“Tiểu Cẩn!”
Ngạn Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, không chút khách khí giật quyển sách trong tay cậu nhóc.
“Đừng nghịch, đó không phải sách của tôi.”
“Cho tôi mượn nhìn chút coi.” Một đôi mắt tròn xoe ló ra từ sau cuốn sách, đỉnh đầu bông xù còn có một sợi tóc ngốc vểnh, lên uốn cong thành hình vòng tròn: “Á đù… Cuộc chạy trốn ngọt nào, hóa ra cậu thích… ưm ưm!”
Ngạn Cẩn vội vàng che miệng cậu ta, tiện tay giựt cuốn sách về: “Đây là sách tôi lấy từ chỗ… tôi giữ tạm hộ người khác, đến lúc đó còn phải trả lại cho người ta.”
Thật ra cậu nhóc đã lấy trộm cuốn sách này từ phòng Ngạn Hi.
“Ồ… Đây không phải là loại sách đó sao?” An Phù ngồi xuống bên cạnh Ngạn Cẩn, thuận tay lật bừa vài trang giấy: “Nhìn hơi quen quen, nhà tôi cũng có một quyển, là nhặt từ quầy sách của anh Nhị Cẩu!”
Ngạn Cẩn nhíu mày lật sách một lượt: “Nói cách khác, đây chỉ là một quyển sách rất bình thường sao?”
Vậy tại sao sau khi anh trai tỉnh dậy trong bệnh viện lại khăng khăng đòi nó chứ?
“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ nó có ma lực?” An Phù nhìn xung quanh, chẳng có chút hứng thú gì với quyển sách.
“Nhưng sao anh tôi…” Ngạn Cẩn nói được một nửa, giống như là bỗng nhận ra gì đó, cậu nhóc nhìn thoáng qua chỗ An Phù, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp, một đôi mắt bất thình lình phóng to trước mặt Ngạn Cẩn.
“Anh Tiểu Ngạn?” An Phù chớp mắt: “Anh Tiểu Ngạn làm sao cơ?!”
“Anh ấy hồi phục thế nào rồi?”
“Dạo này anh ấy có ăn được không? Có ngủ ngon không? Có gầy chút nào không?”
Ngạn Cẩn ghét bỏ dịch người về sau: “Nếu cậu quan tâm anh ấy thì theo tôi về nhà thăm đi.”
“Cậu không hiểu đâu.” An Phù thở dài thườn thượt: “Thần tượng đều cần một chút không gian riêng tư. ”
“Được rồi.” Ngạn Cẩn quyết định nói với tên nhóc fan cuồng này một tin xấu: “Anh trai tôi sắp kết hôn rồi.”
Rắc một tiếng, An Phù bị nứt ra.
Buổi tối về nhà, An Phù đi theo phía sau Ngạn Cẩn: “Không phải anh Tiểu Ngạn mới tỉnh lại được mấy tháng à? Tại sao lại bất thình lình như thế? Đối tượng của ảnh là ai?! Cao không? Đẹp trai không? Có xứng với anh ấy không? Tôi muốn chiến với hắn một trận!”
Ngạn Cẩn vốn không định đồng ý, nhưng sau khi nghe xong câu này, cậu nhóc đột nhiên dừng lại, chỉ cho An Phù phía cây đại thụ trước cửa thôn: “Chậc, người mà cậu muốn khiêu chiến ở bên đó.”
Thiệu Chí Thần còn đang dưỡng thương, sau Tết Nguyên Đán hắn cũng không trở về Thành phố Hộ, bây giờ lại càng nghênh ngang ở luôn trong phòng Ngạn Hi. Bởi vì không mang đủ quần áo nên Ngạn Hi ra ngoài mua tạm cho hắn một bộ đồ mặc ở nhà. Lúc này hắn đang đứng dưới tàng cây lớn trước cổng làng hút thuốc, mặc chiếc quần nhung san hô màu xanh lá cây còn xanh hơi mấy cây hẹ trồng bên cạnh, cực kỳ chói mắt.
An Phù nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi bịt mắt lại: “Hình, hình như hắn rất cao.”
Ngạn Cẩn thấp thỏm đẩy cậu ta một cái: “Cao hơn tôi một chút, không phải cậu nói mình biết tí võ vẽ sao? Bây giờ đi qua cho anh ta biết thế nào là lễ hội.”
An Phù bị cậu nhóc đẩy về phía trước, lại nhịn không được trốn tịt sau lưng Ngạn Cẩn: “Tôi chỉ học chút da lông cơ sở!”
“Cơ sở? Cơ sở gì?”
“Trung bình tấn!”
Ngạn Cẩn: “…”
Cậu nhóc hít sâu một hơi: “Trung bình tấn?!”
An Phù cười ngượng, vươn tay sờ chỏm tóc ngốc phía trên đỉnh đầu: “Xin lỗi…”
“An Phù.” Ngạn Cẩn nghiêm túc đặt tay lên vai cậu ta, “Hiện tại không phải là lúc nói đùa.”
