“Bây giờ con đã mang thai tám tháng rồi, nên ở nhà đợi chứ theo mẹ ra ngoài làm gì?”
Ngạn Hi nhìn cô một lúc: “Cô… cô là ai?”
“Là do anh ôm giỏi quá.” Ngạn Hi bảo hắn thả em bé về nôi, bốn người ngồi xuống ăn cơm.
“Trong nhà chán quá nên con muốn ra ngoài tản bộ.” Ngạn Hi đỡ tay Thiệu phu nhân đi dạo phố trong trung tâm thương mại, Thiệu Thất theo sau hai người.
Thiệu Sanh Tinh vứt cặp sách xuống dưới đất, thở hổn hển hỏi: “Ba nhỏ ơi! Em trai con đâu?”
Ngạn Hi bất đắc dĩ liếc nhìn hắn: “Tôi không mệt chút nào.”
Khi đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, Thiệu phu nhân dắt Ngạn Hi vào: “Bộ đồ này đáng yêu ghê! Màu xanh màu hồng đều đẹp, chúng ta mua tất nhé.”
Ngạn Hi vốn đã thiên gầy, hơn nữa không có nhiều thịt, bây giờ vất vả lắm mới mọc được một chút, Thiệu Chí Thần vẫn muốn duy trì chuyện này, làm sao có thể để cậu nhanh chóng thoát khỏi nó.
“Mẹ, trong nhà đã mua rất nhiều rồi, không cần mua thêm nữa đâu.”
“Mũi em bé nhỏ!”
Thím Lưu từ nhà vệ sinh đi ra, nói với Ngạn Hi: “Giờ thím về nhà nấu cơm, lát nữa mang đến cho cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Mua! Sao con làm ba mà cứ tiết kiệm tiền giúp con mình vậy?”
Thiệu Sanh Tinh nói: “Tui cảm thấy giống ba nhiều hơn một chút, mắt em màu xanh lam nè.”
Thiệu Chí Thần vừa về nhà, Ngạn Hi lập tức nhào vào người hắn: “Chuyên gia sức khỏe, huấn luyện viên thể hình của em đâu! Mau bảo bọn họ đến cứu em!”
Ngạn Hi gãi trán: “Dạ…”
“Ngày mai sẽ về nhà à?” Thiệu Chí Thần hỏi.
“Mẹ tính cho con rồi, mỗi ngày một bộ không lặp bộ nào.”
“Mẹ tính cho con rồi, mỗi ngày một bộ không lặp bộ nào.”
“Cục cưng đừng sợ, tôi ở bên ngoài chờ em.” Thiệu Chí Thần nói xong, lại nói với y tá: “Không phải tiêm thuốc tê à? Tại sao tinh thần vẫn minh mẫn thế?”
Ngạn Hi: “…”
Thôi, có tiền muốn làm gì cũng được, kệ vậy.
Trong phòng bật máy sưởi ấm nên không lạnh, chỉ là tay Thiệu Chí Thần và bụng cậu có chênh lệch nhiệt độ. Thiệu Chí Thần xốc chăn lên: “Để tôi và con gái giao lưu mấy câu.”
Ngạn Hi nhìn xung quanh, thấy chiếc mũ vàng nhỏ ma nơ canh bên cửa sổ đội khá đáng yêu, cậu chống eo đi qua lấy, Thiệu Thất cầm lấy rồi đưa cho cậu: “Anh Ngạn, bằng không anh lên sô pha ngồi nghỉ ngơi chốc lát nhé.”
Ngạn Hi cho bé cưng bú sữa bột trước, bởi vì đàn ông của thế giới này có thể sinh con cho nên trước giờ đều có sữa mẹ nhân tạo, đơn giản mà nói là một loại sữa công thức, chứa giá trị dinh dưỡng gần giống với sữa mẹ, thích hợp cho đàn ông cùng phụ nữ ít sữa.
Ngạn Hi bất đắc dĩ liếc nhìn hắn: “Tôi không mệt chút nào.”
