Có lẽ cũng nhận ra được hoạt động lần này có yếu tố không an toàn nên giáo viên dẫn đoàn yêu cầu cha mẹ phải tham gia cùng con cái.
Một tay Ngạn Hi nắm mũ Thiệu Sanh Tinh, một tay cầm tay Nhã Thư, liếc mắt thấy người đàn ông bên cạnh xỏ tay túi quần giả cool ngầu: "Anh đẹp giai, qua đây giúp em xíu?"
Thiệu Chí Thần đổi tư thế, vươn tay tháo kính râm xuống, đôi mắt sâu thẳm như đại dương ánh lên sự lạnh lùng cùng vô tình. Bá tước đại nhân thản nhiên phun ra hai chữ: "Không thể."
Ngạn Hi tức giận liếʍ răng sau.
Hiển nhiên đối phương là một tên địa chủ giàu nứt đố đổ vách, gia tài bạc triệu, quyền thế ngập trời, tàn nhẫn máu lạnh, còn cậu chỉ là một cây cải thìa đung đưa trong gió, không quyền không thế, ngây thơ đơn thuần...
Cậu yên lặng chấm dứt quá trình tự thôi miên, thổi ra một ngụm khí trọc, sau đó xách hai đứa con nít ném đến bên chân Thiệu Chí Thần: "Hai đứa ngoan ngoãn ở chỗ này đi."
Ngạn Hi nói xong thì chạy vào khu rừng gần đó, lúc đi ra hai tay đã ôm đầy mấy cái hộp nhỏ, cậu vứt đống đồ xuống đất: "Nhanh lên nhanh lên, mỗi người lấy mấy cái."
Thiệu Chí Thần cười lạnh một tiếng, nghe qua có vẻ vô cùng khinh thường: "Cậu đang gian lận."
Đầu tiên Ngạn Hi nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, sau đó nở một nụ cười xán lạn: "Hay quá, thế không cần để dư hộp cho anh rồi!"
Cậu chia số hộp thành ba phần, cho Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư mỗi đứa bảy cái, bản thân thì cầm ba cái: "Đi, chúng ta đi đổi thưởng nào!"
Thiệu Chí Thần: "..."
Giải thưởng trường học chuẩn bị khá phong phú, Thiệu Sanh Tinh cầm một thanh kiếm đồ chơi, Nhã Thư lấy một quyển truyện cổ tích, Ngạn Hi thẳng thừng nói muốn một cây kẹo hồ lô.
Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư đứng thành một hàng rồi "A" há miệng nhìn cậu.
"Cái này có chút không sạch, lần sau chúng ta về nhà tự làm." Ngạn Hi đút cho mỗi đứa một viên, đút xong mới phát hiện bên cạnh Thiệu Sanh Tinh còn một người, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: "Sao?"
Thiệu Chí Thần nhìn xâu hồ lô trong tay cậu, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Ngạn Hi hừ hừ hai tiếng, vỗ lên ngực hắn: "Tôi đây gian lận đấy."
Cậu làm trò trước mặt ai kia cắn một phát lên hai viên hồ lô, siro màu đỏ vỡ thành từng mảnh đường nhỏ trong suốt dính vào môi cậu, quyến rũ mà không hề hay biết.
Trong con ngươi Thiệu Chí Thần như có mạch nước ngầm di chuyển, một lúc lâu sau hắn nhìn chằm chằm vào hai viên kẹo còn dư lại: "Sơn tra bên trong không mới, đừng ăn."
Ngạn Hi vừa mới ăn xong đã phát hiện có chỗ không ổn, nơi tiếp xúc giữa tăm tre và sơn tra đã chuyển đen, mang theo vị đắng nhẹ. Nghe Thiệu Chí Thần nói vậy cậu không cắn hồ lô nữa mà bắt đầu liếʍ lớp siro bên ngoài.
