🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 16: SAY RƯỢU
Bảo Ninh bị Bùi Nguyên dùng chăn mền bọc lại, một đường đẩy về phòng phía tây.
Vừa sợ vừa vị dọa, nàng đã sớm đổ bệnh, lúc đó mạnh mẽ ráng chống đỡ, bây giờ bị bệnh, rất nhanh liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, y phục như bị hở, toàn thân cảm thấy vô cùng lạnh.
Bùi Nguyên trải chăn mền, thu xếp cho nàng xong, quay đầu đi nhóm lửa.
Vết thương trên đùi cơ bản đã khỏi hẳn, ngồi xuống thì không cảm thấy đau, nhưng vẫn không có sức lực, ráng cầm lấy cây đuốc cháy rừng rực.
Giường từ từ ấm áp, Bảo Ninh vẫn cảm thấy khó chịu, che kín chăn mền, cảm thấy chỗ nào chỗ nấy đều đau buốt, ngủ không được, đầu cũng bắt đầu đau, khó chịu muốn khóc.
Bùi Nguyên đi qua nhìn nàng, ngồi ở một bên hỏi: "Còn lạnh?"
Bảo Ninh gật đầu.
Bùi Nguyên nhìn bốn phía: "Trong nhà có thuốc sao?"
Bảo Ninh lắc đầu.
"Hết thuốc thì không được, sẽ bị sốt đến mê mang." Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, nói với Bảo Ninh: "Nằm yên đó, chờ ta một lát."
Bùi Nguyên đi phòng phía đông lấy bình rượu. A Hoàng vẫn cứ vây quang bên người Bảo Ninh kêu la, Bùi Nguyên ngại phiền, kéo nó tới căn phòng của mình, nhốt vào trong phòng, không cho đi theo.
Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên hâm nóng rượu, lại cầm chén ra rót một một chén, không hiểu hỏi hắn: "Làm cái gì?"
Bùi Nguyên liếc mắt nhìn nàng một chút: "Cho nàng uống."
Bàn tay hắn rộng lớn, bát rượu nằm vừa trong lòng bàn tay hắn, một tay bưng rất vững vàng, một tay đỡ lưng của nàng, để nàng ngồi dậy: "Nghe lời, uống hai miếng là ấm áp. Đợi chút nữa ta lau người cho nàng, làm chút cháo loãng ăn, ngủ một đêm ngày mai sẽ khỏe lại."
Nghe nói phải uống rượu, Bảo Ninh vốn là kháng cự, Bùi Nguyên còn nói sẽ lau người, Bảo Ninh mặt mũi trắng bệch, đẩy tay hắn ra: "Ta không muốn!"
"Đừng nhúc nhích, làm đổ bây giờ!" Bùi Nguyên nhíu mày, cầm chén đưa tới bên môi nàng, nói như mệnh lệnh: "Uống."
Bảo Ninh lắc đầu, trốn về sau, bị Bùi Nguyên chặn cổ nàng từ phía sau: "Rượu thuốc, không nồng, chỉ có một chút xíu mùi rượu, không tin nàng ngửi thử?"
Bảo Ninh ngửi một chút, quả thật là không có mùi rượu, mùi ma hoàng lại rất đậm.
*cây Ma hoàng:
Nhưng nàng vẫn không muốn uống. Tưởu lượng của nàng kém, uống say không biết sẽ làm ra trò cười gì, không dám mạo hiểm.
Bảo Ninh không phối hợp, Bùi Nguyên dỗ dành nàng vài câu, kiên nhẫn cũng không còn, nghiêm nghị nói: "Uống hay không?"
"Không muốn. . ." Bảo Ninh còn chưa có nói xong, liền bị Bùi Nguyên nắm cằm cho uống một hớp.
Sợ nàng bị sặc, Bùi Nguyên vừa vỗ lưng của nàng, vừa dụ dỗ: "Mùi vị không tệ, đúng không?"
Khi uống có vị đắng chát cay cay, Bảo Ninh ọe kém chút phun ra, Bùi Nguyên bóp mũi nàng, bưng bát đến trước mặt nàng: "Tự nàng uống, ta sẽ không thô lỗ."
Bảo Ninh không có cách nào, từ từ nhắm hai mắt, uống hết một bát. Bùi Nguyên hài lòng.