“Mẹ, trong nhà đã mua rất nhiều rồi, không cần mua thêm nữa đâu.”
“Vậy anh có mua cái mũ lúc nãy không? Tôi mang qua quầy thanh toán.”
“Làm sao em biết?”
Thiệu Chí Thần vuốt tóc Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn lên trán cậu thì thầm: “Đã vất vả rồi, em yêu.”
“Có.” Ngạn Hi đưa mũ hắn, lại đi xem những thứ khác.
Cục cưng vừa sinh nặng 6 cân 9 lạng, rất chắc, tên khai sinh là Thiệu Tầm An, nhũ danh Lộc Lộc. Nhũ danh là Ngạn Hi đặt, bời vì cục cưng sinh ra vào Giáng Sinh, là món quà mà tuần lộc đưa tới, cho nên gọi là Lộc Lộc.
Đúng lúc này, tầm mắt cậu vừa di chuyển bỗng nhìn thấy một người đứng bên ngoài cửa hàng, đang nhìn về phía mình. Người đó trông khá quen, cụ thể là ai thì cậu đã quên mất.
Chờ Ngạn Hi về đến nhà đã là chuyện ba ngày sau.
Ngạn Hi không ngừng thở dốc: “Sắp chết rồi, sắp chết… hic, tôi xem TV, má ơi, sao lại không có thở dốc? Sao đéo thấy ai qua hướng dẫn vậy?”
Cậu ôm bụng lùi đến phía sau lưng Thiệu Thất, giả vờ như không quen biết cô ta: “Cô nhận nhầm người rồi, tôi hoàn toàn không quen biết cô.”
“Anh!” Mất một hồi lâu Ngạn Nghê mới nhận ra chàng trai, cô ta lập tức chạy vào, nắm tay Ngạn Hi không buông: “Anh, đã lâu rồi em không liên lạc được với anh, anh có khỏe không?”
“Chúng ta là người một nhà cơ mà, tại sao sau khi gả vào hào môn anh lại có thể quên cả nhà chứ? Cha nằm viện, mẹ không có việc làm, cả nhà thật sự không thể sống nổi nữa rồi.” Ngạn Nghê nhào qua, lập tức bị Thiệu Thất giữ lại lôi ra ngoài cửa.
Tầm mắt cô ta chậm rãi tập trung vào bụng Ngạn Hi, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh mang thai à?”
Ngạn Hi gãi trán: “Dạ…”
Ngạn Hi nhìn cô một lúc: “Cô… cô là ai?”
“Nhưng mà tôi đau muốn chết…!”
Ngạn Hi lắc đầu: “Còn một lần kiểm tra cuối nữa.”
“Em là em gái của anh! Thôi nào, em biết anh đang giỡn với em mà.” Ngạn Nghê kề sát bên tai cậu nói: “Anh, anh cho em mượn chút tiền đi, chỉ 500.000 tệ, 500.000 tệ thôi! Em chỉ cần 500.000!”
Ngạn Hi tính toán cho Thiệu Chí Thần: “Em phải cố nhịn, chúng ta phải sinh ngày 1 tháng 1 lấy may, sau này lì xì năm mới và sinh nhật cùng một ngày, có thể tiết kiệm chút tiền.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Mẹ thấy cô ta điên rồi.” Thiệu phu nhân nói, “Cô đừng nói nữa, có rất nhiều người tên Ngạn Hi, lần trước tôi đi du lịch ở Tô Châu…”
“500.000 tệ?” Ngạn Hi tránh tay cô ta: “Cô bị ngu à? Chúng ta không thân không quen, tôi cho cô vay để làm gì?”
“Lạ thật đấy, nếu thế vì sao cô không đi làm?” Ngạn Hi cười với cô ta: “Hô to gọi nhỏ với một người xa lạ như tôi làm gì?”
“Anh!” Đột nhiên Ngạn Hi hét lên, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người xung quanh: “Em là em gái của anh! Gia đình mình đã phá sản, em, em vẫn còn nợ người khác 20 triệu tệ, thật sự không còn tiền trả! Cầu xin anh cho em mượn chút tiền, xin anh hãy nể tình chúng ta là anh em, được không?”
