Chương 2: Ta đã 22 rồi mà còn chưa có phu lang!

Ân Trình nhìn về phía cung hầu, hỏi: “Ngươi thuộc cung nào?”

Cung hầu đã sợ hãi từ lúc nhìn thấy Ân Trình, nay nghe đối phương hỏi thì mặt mày trắng bệch, "bịch" một tiếng liền quỳ xuống, liên tục dập đầu nhưng lại không thể thốt nên lời: “Hồi bẩm điện hạ... nô tài... nô tài là...”

“Nếu không muốn nói, vậy đừng nói nữa.” Ân Trình không kiên nhẫn, ra hiệu cho ám vệ xuất hiện, bắt lấy cung hầu: “Đưa hắn đến Đại Lý Tự, điều tra rõ ràng, xem ai có to gan như vậy, dám mua chuộc cung hầu.”

“Tuân lệnh.”

Sau khi ám vệ đưa cung hầu đi, mặt Ân Thuận trắng bệch.

Chỉ với chút gan ấy mà dám mưu đồ trong hoàng cung.

Ân Trình cười nói: “Thế tử đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để đám nô tài làm hại ngươi.”

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Ân Thuận: “Vâng... vâng... điện hạ anh minh thần võ.”

Ân Trình giơ tay, dư quang bắt gặp Lâm Niệm đã run rẩy hai lần.

Hắn nghĩ: Sợ ta sao? Cũng phải thôi.

Có tin đồn nói Cửu Vương gia là ác quỷ chuyển thế, hung tợn đến mức có thể dọa trẻ con khóc ban đêm. Những ca nhi non nớt ở kinh thành nhìn thấy hắn liền sợ hãi cũng là chuyện thường tình.

Nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Lâm Niệm và các ca nhi khác đang lo sợ không dám nhúc nhích, Ân Trình thu lại ý cười, vỗ nhẹ lên vai Ân Thuận, sau đó rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Ngay khi Ân Trình vừa rời đi, Nam Cung Sắc và Vương Chiếu liền chạy tới.

Nam Cung Sắc bật khóc: “Hu hu, Tiểu Niệm, ngươi không sao chứ?”

Vương Chiếu xoa eo, chỉ thẳng vào mặt Ân Thuận mắng: “Đừng tưởng ta không biết tâm địa gian xảo của ngươi, tránh xa Lâm Niệm ra!”

Lâm Niệm kéo Vương Chiếu lại: “Ta có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi với ta một lát đi.”

Ba người cùng dìu nhau đến thủy tạ nghỉ ngơi.

·

Trong ngự thư phòng, hoàng đế vừa nghe ám vệ báo cáo chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên thì Ân Trình xông vào, lớn tiếng nói: “Ban hôn cho ta!”

Hoàng đế tò mò hỏi: “Nhìn trúng ca nhi Lâm gia rồi sao?”

Ân Trình gật đầu: “Ừm!”

“Không vội.” Hoàng đế nói chưa dứt câu, Ân Trình đã bắt đầu làm loạn.

“Gì mà không vội? Ta đã 22 tuổi, người ta 22 đã làm cha, còn ta đến giờ còn chưa có phu lang!”

Hoàng đế bật cười: “Lại bắt đầu nói mấy lời ta nghe không hiểu.”

Ân Trình khụ khụ: “Ý ta là, phu lang của ta đâu?”

Hoàng đế nghiêm túc: “Lâm gia rất đặc biệt. Lão phụ chết trận biên cương, lão nhị là người chuyên làm việc thiện, mỗi năm cống thuế hàng trăm vạn. Lão tam sắp tham gia khoa cử, còn lão tứ và lão ngũ là song sinh tử trấn thủ Tây Nam.”

“Liên quan gì đến ta?” Ân Trình nói.

Hoàng đế tiếp tục: “Lâm gia là cánh tay đắc lực của ta. Ngoại trừ lão đại, cả nhà đều có đại ân với triều đình.”

Ân Trình ngơ ngác: “Huynh nói gì mà ta nghe chẳng hiểu gì hết.”

“Nếu là ca nhi nhà khác, ngươi muốn thì ta sẽ lập tức đồng ý. Nhưng với ca nhi Lâm gia, ngươi phải lf người ta thích ngươi trước mới được.”

Ân Trình cười ngu ngốc: “Thế à?”

“Trẫm sẽ không ép buộc Lâm gia.”

Ân Trình trợn mắt: “Rồi rồi, ta hiểu rồi, ta tự mình theo đuổi.”

Hoàng đế tò mò: “Sao tự dưng lại cố chấp với ca nhi Lâm gia thế?”

Ân Trình dứt khoát trả lời: “Vì người ta đẹp.”

“Ngoài chuyện đó ra thì sao?”

Ân Trình nghĩ nghĩ: “Hắn... thuận mắt?”