Siro có màu nhuộm đỏ đầu lưỡi chàng trai, Ngạn Hi thấy Thiệu Chí Thần vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình, còn tưởng bản thân đã phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì, nhất thời có chút đắc ý: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói bí mật anh thích kẹo hồ lô ra ngoài, nhưng nếu một ngày nào đó anh chọc tôi không vui, tôi sẽ..."
Thiệu Chí Thần lập tức phá vỡ sự vênh váo tự tin của cậu: "Cho dù cậu nói ra thì có người tin chắc."
Ngạn Hi đang muốn phản bác, bỗng nghe thấy chuông điện thoại của mình vang lên. Không có mấy người biết số điện thoại của cậu, Ngạn Hi cũng tưởng là điện thoại của Ngạn Cẩn, kết quả vừa nhìn màn hình đã thấy một dãy số xa lạ.
Cậu cảm thấy hơi thất vọng.
"Alo, xin chào?"
"Anh ơi! Là em!" Một giọng nữ u oán kéo dài vang lên trong máy, tay Ngạn Hi chợt run lên, vô tình nhấn nút tắt.
Thiệu Chí Thần tinh mắt nhận ra vẻ mặt của cậu không ổn: "Ai thế "
Ngạn Hi lắc đầu, kéo số điện thoại này vào danh sách đen: "Gọi tôi tìm đầu tư."
"Hừ, chỉ cần không phải mèo mả gà đồng của cậu là tốt."
Sắc mặt Ngạn Hi đen như đít nồi, đã quen với giọng điệu quái gở của ai kia nên cậu cùng lười cãi lại. Tuy nhiên trong lòng cậu lại lên lịch trình giải quyết những mối quan hệ hỗn loạn trước kia của nguyên chủ.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc chuyến du lịch mùa thu, Ngạn Hi đến bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe. Lúc cậu nhắc tới việc kiểm tra giới tính ẩn thì bác sĩ nói, để làm xét nghiệm này cần phải đăng ký thông tin gia đình. Đầu tiên phải nộp bản sao sổ hộ khẩu của cha mẹ, nếu không phải có hộ khẩu địa phương thì cũng không thể làm kiểm tra ở bệnh viện thành phố.
Ngạn Hi công cốc trở về, ban đầu cậu nghĩ đến việc tìm Thiệu Chí Thần, nhưng cậu đến bệnh viện một mình vốn là bởi vì không muốn để hắn biết. Đối với việc nam giới sinh con cậu cũng không thể vui vẻ tiếp thu, chính bởi vì không thể tiếp thu nên so với việc "chấp nhận" thì cậu đặt nó ở bên "chuyện xấu hổ". Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng mơ hồ, nhỡ cậu kiểm tra được thể chất có thể sinh con mà Thiệu Chí Thần đối xử với cậu như phụ nữ, vậy cậu nhất định sẽ làm một trận anh sống tôi chết với gã đàn ông kia.
Nhưng cậu không biết vì sao mình lại nghĩ vậy, cậu chỉ biết ngoài đời cậu là đàn ông không thể sinh con.
Sau khi loại bỏ khả năng nhờ ai đó, Ngạn Hi bắt đầu tìm kiếm ký ức về phương diện này trong trí nhớ của nguyên chủ. Sự phân hóa giới tính ẩn chỉ có thể kiểm tra đo lường ở một độ tuổi nhất định, mỗi người đều có thời gian khác nhau, nam giới thường làm loại kiểm tra sức khỏe này ở tuổi 20, nếu 20 tuổi còn chưa phân hóa thì trong vòng mười năm tiếp theo, cứ cách hai năm bọn họ cần đi kiểm tra một lần.
Trong lần kiểm tra sức khỏe lần đầu nguyên chủ còn chưa đo lường được giới tính ẩn nên thả lỏng cảnh giác, sinh nhật lần thứ 22 năm nay cũng không đi.
Bản sao hộ khẩu của cha mẹ... Ngạn Hi lẩm nhẩm lặp lại mấy chữ này ở trong mồm, cuối cùng tìm một chỗ yên tĩnh trong hành lang bệnh viện ngồi xuống, trong miệng nhai đi nhai lại mấy chữ, cậu mở điện thoại kéo Ngạn Nghê ra khỏi danh sách đen.