“Tui cảm thấy giống như anh Tiểu Ngạn, lông mi của anh ấy rất dài và miệng cũng nhỏ nữa.”
Hai mươi triệu, Ngạn Hi cười khinh, chắc chắn Ngạn Nghê chết không đổi tính, chỉ vì duy trì chút hư vinh buồn cười của mình mà lấy tiền đi đánh bạc, bằng không cũng sẽ không nợ nhiều tiền như thế.
Thiệu phu nhân bưng một chén canh từ trong phòng bếp ra: “Đây là canh đại bổ mà mẹ đặc biệt nấu cho con, sau này mỗi ngày con đều phải uống một chén, có thể giúp cơ thể con mau chóng hồi phục.”
Cậu ôm bụng lùi đến phía sau lưng Thiệu Thất, giả vờ như không quen biết cô ta: “Cô nhận nhầm người rồi, tôi hoàn toàn không quen biết cô.”
“Sao anh lại về sớm thế?”
Ngạn Hi khó khăn nghiêng người: “Đâu ra người điên, là cô em gái từ trên giời rơi xuống của em.”
“Chúng ta là người một nhà cơ mà, tại sao sau khi gả vào hào môn anh lại có thể quên cả nhà chứ? Cha nằm viện, mẹ không có việc làm, cả nhà thật sự không thể sống nổi nữa rồi.” Ngạn Nghê nhào qua, lập tức bị Thiệu Thất giữ lại lôi ra ngoài cửa.
“Con trai.” Hy vọng của Thiệu Chí Thần đã bị dập tắt.
“Ha ha, em nói mà không nghe cơ, anh tiêu đời rồi.” Thuốc mê của Ngạn Hi còn chưa hết tác dụng, chẳng mấu chốc mí mắt cậu lại đánh nhau, rơi vào hôn mê.
“Lạ thật đấy, nếu thế vì sao cô không đi làm?” Ngạn Hi cười với cô ta: “Hô to gọi nhỏ với một người xa lạ như tôi làm gì?”
Thiệu Chí Thần: “…”
Thiệu Chí Thần nắm tay cậu hỏi bác sĩ: “Tại sao lại đau như vậy?”
Lúc Ngạn Hi cười, cậu luôn có thể thu được hảo cảm của mọi người, hơn nữa cậu còn là người đang mang thai, những người đi ngang qua đều chỉ trỏ Ngạn Nghê. Thiệu phu nhân không biết Ngạn Nghê, bà cầm tay Ngạn Hi bỏ chạy: “Đi thôi, ra ngoài dạo phố còn gặp ăn vạ, đen ghê.”
“Vậy anh có mua cái mũ lúc nãy không? Tôi mang qua quầy thanh toán.”
Ngạn Nghê ngước nhìn bọ họ dần bỏ đi xa, khuôn mặt vặn vẹo: “Anh vốn không phải là anh trai tôi! Anh là ai? Anh không phải Ngạn Hi! Trả anh trai lại cho tôi!”
Ngạn Nghê ngước nhìn bọ họ dần bỏ đi xa, khuôn mặt vặn vẹo: “Anh vốn không phải là anh trai tôi! Anh là ai? Anh không phải Ngạn Hi! Trả anh trai lại cho tôi!”
Ngạn Hi dừng chân, quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nói với Thiệu phu nhân ở bên cạnh: “Xem ra đây là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, đến cả tên con cũng biết.”
Cuối cùng Ngạn Hi vẫn không nhịn được đến ngày 1 tháng 1, được mang tới viện vào ngày Giáng sinh. Tình huống có chút khẩn cấp, ngày đó xe cộ lưu thông nhiều, mọi người lo lắng trên đường kẹt xe nên gọi 120.
“Ông… Ông đây mệt quá.” Ngạn Hi suýt chút thuận miệng gọi ông xã: “Anh yêu, là con trai hay con gái?”
