Chương 29: VIỆC NHÀ
Mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, bếp lò một mảng sáng ngời, trong nồi hầm canh cá trích đậu hũ, khói trắng lượn lờ. Mùi thơm hấp dẫn xông vào mũi.
Bảo Ninh ngồi cạnh bếp lò, A Hoàng đang nằm sấp bên chân, nàng cầm que gỗ chọc con đỉa trong lọ. Vừa mới làm cá xong, nàng lấy cái muỗng nhỏ chấm một ít máu cá, con đỉa mập mạp nghe mùi lú đầu ra, cái mông uốn éo hút sạch máu.
Trải qua một đêm, ăn hai lòng đỏ trứng, bụng nó dường như lớn ra, bây giờ Bảo Ninh thấy nó không còn rụt rè như trước, còn có tâm tình chơi đùa.
Đỉa ăn chưa no, ngẩng đầu lên há miệng, muốn ăn thêm.
Miệng nó giống cái mâm tròn, những chiếc răng bên trong như cái cưa, bao quanh hàm, Bảo Ninh lại nhỏ hai giọt máu vào, tựa như nhỏ vào bên trong một cái vạc lớn, chớp mắt là hết.
Bảo Ninh đau lòng nhìn máu cá không còn nhiều nữa, dỗ dành nó: "Ăn tiết kiệm chút, bữa sau cho ngươi thêm."
Nó không muốn, vẫn há miệng ra chờ, Bảo Ninh do dự một chút, xem thử còn trứng không, vẫn là cho nó hết. Đỉa thỏa mãn ngậm miệng, thân thể béo ú di chuyển chui vào bùn.
Bảo Ninh đóng nắp lại.
Lắng nghe, bên ngoài có tiếng ai đó đang chẻ củi.
Bảo Ninh ra ngoài ghé vào cửa xem thử, thấy được bóng lưng Bùi Nguyên. Hôm nay thời tiết tốt, hắn ở trần ngồi ở kia chẻ củi, cả người mồ hôi, bờ vai rắn chắc dưới ánh nắng sáng lên, như được thoa một lớp dầu.
Dây thắt lưng hơi chật và được thắt hơi xuống phía dưới, đai lưng bị lưng quần chặn lại, có thể nhìn thấy xương sống.
Cơ lưng theo động tác của hắn mà lên xuống, ẩn chứa sức mạnh.
Bảo Ninh nhớ tới lúc ở phòng Bùi Nguyên đã nói: "Nàng có thể tin tưởng ta, bất cứ lúc nào."
Nàng thật là một người dễ mềm lòng, Bùi Nguyên vừa nói thế, nàng liền cảm động, cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, thế nhưng một lát sau bình tĩnh lại, nàng lại nghĩ tới chuyện khác.
Bùi Nguyên rốt cuộc đối xử với nàng tốt hay không? Bảo Ninh nói không nên lời.
Nếu nói là đối xử tốt thì cũng không có. Cái tính khí của hắn, làm người khác bị thương không phải một hai lần, bình thường cũng chẳng quan tâm nàng, khi vui thì nói đùa vài câu, khi không vui thì chả thèm để ý nàng.
Nhưng lúc gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng trước giờ chưa từng được ai bảo vệ như thế. Quý Uẩn còn nhỏ, không bảo vệ được nàng, phụ thân yếu thế, càng không bảo vệ được nàng, gặp được Bùi Nguyên thì khác.
Bảo Ninh nhớ lại, rốt cuộc dự tính ban đầu của nàng khi gả cho Bùi Nguyên là gì. Nàng hi vọng sống ở một nơi vắng vẻ để nàng có thể nuôi gà, trồng rau, trải qua cuộc sống bình yên.
Nhưng Bùi Nguyên hết lần này tới lần khác đưa nàng vào trong gió lốc. Sự yên tĩnh mà nàng mong đợi sớm bị đánh vỡ rồi. Nhưng nàng lại không có ý định rời đi.
Có lẽ ý thức trách nhiệm ẩn chứa trong lòng nàng đang thôi thúc.
Bảo Ninh cảm thấy, nếu nàng đã chấp nhận hôn sự này, chấp nhận Bùi Nguyên, vậy thì tốt hay xấu cũng phải chấp nhận, nàng sẽ bầu bạn với hắn, để hắn trở thành dáng vẻ mà hắn mong muốn. Nàng hi vọng hắn khỏe mạnh, vết thương trên chân mau lành, bọn họ nương tựa lẫn nhau, sống ngày tháng yên bình.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi hắn điều gì, cũng không nghĩ tới một ngày nào đó, Bùi Nguyên sẽ trở thành người mà nàng tin tưởng để dựa dẫm. Tựa như Di Nương và Quý Uẩn, nàng vô cùng tin tưởng, bọn họ sẽ luôn luôn đối tốt với nàng, vĩnh viễn đứng về phía nàng.
Nhưng bây giờ, nàng lại nổi lòng tham, nàng hi vọng Bùi Nguyên cũng đối xử với nàng tốt như thế.