——
Tầm mắt Thiệu Chí Thần rời khỏi máy tính, nhìn về phía Ngạn Hi đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, không khỏi chậc một tiếng: "Cậu lại tính làm trò gì?"
Ngạn Hi chân thành nhìn hắn lắc đầu: "Tôi muốn về nhà một chuyến."
Thiệu Chí Thần khinh thường cười nói: "Tôi nhớ rõ đồ đạc của cậu đã được chuyển tới hết rồi, còn cần về nhà sao?"
"Anh máu lạnh quá." Ngạn Hi lắc đầu, lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn chết, "Anh vốn không hiểu, rốt cuộc thì nơi đó cũng là nhà tôi, trong nhà còn có cha ruột của tôi. "
"Nếu cậu đã nghĩ xong lý do thì còn tới đây tìm tôi nói mấy lời này làm gì?" Tuy ngoài miệng Thiệu Chí Thần nói vậy nhưng trong lời nói lại lộ vẻ cáu kỉnh, chỉ cảm thấy chàng trai đối mặt với tình thân thiếu quyết đoán, hắn khó chịu nói, "Tự mình gọi tài xế đi."
Ngạn Hi trợn trắng mắt: "Trái lại tôi chỉ hận không thể cắp đít đi thẳng luôn. Nhưng bởi vì lần trước tôi tố cáo nhà họ Ngạn bí mật tổ chức bán hàng đa cấp nên bây giờ bên ngoài vẫn còn cảnh sát mặc thường phục ngồi xổm canh gác kìa, chuyện này có phải do anh làm không?"
Theo lý mà nói thì cảnh sát chỉ cần nghe thôi là biết ngay Ngạn Hi nói quàng nói xiên, nào có ai nói nhà mình là ổ bán hàng đa cấp. Nhưng chuyện đã trôi qua hai tháng, hôm qua lúc cậu nói chuyện với Ngạn Nghê thấy đối phương càu nhàu với cậu, nói nhà mình bị cảnh sát giám thị. Thú thật, nếu Ngạn Nghê không nói thì cậu đã quên mất chuyện này từ lâu, mà cảnh sát cũng không rỗi hơi như vậy, nếu đã rỗi hơi thì chắc chắn là một người khác.
Nhớ lại lúc trước Cục trưởng Trương có tình cảm đặc biệt với "Giám đốc Thiệu", Ngạn Hi gần như lập tức nhận định kẻ rỗi hơi này chính là Thiệu Chí Thần. Về phần động cơ thì rất rõ, tên đàn ông nọ muốn không chế cậu thì phải khống chế nhà họ Ngạn, rốt cuộc bỏ đi nhà họ Ngạn Ngạn Hi sẽ không có gì cả, giám sát nhà họ Ngạn thì Ngạn Hi sẽ không thể trốn thoát!
Hừ, tâm cơ boy!
Người đàn ông không biết suy nghĩ trong lòng cậu, nhìn qua như không muốn nói lời giải thích. Ngạn Hi cũng không cho hắn có cơ hội giải thích, hơi thè lưỡi với hắn: "Ha, tôi chỉ muốn nói thẳng với anh, đừng để đến lúc lại bảo tôi vụиɠ ŧяộʍ đi không nói năng gì, không thủ phu đạo!"
Cậu nói xong bèn vắt chân bỏ chạy, cứ như thể sợ Thiệu Chí Thần đổi ý, do đó đã bỏ lỡ khóe miệng hơi cong lên của người đàn ông.
Hắn cầm điện thoại gọi điện thoại cho Thiệu Nhất: "Đợi lát nữa cậu lái xe qua đây một chuyến, ừm, đón người."
Tác giả có lời muốn nói: Ngạn Hi: Giám đốc Thiệu muốn kiểm soát tui! Sợ muốn xỉu up xỉu down xỉu thành hình tròn luôn!
Giám đốc Thiệu:???