“Mẹ thấy cô ta điên rồi.” Thiệu phu nhân nói, “Cô đừng nói nữa, có rất nhiều người tên Ngạn Hi, lần trước tôi đi du lịch ở Tô Châu…”
Thím Lưu cũng biết bây giờ đồ ăn bên ngoài rất đắt, không lo ăn không ngon, bèn đồng ý: “Được, vậy thím về nhé.”
Hai người tán gẫu về đến nhà, Ngạn Hi về phòng lau người, nằm trên giường làm giấc ngủ trưa, vừa tỉnh đã thấy Thiệu Chí Thần ngồi ở bàn sách đối diện làm việc.
Sau đó Thiệu Chí Thần cũng đến, còn mang theo cơm tối: “Ăn cơm trước đi.”
“Sao anh lại về sớm thế?”
Thiệu Chí Thần ngẩng đầu khỏi tệp tài liệu: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho anh, nói hai người gặp một kẻ điên ở trung tâm thương mại?”
Ngạn Hi khó khăn nghiêng người: “Đâu ra người điên, là cô em gái từ trên giời rơi xuống của em.”
Ngạn Hi nhìn xung quanh, thấy chiếc mũ vàng nhỏ ma nơ canh bên cửa sổ đội khá đáng yêu, cậu chống eo đi qua lấy, Thiệu Thất cầm lấy rồi đưa cho cậu: “Anh Ngạn, bằng không anh lên sô pha ngồi nghỉ ngơi chốc lát nhé.”
Cậu ngáp một cái: “Hỏi vay tiền em, thế là em dứt khoát giả vờ không quen.”
“Sao hôm nay đến sớm thế?” Ngạn Hi vỗ giường bảo hai đứa qua: “Em trai vừa mới tỉnh dậy.”
Thiệu Chí Thần đi qua, duỗi tay vào trong chăn, khom lưng sờ bụng cậu: “Không bị cô ta đυ.ng trúng chứ?”
Mọi người thấy đấy, mang thai một cái ngốc ba năm là có thật.
“Shhhh, tay anh lạnh quá.” Ngạn Hi khẽ nhíu mày: “Có, bị cô ta nắm tay một lúc.”
Trong phòng bật máy sưởi ấm nên không lạnh, chỉ là tay Thiệu Chí Thần và bụng cậu có chênh lệch nhiệt độ. Thiệu Chí Thần xốc chăn lên: “Để tôi và con gái giao lưu mấy câu.”
Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư chạy lại, cơ bản mỗi ngày tan họcThiệu Sanh Tinh đều đến, trái lại Nhã Thư là lần đầu tiên, lúc nhìn thấy cục cưng nhỏ nó oa một tiếng: “Đáng yêu ghê! Giống như anh Tiểu Ngạn vậy!”
“Đừng nhìn, xấu chết đi được.” Ngạn Hi xấu hổ ôm bụng, nhìn Thiệu Chí Thần hôn hai cái: “Còn nữa, đây là con trai không phải con gái.”
Bây giờ Nhã Thư đã đẹp hơn hồi bé nhiều, trước đó Ngạn Hi từng tham gia họp phụ huynh một lần, nó là đứa nhỏ trắng nõn nhất trong lứa bạn. Tật nói lắp của Nhã Thư đã giảm rất nhiều, hiện tại có thể nói chuyện bình thường, chỉ là đôi khi cảm xúc biến hóa lớn thì vẫn hơi lắp bắp.
“Làm sao em biết?”
Thôi, có tiền muốn làm gì cũng được, kệ vậy.
“Mấy hôm trước em vẫn luôn mơ, ngày nào con trai anh cũng nằm trong ngực em mắng anh, nói nó là nam, còn bảo chờ ngày nó ra nó cho anh ăn hành ha ha ha.”
“Có.” Ngạn Hi đưa mũ hắn, lại đi xem những thứ khác.
Đến ngày dự sinh, đã là cuối năm.
Cậu ngáp một cái: “Hỏi vay tiền em, thế là em dứt khoát giả vờ không quen.”