"Mồ hôi ra nhiều mới tốt." Nói rồi, hắn lại cúi người lấy khăn vải, nhúng vào trong nước ấm vắt ráo, kéo chăn mền Bảo Ninh xuống: "Nằm sấp lại, vén áo lên, lau người cho nàng để hạ nhiệt một chút."
"Không muốn, thật không muốn." Bảo Ninh trốn về sau gần như cầu xin: "Bùi Nguyên, người cách xa ta một chút, đừng đυ.ng ta."
Bùi Nguyên lôi kéo cổ tay của nàng về: "Có bệnh thì phải chữa bệnh, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy."
"Ta không chữa nữa. . ." Bảo Ninh ôm tay sắp khóc lên: "Người ra ngoài có được không?"
Nàng thật không muốn, Bùi Nguyên cũng không thể ép buộc nàng cởi y phục, giằng co một hồi, hắn cũng phải thỏa hiệp: "Được, lau mặt."
Bảo Ninh cũng không còn sức lực, dựa theo hắn nằm xuống. Tóm lại Bùi Nguyên cũng là nam nhân, cho dù cố gắng cẩn thận từng li từng tí, nhưng lực tay vẫn mạnh, xoa mặt nàng hai cái mà Bảo Ninh đau rên hừ hừ, hắn liền dời vị trí xoa trên cổ, lại nhúng nước lau lòng bàn tay của nàng.
Phần cơ thể lộ bên ngoài quần áo đều chà xát nhiều lần, sờ lên không quá nóng, Bùi Nguyên luồn tay vào giật vớ nàng xuống, rồi cũng cọ xát trên chân mấy lần.
Bảo Ninh hoảng sợ co chân lên, một đôi mắt ngơ ngác chứa đầy nước mắt nhìn hắn: "Người định làm cái gì?"
Bùi Nguyên lúc này thật sự không muốn nghĩ đến cái khác.
Hơn nữa, y phục đều che kín, cho dù hắn muốn nghĩ đến chuyện khác cũng chẳng có cơ hội.
Hắn đi đứng không tiện, vì hầu hạ nàng mà đã tới tới lui lui mấy chuyến, đã mệt mỏi vô cùng, lại thấy Bảo Ninh như vậy, lúc này mặt mày trầm xuống: "Duỗi thẳng chân ra, đừng để ta nói lần thứ hai."
Bảo Ninh nói: "Ta không. . ."
Bùi Nguyên rốt cục ý thức được Bảo Ninh không đúng, nàng kéo chăn mền đến chóp mũi, con mắt đọng nước mắt sáng bừng, lộ ra một gương mặt đỏ bừng.
Bùi Nguyên kinh ngạc: "Say rồi?"
Hắn không biết nên có biểu cảm gì: "Cũng chỉ hai hớp rượu thuốc mà cũng say?"
Bảo Ninh nói: "Ta muốn về nhà."
Bùi Nguyên nhíu mày: "Về nhà làm cái gì?"
"Ta muốn trở về tìm Minh Di Nương." Bảo Ninh nắm trong chăn nói, buồn buồn: "Ta nói cho điện hạ biết, Minh Di Nương rất lợi hại, khi còn bé có một lần ta rơi xuống nước, kém chút đã chết, Minh Di Nương cho ta một chén thuốc, thì đã khỏe lại. Lần này ta bệnh, chỉ cần một chén thuốc của nàng, khẳng định cũng khỏe trở lại. Còn có chân của người. . ."
"Không cần đến ngươi Minh Di Nương, ta cũng có thể trị cho nàng." Bùi Nguyên không có nghe nửa câu sau, mở miệng ngắt lời nàng, sau đó kéo chăn mền đắp cho nàng: "Kéo xuống một chút, một hồi sẽ bị ngộp chết."
"Ngộp không chết được." Bảo Ninh đẩy tay của hắn: "Người đừng động tới ta, ta thích như vậy, như vậy rất ấm áp."
"Lạnh không?" Bùi Nguyên đặt bàn tay nàng vào trong, sờ thử nhiệt độ: "Rất nóng, còn sốt?" Nói xong, lại búng tay vào trán của nàng, bị Bảo Ninh né tránh.
Sắc mặt Bùi Nguyên không tốt, vừa muốn nổi giận hung dữ với nàng, lại nghe Bảo Ninh nói: "Người không nên cựa quậy, nghe ta nói."