Hoàng đế bực mình: “Ta đang hỏi ngoài tướng mạo ra.”

Ân Trình nghiêm túc đáp: “Dáng người?”

Hoàng đế đau đầu đuổi đi: “Cút!”

Ân Trình ra ngoài, ghé qua Ngự Thiện Phòng lấy hai hồ rượu ngon rồi tìm một góc yên tĩnh tự mình uống rượu.

Buổi yến tiệc kéo dài đến chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên cung điện một màu vàng rực rỡ.

Bên ngoài cửa cung, xe ngựa của các nhà xếp hàng dài.

Tiểu Phúc đứng chờ bên xe ngựa, nhón chân ngóng trông. Thấy Lâm Niệm được Nam Cung Sắc và Vương Chiếu dìu ra, Tiểu Phúc vội chạy tới: “Công tử, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt ngài tệ thế?”

Lâm Niệm xua tay: “Về nhà rồi nói.”

Sau khi từ biệt hai bằng hữu, Lâm Niệm ngồi lên xe ngựa của mình nhưng chưa về đến nhà đã ngất xỉu.

Tối hôm đó, Lâm phủ rơi vào cảnh hỗn loạn. Nhưng nhờ Lâm phủ chủ quân, Diệp Khinh Ngữ bình tĩnh, sai người mời đại phu, phái người điều tra sự việc trong cung.

Lâm Niệm bệnh liền ba ngày. Trước khi Lâm gia kịp tìm hiểu kỹ càng, một cơn bão tin tức đã lan truyền khắp kinh thành.

Tin từ Đại Lý Tự cho biết, cung hầu đã khai ra Nghĩa Dương Vương thế tử Ân Thuận mua chuộc hắn, muốn đẩy Lâm tiểu công tử xuống nước để bức ép gả cho mình.

Lâm gia tức giận tột độ.

Ngay cả Lâm Tam luôn điềm đạm, cũng đập bàn giận dữ: “Nghĩa Dương Vương phủ đây là đang xem thường Lâm gia ta sao?”

Diệp Khinh Ngữ nói: “Lão tam, mang bài vị của cha ngươi ra, chúng ta đến nghĩa Dương Vương phủ đòi lại công đạo.”

Dù Lâm Niệm bệnh nặng, vẫn cố gắng ra can ngăn: “Tiểu cha, tam ca, không thể!”

Diệp Khinh Ngữ lo lắng: “Niệm ca nhi, sao con lại ra đây?”

Sau đó quay qua trách Tiểu Phúc.

Lâm Niệm đáp: “Tiểu cha đừng trách Tiểu Phúc, là con khăng khăng muốn đến, Tiểu Phúc không cản được.”

Lâm Niệm tiếp tục: “Chúng ta chưa có bằng chứng xác thực, lúc này đến Nghĩa Dương Vương phủ chẳng ích gì. Dù cung hầu có khai thật, Nghĩa Dương Vương cũng không thừa nhận. Huống chi tam ca sắp khoa cử, nếu Nghĩa Dương Vương ghi hận, sẽ cản trở cơ hội của chúng ta.”

Lâm Tam bình tĩnh lại, cũng đồng ý: “Niệm ca nhi nói đúng, chuyện này cần phải bàn bạc thật kỹ.”

Dù oán hận, Diệp Khinh Ngữ cũng đành thở dài: “Ta không nuốt nổi cơn giận này!”

Ánh mắt Lâm Tam lạnh lẽo: “Tiểu cha yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho Niệm ca nhi.”

Ở một nơi khác, Ân Trình nghe tin tức từ ám vệ, hỏi: “Ai để lộ chuyện này?”

“Đối thủ của Nghĩa Dương Vương, môn sinh của Đại Lý Tự Triệu đại nhân.”

Ân Trình hỏi tiếp: “Lâm phủ phản ứng thế nào?”

Ám vệ đáp: “Ban đầu, Lâm phủ định đòi lại công đạo, nhưng Lâm tiểu công tử đã ngăn cản.”

Ân Trình thầm nghĩ: Tiểu ca nhi này cũng khá thông minh.

Chỉ dựa vào lời khai của một cung hầu, Ân Thuận vẫn có thể chối cãi, nói mình bị hãm hại. Hơn nữa, với tính cách của Nghĩa Dương Vương, cung hầu chắc chắn không sống nổi đến lúc thẩm vấn.

Ân Trình lại hỏi: “Lâm tiểu công tử bây giờ sao rồi?”

“Nghe nói bệnh nặng, có lẽ là do bị dọa sợ.”

Ân Trình nghĩ thầm, dọa một chút liền nằm trên giường ba ngày, thân thể của tiểu ca nhi này cũng không khỏi quá kém rồi đi, như này nếu như thật sự rơi xuống nước, nói không chừng là đi nửa cái mạng luôn rồi.