“Mua! Sao con làm ba mà cứ tiết kiệm tiền giúp con mình vậy?”
Ngạn Hi tính toán cho Thiệu Chí Thần: “Em phải cố nhịn, chúng ta phải sinh ngày 1 tháng 1 lấy may, sau này lì xì năm mới và sinh nhật cùng một ngày, có thể tiết kiệm chút tiền.”
“Lộc Lộc, ba ở đâu ta? Ai là ba nào?” Ngạn Hi đặt bình sữa rỗng xuống, vỗ lưng bé cưng, chờ bé cưng đánh cái ợ mới đưa cho Thiệu Chí Thần.
Thiệu Chí Thần: “…”
Cuối cùng Ngạn Hi vẫn không nhịn được đến ngày 1 tháng 1, được mang tới viện vào ngày Giáng sinh. Tình huống có chút khẩn cấp, ngày đó xe cộ lưu thông nhiều, mọi người lo lắng trên đường kẹt xe nên gọi 120.
“A a a a, ông đây không bao giờ muốn đẻ nữa, Thiệu Chí Thần, a, anh dám qua đây ông liều mạng với anh!” Ngạn Hi đau đớn gào thét một trận, khiến y tá trên xe sợ giật bắn người.
Thiệu Chí Thần ngẩng đầu khỏi tệp tài liệu: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho anh, nói hai người gặp một kẻ điên ở trung tâm thương mại?”
Chưa đến buổi tối, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn, là Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư.
Thiệu Chí Thần nắm tay cậu hỏi bác sĩ: “Tại sao lại đau như vậy?”
Y tá có chút xấu hổ: “Anh đừng lo, đây chỉ là một phản ứng bình thường.”
Hai đứa vội vàng bám vào nôi nhìn, chỉ thấy bé cưng đang mở to mắt nhìn bọn nó chằm chằm, Nhã Thư vươn tay sờ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của đứa nhỏ, bị bé cưng nắm chặt lấy.
Ngạn Hi không ngừng thở dốc: “Sắp chết rồi, sắp chết… hic, tôi xem TV, má ơi, sao lại không có thở dốc? Sao đéo thấy ai qua hướng dẫn vậy?”
“Xin lỗi anh, đó là những bước dành cho phụ nữ sinh thường, anh là sinh mổ ạ.”
Ngạn Hi dừng chân, quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nói với Thiệu phu nhân ở bên cạnh: “Xem ra đây là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, đến cả tên con cũng biết.”
“Nhưng mà tôi đau muốn chết…!”
Thiệu Chí Thần đi qua, duỗi tay vào trong chăn, khom lưng sờ bụng cậu: “Không bị cô ta đυ.ng trúng chứ?”
“Xin anh đừng vội, kỹ thuật y học hiện giờ của chúng tôi vô cùng phát triển, cam đoan anh và con anh sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Cũng may xe 120 đi nhanh, chưa đầy 5 phút đã đến, Ngạn Hi được đẩy vào phòng phẫu thuật, nắm chặt tay Thiệu Chí Thần không buông: “Ông xã, ông xã, em sợ!”
Khi đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, Thiệu phu nhân dắt Ngạn Hi vào: “Bộ đồ này đáng yêu ghê! Màu xanh màu hồng đều đẹp, chúng ta mua tất nhé.”
Thời điểm mấu chốt, Ngạn Hi cảm thấy nội tiết tố nữ của mình không ngừng tăng lên, bằng không sao cậu có thể ở nơi công cộng gọi Thiệu Chí Thần là “ông xã” chứ?!!
“500.000 tệ?” Ngạn Hi tránh tay cô ta: “Cô bị ngu à? Chúng ta không thân không quen, tôi cho cô vay để làm gì?”
Yếu đuối quá đi mất!
“Cục cưng đừng sợ, tôi ở bên ngoài chờ em.” Thiệu Chí Thần nói xong, lại nói với y tá: “Không phải tiêm thuốc mê à? Tại sao tinh thần vẫn minh mẫn thế?”