. . . Rượu vào thì cũng to gan hơn, lời này thật đúng là không sai. Bình thường nhìn ngoan ngoãn, mà bây giờ dám răn dạy hắn.
Bùi Nguyên mím môi, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói."
Bảo Ninh nháy nháy con mắt: "Thái độ của người không tốt."
". . ." Bùi Nguyên tức giận đến bật cười, cách chăn mền cũng bóp cổ nàng: "Bóp chết nàng được rồi." Hắn nói đùa, cũng không dùng sức, đơn giản chỉ đùa nàng.
Bảo Ninh lại cho là thật, đầu óc nàng mơ hồ, không phân rõ lời nào thật lời nào giả, nghe vậy nên vành mắt chậm rãi phiếm hồng: "Không thể."
Trong lòng Bùi Nguyên hoảng hốt, hắn theo không kịp mạch suy nghĩ của Bảo Ninh, nghe không hiểu nàng nói cái gì, chỉ nhìn nàng bỗng nhiên khóc lên: "Thế nào? Cái gì không thể?"
Bảo Ninh không trả lời, chỉ là nước mắt càng tụ càng nhiều, dáng vẻ giống như sắp vỡ đê.
Bùi Nguyên chửi nhỏ một tiếng, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng: "Được, đừng khóc, chỉ biết khóc, khóc cái rắm."
"Người không thể. . ." Bảo Ninh trốn ở trong chăn bắt đầu ô ô: "Không thể bóp chết ta." Khóc thút thít vài tiếng, lại nói: "Như thế là phạm pháp."
Bùi Nguyên hít sâu một hơi: "Ta từng nói lời này sao?"
Bảo Ninh nói: "Người nói."
Bùi Nguyên cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nhớ tới đã từng nói.
"Đùa nàng chơi, không bóp nàng!" Bùi Nguyên cắn răng mắng nàng: "Nếu ngày nào đó ta chết đi, khẳng định là bị nàng chọc tức. Được, đừng khóc, tay ta dính toàn nước mũi của nàng."
Hắn chuyển chủ đề, đôi mắt của Bảo Ninh cũng đi theo chuyển, nhìn mu bàn tay của hắn, quả thật bóng loáng, không biết là nước hay là thứ gì.
Nàng xoa xoa mông, mặt cũng vùi vào trong chăn, chỉ còn một túm tóc ở bên ngoài: "Ta không biết, không phải nước mũi của ta."
Bùi Nguyên thuận nàng nói: "Ừm, không phải nàng, là của chó."
"Đừng mắng ta." Bảo Ninh lại chui ra ngoài, chân thành nói: "Là của ta."
"Nàng có phải có bệnh hay không?" Bùi Nguyên bị nàng làm cho đầu óc choáng váng, không còn nuông chiều nàng, một tay giật chăn mền xuống quát: "Đầu để lộ ra bên ngoài, không cho phép cử động nữa, bằng không ta sẽ ném nàng ra, bên ngoài có sói ăn nàng, nghe không?"
Bảo Ninh khϊếp sợ nhìn chằm chằm hắn, bất mãn với giọng nói hắn, chép chép miệng lại muốn khóc.
Bùi Nguyên trừng mắt: "Im ngay cho ta!"
Bảo Ninh thút tha thút thít: "Được rồi. . ."
. . . Sớm biết như thế này, rống hai cái có tác dụng hơn nhiều.
Không bao lâu, Bảo Ninh liền ngủ thϊếp đi. Bùi Nguyên thừa dịp đứng không, đi nấu chén cháo, để nguội một chút, trở về đánh thức nàng dậy ăn.
Nàng tỉnh dậy nhưng chưa tỉnh rượu, ăn hai miếng liền từ bỏ. Bùi Nguyên miễn cưỡng lại cho ăn một ngụm, thấy nàng thật sự không muốn, cho nên hắn ăn phần thừa còn lại của nàng.
Ăn cơm xong, Bảo Ninh có tinh thần hơn rất nhiều, lại nói: "Mấy ngày nữa, ta muốn về nhà một chuyến, người đi cùng ta có được không?"
Bùi Nguyên bất đắc dĩ: "Đi làm cái gì?"