An Phù vội vàng giải thích: “Tôi không…”
“Suỵt.” Ngạn Cẩn kịp thời ngăn cậu ta lại: “Cậu có biết anh ta là ai không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như này của Ngạn Cẩn, An Phù cũng nhịn không được nghiêm túc theo: “Là ai?”
“Là kẻ có tiền.”
“Ồ…”
“Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, kẻ có tiền đều dễ dàng sa chân vào con đường nɠɵạı ŧìиɧ sau khi kết hôn.” Ngạn Cẩn bá vai An Phù, chuyển đầu cậu ta qua hướng Thiệu Chí Thần: “Cậu coi khuôn mặt kia của anh ta xem, cậu thấy cái gì?”
“Đẹp trai!”
“… Khụ, đúng, chính là đẹp trai, trai đểu đều có vẻ ngoài như vậy.” Ngạn Cẩn khụ một tiếng: “Nếu anh ta có thể khiến anh tôi đáp ứng kết hôn cùng mình chỉ trong vòng vài tháng, vậy thì anh ta cũng có thể làm điều tương tự với người khác.”
An Phù cảm thấy rất có lý, cậu ta tức giận nắm tay: “Quá ác độc!”
“Đi! Đi dạy dỗ anh ta!”
“Cứ giao cho tôi.”
Ngạn Cẩn thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng quyết tuyệt của An Phù. Cậu nhóc đã được chứng kiến bản lĩnh của An Phù, mặc dù dáng người cậu ta khá nhỏ, nhưng lại có thể lấy một chọi bảy. Cho dù lúc sau An Phù đã giải thích rất nhiều lần với Ngạn Cẩn là không phải mình làm, song Ngạn Cẩn vẫn cảm thấy cậu ta giải thích như vậy chỉ để tránh phiền toái.
Bạn gay tốt của cậu nhóc cực kỳ khiêm tốn!
Thiệu Chí Thần đứng ở nơi kia hút nửa điếu thuốc, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào hai người gần đó. Cũng không biết Ngạn Cẩn và đứa nhỏ bên cạnh thương lượng gì, một lát sau, thằng nhóc thoạt nhìn hơi ngốc kia đột nhiên hung tợn vọt qua chỗ hắn.
Chẳng lẽ là đến gây chuyện với mình?
Thiệu Chí Thần quay đầu cười một tiếng. Hắn nhàn nhã nhả một ngụm khói, đợi đến khi quay đầu lại, chợt phát hiện tên nhóc kia đã biến mất trong tầm mắt mình???
“Này! Anh chính là người, người muốn kết hôn cùng anh Tiểu Ngạn sao? Tôi muốn solo với anh!”
Thiệu Chí Thần mê mang nhìn xung quanh một vòng, cái quỷ gì thế? Âm thanh từ đâu ra cơ?
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn xuống, thấy một cọng tóc ngốc bị gió thổi nghiêng ngả.
Ồ? Hóa ra thằng nhóc này quá lùn, chạy vào khu vực điểm mù của hắn.
Thiệu Chí Thần vẫn có chút lễ phép cơ bản với người ngoài, mặc dù thoạt nhìn đối phương vẫn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Hắn dập điếu thuốc: “Cậu là ai?”
“Tôi?” Anh không cần biết tôi là, tôi tới là vì muốn đòi công đạo cho anh Tiểu Ngạn!”
Vừa nghe hai chữ “Tiểu Ngạn”, đột nhiên vẻ mặt Thiệu Chí Thần trở nên hơi dữ tợn. An Phù ngẩng đầu nhịn không được lùi về sau một bước, vốn dĩ cậu ta không biết đánh nhau, ban nãy nhất thời lên cơn chạy qua, bây giờ chỉ thấy sợ hãi.
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Cậu… vừa mới nói muốn tìm tôi solo?”
Hắn lựa chọn bỏ qua những vài lời vô bổ, trực tiếp nhảy thẳng vào vấn đề chính.
An Phù bị người đàn ông trừng mắt một cái, ngọn lửa nhỏ tí tách trong lòng lập tức bị dập. Cậu ta nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Tôi… tôi tôi tôi…”
Thiệu Chí Thần đánh giá An Phù từ trên xuống dưới, đột nhiên vươn tay búng cọng tóc ngốc trên đầu cậu ta, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt: “Con nít con nôi từ đâu tới, mọc đủ lông đủ cánh chưa mà dám đòi đánh với tôi, hả?”
An Phù: QAQ!
Bắt, bắt nạt người ghê!!! Miệt thị bằng lời thì thôi đi, nhưng sao hắn dám búng cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu mình?!