“Xem ra Lộc Lộc rất thích Nhã Thư.” Ngạn Hi nhịn không được cảm thán, có phải thằng nhóc tính nhận chị dâu từ sớm?
Ngạn Hi: “…”
“Xin lỗi anh, đó là những bước dành cho phụ nữ sinh thường, anh là sinh mổ ạ.”
Hai mươi triệu, Ngạn Hi cười khinh, chắc chắn Ngạn Nghê chết không đổi tính, chỉ vì duy trì chút hư vinh buồn cười của mình mà lấy tiền đi đánh bạc, bằng không cũng sẽ không nợ nhiều tiền như thế.
Đệt??? Cậu bị tiêm thuốc mê lúc nào? Sao câu lại không biết hả!
Hết chương 78
Chẳng qua cậu không có nhiều thời gian suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mí mắt trĩu nặng, chẳng mấy chốc liền thϊếp đi.
Thời điểm mấu chốt, Ngạn Hi cảm thấy nội tiết tố nữ của mình không ngừng tăng lên, bằng không sao cậu có thể ở nơi công cộng gọi Thiệu Chí Thần là “ông xã” chứ?!!
Ngạn Hi không ngờ, vừa mở mắt ra một cái đã sinh con xong.
Lúc Ngạn Hi cười, cậu luôn có thể thu được hảo cảm của mọi người, hơn nữa cậu còn là người đang mang thai, những người đi ngang qua đều chỉ trỏ Ngạn Nghê. Thiệu phu nhân không biết Ngạn Nghê, bà cầm tay Ngạn Hi bỏ chạy: “Đi thôi, ra ngoài dạo phố còn gặp ăn vạ, đen ghê.”
“Ông… Ông đây mệt quá.” Ngạn Hi suýt chút thuận miệng gọi ông xã: “Anh yêu, là con trai hay con gái?”
“Nhưng lỗ tai em bé to.”
“Con trai.” Hy vọng của Thiệu Chí Thần đã bị dập tắt.
Trải qua một thời gian huấn luyện, Thiệu Chí Thần đã từ tay mơ biến thành một ông ba bỉm sữa tiêu chuẩn. Hắn ôm em bé đi một vòng tại chỗ, bé cưng mơ màng nhắm mắt, người đàn ông cau mày nhìn về phía Ngạn Hi vừa cười trộm, hỏi cậu: “Sao lại ngủ rồi?”
“Ha ha, em nói mà không nghe cơ, anh tiêu đời rồi.” Thuốc mê của Ngạn Hi còn chưa hết tác dụng, chẳng mấu chốc mí mắt cậu lại đánh nhau, rơi vào hôn mê.
Thiệu Chí Thần vuốt tóc Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn lên trán cậu thì thầm: “Đã vất vả rồi, em yêu.”
Cục cưng vừa sinh nặng 6 cân 9 lạng, rất chắc, tên khai sinh là Thiệu Tầm An, nhũ danh Lộc Lộc. Nhũ danh là Ngạn Hi đặt, bời vì cục cưng sinh ra vào Giáng Sinh, là món quà mà tuần lộc đưa tới, cho nên gọi là Lộc Lộc.
Đợi cơ thể Ngạn Hi hồi phục gần ổn, suốt ngày ôm cục cưng đi qua đi lại trong phòng bệnh: “Không ngờ em thực sự có thể nhét một đứa nhóc lớn thế này vào trong bụng.”
Ngạn Hi cọ mũi đứa nhỏ, bé cưng lập tức mở mắt, ngây thơ phun bong bóng từ trong miệng. Hàng mi cong vυ"t của nó chớp chớp, đôi mắt xanh đậm di truyền từ ba, ánh mắt lóe sáng, trông đẹp cực kỳ.
“A a, ngay cả răng cũng không có, xấu quá đi à.” Ngạn Hi vừa dỗ vừa đi về phía mép giường, đặt đứa nhỏ vào trong nôi: “Chờ lát nữa anh trai qua thăm con nha ~”
“Shhhh, tay anh lạnh quá.” Ngạn Hi khẽ nhíu mày: “Có, bị cô ta nắm tay một lúc.”
