- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
- Chương 107: Chú thuật
Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 107: Chú thuật
Tiêu Văn khϊếp sợ nhìn chằm chằm cô nương trước mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
Đồ Mi - sát thủ xuất quỷ nhập thần giữ vị trí số một trên giang hồ.
Thế mà là... Yên Nhi?
Trong nháy mắt kí ức của hắn trôi về bảy năm trước…
"Sát thủ ư?" Thiếu nữ đột nhiên hào hứng: "Có thể kiếm được rất nhiều tiền sao? Vậy ta cũng muốn làm sát thủ."
"Đừng, không phải ai cũng có thể làm được sát thủ đâu, mỗi ngày đều dạo quanh bờ vực sinh tử."
"Ngươi đừng coi thường ta, ta rất giỏi."
... Sau đó quả thực nàng… đi làm sát thủ ư?
Còn leo lên vị trí số một???
Yên Nhi của ta thật xuất sắc.
Đồ Mi không để ý đến hành trình hồi tưởng phức tạp của Tiêu Văn, nàng điều khiển cánh hoa, tấn công Quốc Vu chẳng chút nương tay.
Quốc Vu suýt chết bởi không kịp chuẩn bị trước tình huống bất ngờ, bây giờ sao chịu ngồi yên chờ chết. Bà ta cấp tốc niệm chú kết ấn, hình thành một vách ngăn trong suốt giằng co với cánh hoa bay rợp không trung, lát sau, cánh hoa mất sức mạnh, mềm mại ủ rũ rơi xuống đất.
Bầu trời trút cơn mưa trắng, khác nào tiễn đưa linh hồn về cõi chết.
Quốc Vu chẳng khá hơn là bao, liên tục phát động chú thuật làm tinh lực của bà ta nhanh chóng tiêu hao.
Đồ Mi không để cho Quốc Vu có thời gian hồi sức, đôi tay ngưng tụ nội lực lần nữa, cánh hoa rơi trên mặt đất tập hợp, sẵn sàng phát động đợt công kích thứ hai.
Quốc Vu vội há mồm lẩm bẩm: "Khoa tác… ư ư ư…" đột nhiên một người từ phía sau bịt miệng bà ta lại, câu thần chú chưa kịp niệm xong.
Vệ Liễm tùy tình hình mà chớp thời cơ, thừa dịp Quốc Vu đang tập trung đối phó Đồ Mi thì lẳng lặng bay ra phía sau lưng, xé tấm khăn che đầu bịt kín miệng, thuận tiện trói ngược hai cánh tay, không cho bà ta kết ấn.
Quốc Vu: "..."
Vệ Liễm bắt được người, lập tức triển khai khinh công, biến mất giữa ban ngày trước con mắt của tất cả mọi người.
Cơ Việt thấy vậy, lẳng lặng xoay lưng rời khỏi đám đông.
Mục tiêu biến mất, Đồ Mi dứt khoát dừng ngưng tụ nội lực, rắc cánh hoa đồ mi bay lả tả làm nhiễu loạn tầm mắt của mọi người, sau đó xách Tiêu Văn lên rồi phi thân rời đi.
Chờ hoa rơi xuống hết, tầm nhìn rõ ràng thì thích khách và Quốc Vu đều biến mất.
Mọi người dại ra trong nháy mắt, rồi lập tức hô to: "Bắt thích khách!"
"Quốc Vu đại nhân bị thích khách bắt đi rồi!"
-
Quốc Vu được người Lương coi là tín ngưỡng đã bị bắt đi trước mặt tất cả mọi người, vương thành rơi vào hỗn loạn.
Việc này khiến Lương vương hoảng hốt, hắn cấp tốc phái binh sĩ điều tra những nhân vật khả nghi trong vương thành, nhất định phải cứu Quốc Vu về.
Cửa thành đã đóng, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra vào. Thế nhưng quân lính đã lật cả đáy vương thành lên trời cũng chẳng thấy hình bóng thích khách và Quốc Vu đâu.
...
Mật thất* điện Thánh Tử.
(Mật: kín đáo; thất: nhà)
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. E rằng trăm triệu lần người Lương cũng không ngờ, họ vất vả khổ cực lùng sục, mà Quốc Vu và thích khách lại ở ngay dưới mí mắt họ.
Ai sẽ lục soát điện Thánh Tử? Ai dám tin Thánh tử đại nhân và thích khách phối hợp với nhau đây?