Vì thế, Ngạn Cẩn đứng gần đó liền nhìn thấy bạn gay thân thiết của mình xoay người chạy vài bước, kết quả dưới chân loạng choạng ngã oạch một cái. Cả người An Phù nằm bẹp dưới đất một giây, hình như là bị dập mông, sau đó Ngạn Cẩn bỗng thấy cậu ta dùng một loại tốc độ bán sống bán chết bò dậy khóc lóc chạy đi.
“An Phù!” Ngạn Cẩn hô to một tiếng, nhìn bóng lưng chẳng hề lưu luyến của bạn tốt, ảo não gõ tự gõ đầu mình một cái. Ngay cả An Phù cũng không xử lý được Thiệu Chí Thần, cậu nhóc còn có thể làm sao bây giờ?
Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Ngạn Hi gắp cho mỗi người một miếng thịt kho tàu lớn, tầm mắt nghi hoặc chuyển động giữa hai người: “Em bảo này, hai người cứ nhìn nhau như thế là sao? Sao cứ phải nhìn chằm chặp vào người còn lại?”
Ngạn Cẩn bị lời này của cậu dọa tới mức lập tức dời tầm mắt, cáo trạng thẳng với Ngạn Hi: “Hôm nay anh ta làm bạn em khóc.”
Ngạn Hi nhìn về phía người đàn ông theo bản năng, Thiệu Chí Thần cười nhạo một tiếng: “Thằng nhóc kia muốn tìm tôi solo, tôi chỉ vừa nói hai câu nó đã bị dọa.”
“Là anh uy hϊếp đe dọa cậu ấy!” Ngạn Cẩn nắm tay anh trai lắc lắc: “Anh ta không phải người tối đâu anh!”
Mí mắt Thiệu Chí Thần giật giật: “Tôi còn đang ngồi đây đấy.”
Nói xấu cũng dám nói trước mặt người ta, cậu em vợ này của hắn khó đối phó nhỉ?
Ngạn Cẩn đặt đũa lên bàn: “Hôm nay chúng ta hai năm miệng mười nói rõ chuyện này đi.”
Bộp! Ngạn Hi vỗ nhẹ lên tay cậu nhóc: “Ăn cơm trước đã, trong bát còn chưa vét sạch.”
Ngạn Cẩn bĩu môi, giấu chân dưới ghế rồi cúi đầu lùa cơm, ăn xong một bát, một nửa cơn tức vẫn chưa vơi, cậu nhóc không dọn bát đũa phi thẳng lên lầu.
Ngạn Cẩn móc một chiếc điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra, gọi điện thoại cho An Phù.
“Này, cậu không sao chứ? Người đàn ông kia đã làm gì cậu mà cậu khóc?”
“Hả? Khóc? Cậu nhìn nhầm rồi, tôi không khóc!” An Phù đến chết vẫn sĩ diện, mỉm cười ha ha: “Chỉ là đột nhiên tôi nhớ trong nhà có việc, cho nên… cho nên mới trở về trước!”
Khóe miệng Ngạn Cẩn giật giật, cậu nhóc còn nhớ rõ lúc An Phù chạy qua bên cạnh mình, nước mắt cậu ta còn bắn tung tóe lên mặt cậu nhóc: “Cậu thì có chuyện gì chứ? Thi tháng cũng không lọt nổi vào top 10 nên vội vã về nhà tìm đánh hả?”
“Ngạn Cẩn!” Người đầu bên kia giận dữ hét lên.
Ngạn Cẩn cúp máy, bất đắc dĩ nằm vật xuống giường.
Cậu nhóc không tin bây giờ internet phát triển như vậy mà mình lại không thể tìm thấy chút tin tức xấu nào của người đàn ông kia! Bây giờ anh cậu đang bị tình yêu che mờ mắt, sao cậu nhóc có thể tức giận với anh trai?
Ngạn Cẩn chạy bịch bịch xuống dưới lầu, tính đi xin lỗi Ngạn Hi, thuận tiện rửa bát đũa. Kết quả chờ cậu nhóc xuống thì phát hiện phòng bếp rất náo nhiệt. Ngạn Cẩn lặng lẽ thò đầu nhìn vào, nom thấy hai người đàn ông thế mà lại dính cùng một chỗ rửa bát!
Bởi vì hai người dính sát vào nhau nên hành động không thuận tiện, vài giọt nước không cẩn thận văng lên mặt Ngạn Hi. Cậu giật mình: “Thiệu Chí Thần, anh… nước chỗ anh bắn vào mắt em rồi.”
Thiệu Chí Thần thò lại gần hỏi: “Mắt nào?”
“Bên trái.”
Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn lên mắt trái của cậu một cái: “Được chưa?”
“Được chưa cái rắm!” Ngạn Hi mỉm cười lau khô tay, tự mình dụi nhẹ.
“Được rồi được rồi, đừng dụi nữa, sắp đỏ rồi.”
Ngạn Cẩn: [Nước mắt lưng tròng cắn khăn tay.jpg]
Quá đáng!
Hết phiên ngoại 1