Thím Lưu từ nhà vệ sinh đi ra, nói với Ngạn Hi: “Giờ thím về nhà nấu cơm, lát nữa mang đến cho cậu.”
“Mấy hôm trước em vẫn luôn mơ, ngày nào con trai anh cũng nằm trong ngực em mắng anh, nói nó là nam, còn bảo chờ ngày nó ra nó cho anh ăn hành ha ha ha.”
Ngạn Hi vội nói: “Thím đừng nấu nữa, đi tới đi lui phiền quá, chờ lát nữa hai đứa nhỏ qua đây cháu bảo Thiệu Chí Thần mua từ bên ngoài mang đến là được rồi.”
Thím Lưu cũng biết bây giờ đồ ăn bên ngoài rất đắt, không lo ăn không ngon, bèn đồng ý: “Được, vậy thím về nhé.”
Chưa đến buổi tối, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn, là Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư.
“Để cho tôi sờ chút đã, coi em béo tới trình độ nào rồi.”
Thiệu Sanh Tinh vứt cặp sách xuống dưới đất, thở hổn hển hỏi: “Ba nhỏ ơi! Em trai con đâu?”
“Sao hôm nay đến sớm thế?” Ngạn Hi vỗ giường bảo hai đứa qua: “Em trai vừa mới tỉnh dậy.”
Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư chạy lại, cơ bản mỗi ngày tan họcThiệu Sanh Tinh đều đến, trái lại Nhã Thư là lần đầu tiên, lúc nhìn thấy cục cưng nhỏ nó oa một tiếng: “Đáng yêu ghê! Giống như anh Tiểu Ngạn vậy!”
Y tá có chút xấu hổ: “Anh đừng lo, đây chỉ là một phản ứng bình thường.”
Bây giờ Nhã Thư đã đẹp hơn hồi bé nhiều, trước đó Ngạn Hi từng tham gia họp phụ huynh một lần, nó là đứa nhỏ trắng nõn nhất trong lứa bạn. Tật nói lắp của Nhã Thư đã giảm rất nhiều, hiện tại có thể nói chuyện bình thường, chỉ là đôi khi cảm xúc biến hóa lớn thì vẫn hơi lắp bắp.
Thiệu Sanh Tinh nói: “Tui cảm thấy giống ba nhiều hơn một chút, mắt em màu xanh lam nè.”
“Đừng nhìn, xấu chết đi được.” Ngạn Hi xấu hổ ôm bụng, nhìn Thiệu Chí Thần hôn hai cái: “Còn nữa, đây là con trai không phải con gái.”
Đến ngày dự sinh, đã là cuối năm.
“Tui cảm thấy giống như anh Tiểu Ngạn, lông mi của anh ấy rất dài và miệng cũng nhỏ nữa.”
Ngạn Hi do dự sờ môi mình, miệng cậu nhỏ sao?
“Nhưng lỗ tai em bé to.”
“Được rồi.” Ngạn Hi tin là thật, thuận tay xoa xoa bụng Thiệu Chí Thần, ừm, cơ bụng sờ đã ghê!
“Mũi em bé nhỏ!”
“Từ từ, chờ chút!” Ngạn Hi kịp thời dừng hai đứa lại: “Hai đứa xem, em trai đang chào hỏi này
“Trong nhà chán quá nên con muốn ra ngoài tản bộ.” Ngạn Hi đỡ tay Thiệu phu nhân đi dạo phố trong trung tâm thương mại, Thiệu Thất theo sau hai người.
Hai đứa vội vàng bám vào nôi nhìn, chỉ thấy bé cưng đang mở to mắt nhìn bọn nó chằm chằm, Nhã Thư vươn tay sờ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của đứa nhỏ, bị bé cưng nắm chặt lấy.
“Xem ra Lộc Lộc rất thích Nhã Thư.” Ngạn Hi nhịn không được cảm thán, có phải thằng nhóc tính nhận chị dâu từ sớm?
Đệt??? Cậu bị tiêm thuốc tê lúc nào? Sao câu lại không biết hả!