Vệ Liễm bỏ người xuống, trước khi cửa mật thất đóng lại, Cơ Việt chậm rãi bước vào, Đồ Mi cũng xách Tiêu Văn vọt theo, rồi ghét bỏ quẳng hắn xuống đất.
A Tư Lan: "... Các ngươi?"
Trong kế hoạch đâu có xuất hiện ba người dư thừa này.
Trước đó hai người đã bàn bạc, Vệ Liễm bắt Quốc Vu mang tới mật thất điện Thánh Tử để hắn hỏi rõ xem bà ta đã làm gì Mạch Nhĩ Na cơ mà.
Người đeo mặt nạ hồ ly này là ai?
Thánh nữ tiền nhiệm và nam nhân bị thương kia sao lại xuất hiện ở đây?
Rõ ràng không giống kế hoạch đã bàn bạc từ trước!
Vệ Liễm chỉ chỉ Cơ Việt: "Trợ thủ của ta."
Thật ra ban đầu kế hoạch của y là làm A Tư Lan dao động, sau đó trực tiếp gϊếŧ chết Quốc Vu, nếu không thành công thì tạm đến chỗ hắn lánh nạn rồi chờ cơ hội chuyển đi nơi khác.
Nói chung Vệ Liễm vẫn có thói quen chừa đường lui cho mình.
Đồ Mi bình tĩnh bảo: "Đi theo ngươi tương đối an toàn."
Nàng thấy bản lĩnh Vệ Liễm không nhỏ, đi cùng với y thì tỷ lệ bị người phát hiện sẽ giảm bớt nên mới mang Tiêu Văn theo.
Huống hồ Vệ Liễm còn bắt Quốc Vu đi.
Giữa nàng và mụ phù thủy này còn món nợ cần thanh toán.
"..." A Tư Lan có được câu trả lời thì không để ý nữa, hiện giờ điều hắn quan tâm nhất chính là hỏi xem Quốc Vu đã làm gì Mạch Nhĩ Na.
Quốc Vu bị quẳng xuống đất, khó khăn ngồi dậy. A Tư Lan đi tới, hồi lâu mới lên tiếng: "Mỗ Mỗ, mạo phạm, nhưng ta rất muốn biết một đáp án."
Hắn hỏi rõ ràng từng câu từng chữ: "Mạch Nhĩ Na trở thành người như vậy, thật sự chẳng liên quan tới bà ư?"
Quốc Vu không nói nên lời, miệng đã bị Vệ Liễm bịt chặt.
A Tư Lan chần chờ, lấy mảnh vải trên miệng bà ta ra, nhưng không cởi dây trói.
Quốc Vu ngước mắt, giọng nói nữ tính êm ái xen lẫn chút tức giận và thất vọng: "A Tư Lan, ngươi vì những lời nói giả dối của người ngoài mà nghi ngờ Mỗ Mỗ của ngươi ư?"
Tay A Tư Lan run lên, hắn cụp mắt không nói lời nào. Hắn lớn lên tại thần đàn, bị Quốc Vu ảnh hưởng sâu sắc, phải dốc hết dũng khí mới dám làm chuyện phản nghịch như thế, bây giờ rất khó đối mặt trước chất vấn của bà ta.
Quốc Vu thấy A Tư Lan mất tập trung, tròng mắt hơi chuyển động, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Vệ Liễm nhanh tay lẹ mắt điểm trúng huyệt câm của bà ta.
Quốc Vu: "..."
"Không cần hỏi đâu." Đồ Mi lạnh nhạt: "Ta biết chuyện gì đã xảy ra."
Người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía nàng.
Quốc Vu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hung ác nham hiểm.
"Chắc chắn bà nhận ra khuôn mặt này." Đồ Mi cong môi, tựa như hơi trào phúng mà phun ra một cái danh xưng: "Mỗ Mỗ."
Tiêu Văn chần chờ: "Ngươi là... Yên Nhi ta biết sao?"
Đồ Mi hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy có phải không?"
Tiêu Văn trầm mặc chốc lát, lắc đầu.
"Ngươi không phải Lâm Yên Nhi trước đó vài ngày, nhưng cũng không phải Yên Nhi của ta." Tiêu Văn rất bình tĩnh: "Ngươi không phải là nàng."
"Có thể nhận ra." Đồ Mỹ cười thật nhạt: "Xem ra nàng yêu thích không sai người."
"Cô nương ngươi yêu, tên là A Y Đại Á - Tắc Di Nhã."
