu không nhúc nhích, trong mắt Trầm Quân Như hiện lên một tia vui sướиɠ khi người gặp họa[2] .
[2] (幸灾乐祸) Hán Việt: HẠNH TAI LẠC HOA vui sướиɠ khi người gặp họa; nhìn có chút hả hê; cười trên nỗi đau của người khácTần Hảo lặng yên tiếp nhận chén trà trong tay Diệp Mạch, hướng tới Lư Dương Hầu hành lễ, mi mắt cong cong cười: "Mời phụ thân uống trà."
Đưa tay không đánh người tươi cười, đầu ngón tay Lư Dương Hầu giật giật, theo bản năng nhận lấy chén trà.
Ai ngờ tay Tần Hảo đang bưng trà run lên, mà không biết là ai rót chén trà kia, rót thật là đầy. Chỉ là hơi run tí xíu lại rơi ra không ít nước nóng, tất cả đều rơi trên tay Lư Dương Hầu đưa ra đón chén trà.
Lư Dương Hầu nổi giận: "Làm càn!"
Tần Hảo theo bản năng đứng về phía sau Diệp Mạch, Diệp Mạch ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tươi cười.
Tựa như đang nói nàng không cần sợ, hết thảy đã có hắn. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, Tần Hảo thấy yên tâm.
"Không kính trà, sẽ không xem là người của Lư Dương Hầu phủ!"
Diệp Mạch nhướng mày cười lạnh: "Phụ thân, người cảm thấy hiện giờ người còn quản được con sao? Con theo ý các người thành thân, người con cưới cũng là dựa theo ý các người. Như thế nào, hiện giờ người muốn đổi ý sao? Chẳng lẽ không phải là người yêu cầu con gái Tần gia?"
"Người ta cho ngươi cưới rõ ràng là.." Lời nói của Lư Dương Hầu đột ngột dừng lại.
Ánh mắt Diệp Mạch càng thêm lạnh lẽo, giọng lạnh lùng nói: "Rõ ràng là ai?"
Lư Dương Hầu phất tay áo, tức giận nghẹn ngực, chỉ xoay lưng lại.
Thấy vậy, Nhị thiếu gia Diệp Cung có chút hả hê nói: "Đương nhiên là Vương Như Diên nha. Vương tỷ nhi đến ở trong phủ nhiều năm rồi, ai cũng nói nàng và Đại ca huynh là thanh mai trúc mã. Đại ca huynh có thể thay lòng đổi dạ mà cưới nữ nhân khác. Nhưng Vương tỷ nhi phải làm sao đây? Nàng chính là chờ đợi để trở thành thê tử của huynh nhiều năm rồi."
Ánh mắt Diệp Mạch giống mũi tên lạnh lẽo, từng cái một cắm vào trên người Diệp Cung: "Nàng và ta là thanh mai trúc mã?"
Diệp Cung bất chấp gật đầu: "Phải"
"Ngươi tận mắt nhìn thấy?"
".. Tất nhiên."
Khóe môi Diệp Mạch nổi lên một tia lãnh lẽo, cong môi lạnh lùng nói: "Được lắm, loại chuyện này bản thân ta cũng không biết, nhưng ngươi lại biết được. Diệp Cung, không phải ta đã từng cảnh cáo ngươi, bất cứ chuyện gì của ta, ngươi cũng không được nhiều lời một chữ sao?"
Nghe vậy, Diệp Cung nổi trận lôi đình: "Diệp Mạch, ngươi chỉ là kẻ tàn phế vô dụng!"
"Cung ca nhi!" Thấy sắc mặt Diệp Mạch ngày càng lạnh, Trầm Quân Như liền ngắt lời Diệp Cung, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Hôm nay là ngày lành, Mạch ca nhi ngàn vạn lần không thể tức giận. Chuyện trước kia của Cung ca nhi, cũng đã qua nhiều năm rồi, con cũng đừng ghi nhớ trong lòng. Thê tử Mạch ca nhi, con cũng khuyên nhủ Mạch ca nhi đi, hôm qua là ngày vui của các con, Mạch ca nhi cứ tức giận như vậy sẽ không tốt lắm, đối với sức khỏe của hắn cũng không tốt."
"Ngày vui?" Tần Hảo nghiêng đầu suy nghĩ, nghi hoặc hướng tới Trầm Quân Như đặt câu hỏi: "Con lần đầu đến kinh thành, không biết rõ quy củ của kinh thành. Không biết khi người kinh thành thành thân, có phải hay không cũng không cần mời người dự lễ, có phải hay không cũng không cần mở tiệc đãi khách, có phải hay không ngay cả trong phủ cũng không cần trang trí một chút?"
Một mặt ba lần "Có phải hay không", hỏi đến Trầm Quân Như á khẩu không trả lời được.
Diệp Châu ở bên cạnh nhếch mắt cười nhạo: "Ngươi muốn vào Lư Dương Hầu phủ, cũng phải xem thân phận của ngươi có đáng giá được mẫu thân phải vất vả đãi tiệc mừng hay không. Người đến dự tiệc cưới đều là quan to hiển quý, nếu để người ta biết người Đại ca cưới là ngươi, còn không phải làm Hầu phủ mất mặt hay sao? Ngươi có thể xuất ra bao nhiêu đồ cưới (của hồi môn) ? Nếu như không có đồ cưới, lại bị khách mời biết, không chỉ có chúng ta mất mặt, ngươi mất mặt, ngay cả Tần gia các ngươi cũng mất mặt."
Tần Hảo càng thêm khó hiểu hỏi lại: "Nhưng làm sao các người biết ta không có đồ cưới? Đúng rồi, đồ cưới ta mang đến, dường như hôm qua không thấy ở trong viện."
Diệp Châu cay đắng nhìn Trầm Quân Như.
Trầm Quân Như cười nói: "Hôm qua đặt ở cửa, ta sai người trước khiêng vào chính viện, đợi lát nữa khi các con trở về thì mang về."
Ánh mắt Tần Hảo dừng trên cây trâm cắm trên tóc Diệp Châu, thấp giọng nói vài câu ở bên tai Diệp Mạch, sau đó cầm một tờ giấy đặt vào tay Diệp Mạch: "Đây là danh sách đồ cưới của ta. Nếu đồ cưới ở chính viện, vẫn là trước tiên đối chiếu cho khớp hãy đưa trở về. Phu quân cảm thấy được chứ?"
"Nàng nói rất đúng." Diệp Mạch không chút do dự gật đầu, hướng tới Trúc Hoài và Trúc Cẩm nói: "Các ngươi giúp thu xếp lại một chút, nếu như thiếu thì hỏi thăm người ở chính viện xem ai động qua đồ cưới."
"Mạch ca nhi." Trầm Quân Như tươi cười có chút miễn cưỡng: "Đây là của hồi môn của thê tử con, chẳng lẽ ta còn chạm vào đồ cưới của thê tử con? Các con làm vậy, không phải là không tin tưởng ta sao?"
"Phu nhân nói sai rồi, chuyện nào ra chuyện đó. Hiện giờ nói rõ ràng, cũng tránh cho sau khi nhận lại bị thiếu cũng không biết là ai lấy." Diệp Mạch thản nhiên nói, lại báo một cái: "Trâm bạch ngọc lưu ly một đôi."
Tử La tìm kiếm trong những thứ còn lại, sắc mặt khẽ biến: "Cô nương, trâm bạch ngọc lưu ly một cái cũng không còn."