Bảo Ninh luôn muốn sống tỉnh táo, bây giờ lại càng ngày càng hồ đồ. Nàng không biết phải làm sao.
Ánh mắt Bảo Ninh bị đàn gà con trong sân chạy tới chạy lui hấp dẫn. Một con gà trống đang gặm đậu phộng, nó dùng cái mỏ nhọn, nhẹ nhàng đảo hai cái tách vỏ đậu phộng ra, nhưng lại không ăn, quạt cánh kêu khanh khách. Nháy mắt, bên trong chuồng gà, một con gà mái lông xám chui ra đến bên cạnh nó, thân mật dụi dụi đầu, ăn hết hai viên đậu phộng trên đất.
Bảo Ninh cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Nàng hâm mộ chúng quá. Cũng muốn ăn.
...
"Canh khét." Bùi Nguyên không biết đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, vuốt tóc nàng, nhíu mày nói: "Lại ngây người nghĩ gì đó."
Bảo Ninh giật mình, lúc này chóp mũi mới mơ hồ ngửi thấy mùi khét, cuống quít chạy vào trong.
A Hoàng vẫn nằm ở chỗ cũ lăn qua lăn lại, đuổi theo liếʍ cái đuôi của mình. Nó ngủ gà ngủ gật, chóp đuôi nhét vào bên trong bếp, cháy một nhúm lông, A Hoàng là giống chó cỏ phổ biến, lông màu vàng, chỉ có bốn cái móng vuốt nhỏ và chóp đuôi là màu trắng, hiện tại cái đuôi bị nướng khét, đen sì một mảnh.
Nó trông mong nhìn Bảo Ninh chằm chằm, ủy khuất vô cùng.
Bảo Ninh đau lòng, khom người ôm nó, dán mặt vào nó dỗ dành: "Không khóc không khóc, đợi chút nữa cho ngươi thêm một bát cơm." A Hoàng nghe thế liền vẫy đuôi.
"Đừng quá tốt với nó, nàng nuông chiều nó như thế, nó sẽ không phục nàng, chó có ý thức lãnh địa, lúc nó còn nhỏ nàng phải nói cho nó biết, nàng là chủ nhân của nó."
Bảo Ninh biết lời hắn nói có lý, nhưng lại không thích nghe, không trả lời hắn, thả a Hoàng xuống, đi rửa tay rồi xem nồi cá trích.
"Nghỉ một lát đi, qua một khắc nữa ăn cơm."
"Ta không mệt."
"Vẫn là nên dưỡng sức..." Bảo Ninh không quay đầu, múc một muỗng canh thử mặn nhạt : "Con đỉa kia sắp sinh, qua một tháng nữa, chúng ta có thể thử xem có thể dùng nó giải độc không."
Nàng dừng một chút, lạc quan nghĩ: "Nhất định có thể."
Bùi Nguyên đứng bên cạnh một tay vòng qua eo của nàng, thấp giọng nói: "Ngộ nhỡ không được thì sao?"
Bảo Ninh ngây người, một phần là do câu hỏi của hắn, một phần là vì cử chỉ thân mật này. Bùi Nguyên nghiêng người đứng đấy, tai nàng dựa vào bả vai hắn, có thể cảm nhận được nhiệt độ của người hắn.
Hắn không mặc áo...
Bảo Ninh cố gắng đè nén cảm xúc kì quái trong lòng, nói nhỏ: "Đừng nói những câu không may."
Bùi Nguyên cười khẽ. Hắn không nhắc đề tài này nữa, quay đầu xem nồi canh: "Mặn không?"
"Vừa ăn." Bảo Ninh thổi thổi một nửa canh còn lại trong vá : "Điện hạ nếm thử không?"
"Ừ", hắn cầm lấy vá, nhấp một hớp, khen nàng: "Ngon lắm."
Bảo Ninh lộ ra nụ cười, xoay người đi lấy chén đĩa trên kệ.
Bùi Nguyên liếʍ liếʍ môi, mùi hương trên tóc nàng dường như còn quanh quẩn tại chóp mũi, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng bận bịu tới lui, Bùi Nguyên đưa tay nhận chén của nàng: "Có cần rửa không?"
"Tráng qua nước là được." Bảo Ninh kinh ngạc, hôm nay Bùi Nguyên rất lạ, trước kia hắn chưa từng đếm xỉa đến những việc này, hôm nay lại muốn giúp nàng chẻ củi, rửa chén.
Bùi Nguyên rửa sạch bát đặt ở trên lò, ở bên cạnh nhìn Bảo Ninh múc canh, xới cơm, đi lấy hộp thức ăn.
Hắn ngăn lại: "Lấy cái này làm gì?"
"Bát nóng lắm, ta cầm không được, dùng cái này cho tiện."
"Không cần." Bùi Nguyên nhíu mày : "Làm thế giống như cách ngự thiện phòng mang thức ăn lên." Hắn di chuyển cái bàn trà, quay đầu bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Bảo Ninh, nhíu mày nói: "Nàng nhìn ta như vậy làm gì?"