"Ta là Đồ Mi, nhân cách thứ hai của thân thể này, ta biết toàn bộ." Đồ Mi thốt ra lời kinh người: "Lâm Yên Nhi vẫn đồng hành với các ngươi là nhân cách thứ ba."
Bàn về thời gian, Đồ Mi xuất hiện sớm hơn Lâm Yên Nhi nhiều.
-
Chứng phân ly thường hình thành từ tuổi ấu thơ do bị kí©h thí©ɧ vì phải chịu tổn thương quá lớn.
Trước khi A Y Đại Á lên sáu tuổi, cha mẹ thường xuyên đánh đập chửi bới nàng, thậm chí người cha còn mơ ước bởi nàng có gương mặt xinh đẹp.
Mẹ của nàng lại đồng lõa.
Năm sáu tuổi bị phụ thân xâm phạm, nàng tách ra nhân cách Đồ Mi mạnh mẽ, lạnh lùng.
Đồ Mi bình tĩnh gϊếŧ cha mẹ, tiêu hủy xác chết, không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
"Ta là người nhà của ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Trong đầu, Đồ Mi nói với A Y Đại Á như thế.
Đồ Mi gánh chịu tất cả ký ức tuổi thơ bất hạnh của A Y Đại Á, nhận trách nhiệm bảo vệ nhân cách chủ.
A Y Đại Á trở thành cô nhi, nhưng nàng chẳng hề bi thương, nàng biết trong thân thể mình có một tỷ tỷ rất giỏi, tỷ tỷ sẽ bảo vệ nàng.
Đồ Mi nhìn A Y Đại Á lớn lên hệt như đang nuôi dưỡng một đứa bé, nhìn đứa bé đã từng chịu tổn thương trở nên hồn nhiên, tươi đẹp, dịu dàng rồi tỏa sáng.
Mà Đồ Mi sẽ đứng sau giải quyết mọi đen tối.
Sau khi A Y Đại Á được Quốc Vu chọn lựa tiến vào thần đàn, xác suất gặp phải nguy hiểm giảm mạnh, Đồ Mi rơi vào giấc ngủ sâu.
Đồ Mi sinh ra để bảo vệ A Y Đại Á nên không muốn cướp đoạt thân thể nàng, nếu tình cờ ý thức tỉnh lại, cũng chỉ ở trong tâm trí lẳng lặng ngắm nhìn nàng trưởng thành.
Đồ Mi thấy A Y Đại Á từ đứa bé non nớt trở thành thiếu nữ dạt dào sức sống, thấy nàng trở thành Thánh nữ, thấy nàng trở thành cô nương dũng cảm, thiện lương và có trách nhiệm.
Cũng thấy nàng đắm chìm trong du͙© vọиɠ, rơi xuống vực sâu, bị một con quỷ phá huỷ tất cả.
Ban đầu các nàng cũng không biết Cửu âm công là loại công pháp gì, tới khi biết thì đã muộn.
Cửu âm công có thể lẳng lặng thẩm thấu, từng bước xâm chiếm nội tâm, ảnh hưởng tới bản tính của nàng, khiến người tu luyện tưởng mình trời sinh lang thang, do đó rơi vào du͙© vọиɠ không thể tự kiềm chế, phải ngủ với mỗi nam nhân một lần, cả hai đều có lợi.
Nếu một thời gian dài không gần gũi với nam nhân thì cơ thể sẽ bị bào mòn như có hàng vạn con kiến gặm nhấm xương cốt, đau đớn không thể chịu đựng.
Một bên là cực khoái, một bên là địa ngục, quá dễ để hủy hoại một cô nương.
A Y Đại Á vừa hồn nhiên vừa cứng cỏi, tâm trí vẫn chưa bị ảnh hưởng, nàng phát hiện thân thể khác thường thì cảm thấy vô cùng đau khổ, Đồ Mi liền tỉnh lại.
Dĩ nhiên Đồ Mi muốn tìm Quốc Vu đòi nợ, nhưng A Y Đại Á lại coi bà ta là ân nhân và người thân – bởi ngoại trừ việc đó ra thì bà ta đối xử với nàng cực kỳ tốt. Nàng không muốn thấy tỷ tỷ và Mỗ Mỗ đối địch, cũng không muốn để tỷ tỷ tiếp nhận thân thể đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, bèn đè ép nhân cách Đồ Mi xuống, Đồ Mi tiếp tục rơi vào giấc ngủ dài.