Sau đó Thiệu Chí Thần cũng đến, còn mang theo cơm tối: “Ăn cơm trước đi.”
Ngạn Hi cho bé cưng bú sữa bột trước, bởi vì đàn ông của thế giới này có thể sinh con cho nên trước giờ đều có sữa mẹ nhân tạo, đơn giản mà nói là một loại sữa công thức, chứa giá trị dinh dưỡng gần giống với sữa mẹ, thích hợp cho đàn ông cùng phụ nữ ít sữa.
“Lộc Lộc, ba ở đâu ta? Ai là ba nào?” Ngạn Hi đặt bình sữa rỗng xuống, vỗ lưng bé cưng, chờ bé cưng đánh cái ợ mới đưa cho Thiệu Chí Thần.
Trải qua một thời gian huấn luyện, Thiệu Chí Thần đã từ tay mơ biến thành một ông ba bỉm sữa tiêu chuẩn. Hắn ôm em bé đi một vòng tại chỗ, bé cưng mơ màng nhắm mắt, người đàn ông cau mày nhìn về phía Ngạn Hi vừa cười trộm, hỏi cậu: “Sao lại ngủ rồi?”
“Là do anh ôm giỏi quá.” Ngạn Hi bảo hắn thả em bé về nôi, bốn người ngồi xuống ăn cơm.
“Ngày mai sẽ về nhà à?” Thiệu Chí Thần hỏi.
Chẳng qua cậu không có nhiều thời gian suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mí mắt trĩu nặng, chẳng mấy chốc liền thϊếp đi.
Ngạn Hi lắc đầu: “Còn một lần kiểm tra cuối nữa.”
Đợi cơ thể Ngạn Hi hồi phục gần ổn, suốt ngày ôm cục cưng đi qua đi lại trong phòng bệnh: “Không ngờ em thực sự có thể nhét một đứa nhóc lớn thế này vào trong bụng.”
Chờ Ngạn Hi về đến nhà đã là chuyện ba ngày sau.
Thiệu phu nhân bưng một chén canh từ trong phòng bếp ra: “Đây là canh đại bổ mà mẹ đặc biệt nấu cho con, sau này mỗi ngày con đều phải uống một chén, có thể giúp cơ thể con mau chóng hồi phục.”
Ngạn Hi vội vàng gật đầu, bưng chén lên uống một ngụm, mùi vị rất kỳ quái nhưng không khó uống, miễn cưỡng có thể kiên trì uống được. Nhưng một tháng sau cậu đã tăng hơn 5 kg.
Tiểu Ngạn sinh con: Không biết trời đất là gì cả.jpg
Thiệu Chí Thần vừa về nhà, Ngạn Hi lập tức nhào vào người hắn: “Chuyên gia sức khỏe, huấn luyện viên thể hình của em đâu! Mau bảo bọn họ đến cứu em!”
“Để cho tôi sờ chút đã, coi em béo tới trình độ nào rồi.”
Ngạn Hi vén vạt áo lên, Thiệu Chí Thần nhéo nhéo, xúc cảm dưới tay mềm nhũn, giống như sờ bánh bao thịt: “Không có việc gì, em nghỉ ngơi thêm một tháng nữa, tháng sau tôi sẽ mời bọn họ qua.”
Ngạn Hi vốn đã thiên gầy, hơn nữa không có nhiều thịt, bây giờ vất vả lắm mới mọc được một chút, Thiệu Chí Thần vẫn muốn duy trì chuyện này, làm sao có thể để cậu nhanh chóng thoát khỏi nó.
“Được rồi.” Ngạn Hi tin là thật, thuận tay xoa xoa bụng Thiệu Chí Thần, ừm, cơ bụng sờ đã ghê!
“Bây giờ con đã mang thai tám tháng rồi, nên ở nhà đợi chứ theo mẹ ra ngoài làm gì?”
Cứ như vậy hết ăn lại ngủ, qua thêm một tháng, Ngạn Hi triệt để biến thành ổ thịt.