Bảo Ninh nói: "Minh Di Nương rất lợi hại, nàng biết rất nhiều công thức cổ xưa và phương thuốc dân gian, đều rất hữu dụng. Minh Di Nương sinh ra Nhị tỷ gả cho Tam thiếu gia của Sùng Viễn Hầu gia, năm thứ hai đã có một đứa con trai. Đại tỷ do chủ mẫu sinh ra gả cho Thế tử gia của Sùng Viễn Hầu gia, đã gả ba năm, vẫn chưa có con cái. Nghe hạ nhân nói, bây giờ đại tỷ ở Hầu phủ không ngẩng đầu được lên."
Bảo Ninh không hề hay biết chủ đề đã lệch theo hướng khác, rất chân thành suy nghĩ lời nói mới rồi của mình, hỏi: "Sinh nhi tử rất quan trọng sao?"
Bùi Nguyên nói: "Sùng Viễn Hầu thế tử muốn nhi tử, không phải muốn đại tỷ của ngươi, cho nên nhi tử rất quan trọng."
"Ừm." Bảo Ninh nghe không hiểu, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, giả bộ như nghe hiểu.
Bùi Nguyên hỏi: "Còn có vấn đề gì sao?"
Bảo Ninh lại nghĩ tới chuyện kia: "Ta muốn về nhà."
Bùi Nguyên cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt vuốt thái dương: "Ừm, được, làm sao trở về?"
Bảo Ninh nghĩ nghĩ: "Ngồi xe ngựa."
Bùi Nguyên hỏi: "Xe ngựa ở đâu?"
Bảo Ninh bị làm khó, cau mày nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ta viết thư cho Quý Uẩn, để hắn cưỡi xe ngựa tới."
Bùi Nguyên hỏi: "Làm sao đi đưa tin?"
"Trời ạ." Bảo Ninh kinh ngạc, gương mặt đỏ rừng rực nhìn hắn: "Sao điện hạ thông minh vậy?"
Nàng cong cong môi: "Nhưng ta thông minh hơn một chút, ta có thể để bồ câu đi đưa."
Trong lòng Bùi Nguyên kìm nén một luồng lửa, cưỡng chế: "Bồ câu đâu?"
"Ta không có bồ câu." Bảo Ninh lắc đầu, nàng ngửa đầu nhìn Bùi Nguyên, rồi kéo góc áo hắn nhỏ giọng nói: "Bùi Nguyên, sau này ta có thể nuôi bồ câu sao?"
"Ngậm miệng!"
Trên trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh, duỗi hai ngón tay bóp má của nàng: "Ta con mẹ nó thật hối hận, đầu óc bị cửa kẹp nên mới cho nàng uống hai ngụm rượu! Vốn đã ngốc, uống rượu vào nói toàn mấy câu vớ vẩn. Quý Bảo Ninh, nàng nghe kỹ cho ta, từ giờ trở đi, ngoan ngoãn ngậm miệng, bằng không. . ."
Bùi Nguyên cúi người xuống, hung ác nói bên tai nàng: "Ta sẽ ném A Hoàng của nàng ra ngoài."
Bảo Ninh sợ hãi, tranh thủ thời gian ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ánh đèn sáng, sáng rõ khiến hai mắt khó chịu, nàng lặng lẽ mở mắt liếc về phía Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên đang theo dõi nàng.
"Muốn thổi đèn đúng hay không?"
Bảo Ninh gật gật đầu.
Bùi Nguyên "phù" một tiếng thổi tắt đèn, cũng nằm xuống: "Đi ngủ!"
Hắn nghĩ nghĩ, quay người uy hϊếp: "Không cho phép nói nữa. . ." Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy bên kia vang lên tiếng hít thở nhàn nhạt, có tiết tấu, đã ngủ.
Bùi Nguyên ngửa đầu nhìn lên trần nhà, thở ra một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một đêm này khiến lòng hắn cực kỳ bế tắc.
Nhưng quay đầu nhìn bên cạnh, một bóng lưng nho nhỏ dưới chăn mền, lại cảm thấy. . . hình như cũng không phải tệ như vậy.
Sáng sớm hôm sau khi Bùi Nguyên tỉnh lại, trời đã sáng choang, Bảo Ninh còn ngủ, núp ở bên cạnh hắn cong người như con tôm.
Tóc dài làm cho hắn ngứa, Bùi Nguyên từ từ nhắm hai mắt vò tóc nàng một cái, đẩy sang bên cạnh.
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng, có chút ủy khuất: "Tứ ca, huynh cũng chưa từng ôm ta như vậy."