"Người muốn ăn trong phòng ta sao?"
"Nếu không thì ăn ở đâu." Bùi Nguyên xích lại gần nàng, thừa lúc nàng không chú ý, nhéo vành tai nàng một cái. Bảo Ninh "A..." một tiếng, sốt ruột né tránh, uốn éo cổ, đau tới hít vào ngụm khí lạnh.
Bùi Nguyên giúp nàng ấn ấn: "Chờ cơm nước xong xuôi, ta giúp nàng xoa." Bảo Ninh rất đau nên đồng ý.
Đây là lần đầu bọn họ ngồi ăn cùng nhau.
Hôm nay hắn rất khác lạ, hai tay để trần ngồi đối diện nàng vùi đầu dùng bữa, Bảo Ninh múc canh cho hắn, hắn cũng không chê nóng, thổi hai cái, sột soạt nuốt vào trong bụng.
"Ai, coi chừng xương!" Bảo Ninh cản hắn, mà không được.
Đầu lưỡi hắn động động, phun ra một cọng xương: "Còn lại đều nuốt." Hắn giương mắt: "Không chết được đâu?"
"Người cảm thấy cuống họng bị hóc xương không?"
Bùi Nguyên nuốt miếng cơm: "Không có, rất tốt." Hắn gắp đậu hũ cho nàng: "Ăn nhiều một chút, gầy như con mèo con."
"ừm." Bảo Ninh cúi đầu nhìn đậu hủ non trong chén, lại nhìn mặt Bùi Nguyên.
Hắn ăn gấp gáp, trên trán chảy mồ hôi. Bộ dạng rất tự nhiên, cứ như một người đàn ông bình thường đang ăn bữa cơm do vợ nấu.
Trong thoáng chốc, Bảo Ninh cảm thấy hắn không còn bộ dạng cao cao tại thượng, mà dường như rơi xuống phàm trần, bị nhiễm khói lửa. Trước kia, bọn họ thân thiết nhau, nhưng hình như vẫn có khoảng cách.
Bùi Nguyên nhanh chóng ăn xong một bát, muốn đi bới thêm. Bảo Ninh đưa tay: "Ta giúp người."
"Nàng ăn đi." Bùi Nguyên chạm vào nạng: "Ta đi lấy y phục." Đi được hai bước, hắn quay đầu mặt có chút mơ hồ: "Ta để y phục ở đâu rồi?"
"Trên đống củi, treo trên cái móc trên tường ấy."
Bùi Nguyên đáp một tiếng đi ra ngoài, lúc trở về y phục đã mặc xong, trong tay cầm món đồ lạ, tấm ván gỗ nối với dây vải, hình thù kỳ lạ, hắn không biết là thứ gì.
"Cái này là gì?"
Bảo Ninh nhìn qua, lúc này mới nhớ tới việc làm công cụ hỗ trợ hắn đi lại, hôm qua nàng làm xong một nửa, lúc đυ.c lỗ cho tấm ván gỗ thì đυ.c không thủng, vốn muốn tìm Bùi Nguyên giúp đỡ thì lại gặp cái tên trộm kia.
Khi đó sốt ruột nên vứt tạm đồ vật xuống đất, cả đêm hoảng hốt, hôm nay quên mất.
"Đồ tốt." Bảo Ninh nuốt thức ăn xuống, không tìm ra từ để hình dung nó, hàm hồ nói: "Ngày mai làm xong sẽ cho người xem, nói không chừng là niềm vui bất ngờ."
Thật ra nàng cũng không tự tin với thứ này lắm, không dám hứa hẹn nhiều, sợ lúc đó hắn lại thất vọng.
Bùi Nguyên không nghĩ nhiều, để qua một bên cho nàng, trở về tiếp tục ăn cơm. Lại im lặng.
Bảo Ninh chậm rãi bỏ xương cá ra cho A Hoàng, xương cá trích vừa mềm vừa nhỏ rất khó lấy sạch, nhưng nghĩ tới A Hoàng có thể sẽ bị hóc xương, nên nàng vẫn lấy xương ra để nó dễ ăn hơn.
Đang bận gỡ xương thì người đối diện lên tiếng: "Nàng không giúp ta gỡ xương cá."
...Hắn ghen với một con chó sao. Bảo Ninh bị nghẹn: "Ta đối xử với người chưa đủ tốt sao?"
Bùi Nguyên nghĩ nghĩ: "Rất tốt." Bảo Ninh mím môi.
"Nhưng ta vẫn chưa đối xử tốt với nàng."
Bảo Ninh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn. Khuỷu tay hắn chống trên, nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm. Bảo Ninh trong lòng khẽ run nghe hắn nói:
"Bảo Ninh, ta biết nàng đang nghĩ gì."
Bùi Nguyên dừng một chút: "Ta chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, cũng chưa thấy cuộc sống của một đôi phu thê bình thường, không biết nên ở chung như thế nào, nàng có thể dạy ta không?"
Hắn kéo tay nàng qua nhẹ nhàng hôn một cái.