Tỷ tỷ bảo vệ nàng nhiều rồi, lần này, nàng không thể để tỷ tỷ phải gánh vác nữa.
A Y Đại Á cố gắng duy trì sự tỉnh táo, không tiếp xúc với nam nhân, chịu đau đớn dằn vặt, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.
Cô nương xinh đẹp mất lý trí chạy tới một vùng thôn quê hẻo lánh, bị một đám nam nhân háo sắc nhìn thấy, hậu quả không nói cũng biết.
Từng gã đoạt lấy thân thể nàng.
Đâu chỉ một lần.
Rõ ràng nàng đã chịu bao nhiêu dằn vặt để giữ cho bản thân thuần khiết trong trắng, cuối cùng lại bị hủy hoại trong chốc lát.
A Y Đại Á tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xác chết đầy đất, nhìn thân mình chật vật, gào lên tuyệt vọng.
Nàng tách ra nhân cách lang thang.
Nhân cách này không có tên tuổi, sinh ra vì du͙© vọиɠ, cũng là nhân cách mà Cơ Việt và Vệ Liễm gặp - Lâm Yên Nhi.
A Y Đại Á chủ động nhường thân thể cho Lâm Yên Nhi.
Mười tám tuổi nàng từ chức, Mạch Nhĩ Na trở thành tân Thánh nữ.
Tất cả dân chúng còn đang chúc mừng Thánh tử Thánh nữ mới, không một ai để ý người cũ sẽ đi đâu.
Họ tưởng Thánh tử Thánh nữ tiền nhiệm sẽ rời khỏi vương thành, nhưng trên thực tế…
"Tất cả đã chết hết." Đồ Mi nói.
Thời điểm từ chức Thần sứ cũng là giờ đi gặp Diêm vương.
Một vài chú thuật loại mạnh cần phải có đường dẫn.
Chẳng hạn như ôn dịch, cần phải có pho tượng rồng vàng và quan huyện cung phụng thì mới bao phủ toàn bộ Giang Châu.
Quốc Vu sống hơn trăm năm, dựa vào đâu để đẩy lùi sự già yếu?
… dựa vào sinh khí được hút ra từ những người trẻ tuổi.
Đường dẫn, đó chính là đôi nam nữ tu luyện Cửu Dương công và Cửu âm công.
Cái gọi là Thánh tử Thánh nữ có địa vị cao quý, tức là được Quốc Vu cẩn thận lựa chọn và bồi dưỡng, chờ thời cơ thành thục sẽ gϊếŧ chết, hút sinh khí, duy trì vẻ đẹp của bà ta trong bảy năm.
Người tu luyện công pháp rõ ràng trở thành kẻ bất hạnh, nam tử phải cấm dục, nữ tử còn bi thảm hơn.
Lẽ nào bà ta sẽ quan tâm?
Những Thánh tử Thánh nữ kia thậm chí còn kính trọng bà ta, coi bà ta là ân nhân. Bà ta nuôi dưỡng chúng từ bé, thuở nhỏ đã bắt đầu tẩy não, nói gì nghe nấy.
Tới lúc chết còn chẳng dám tin.
Thánh tử cùng thời với A Y Đại Á bị Quốc Vu gϊếŧ chết, hấp thụ sinh khí.
Bà ta định tiếp tục gϊếŧ A Y Đại Á. Khi đó đang kiểm soát thân thể nàng là nhân cách Lâm Yên Nhi, thế nên Lâm Yên Nhi mới coi Quốc Vu là kẻ thù.
Nhưng Lâm Yên Nhi không đánh lại được Quốc Vu, trong khoảnh khắc sống chết, nhân cách Đồ Mi thức tỉnh, chính tai nàng nghe được bà ta làm mọi việc nhằm duy trì tuổi xuân vĩnh viễn, do đó mới biết rõ sự thật.
Đồ Mi cũng không chống được tà môn chú thuật, nhưng ít ra thành công trốn thoát trong tay Quốc Vu.
Nếu không phải bà ta còn nuôi dưỡng một nữ tử để dự bị thì e rằng sẽ bị già đi vài tuổi.
Đồ Mi tỉnh dậy, phát hiện trong cơ thể có thêm một nhân cách, đoán được A Y Đại Á đã trải qua chuyện gì, bèn đi tới Trung Nguyên, sau đó trả lại quyền kiểm soát thân thể cho nàng.
Trong thung lũng, A Y Đại Á gặp Tiêu Văn.
Chuyện về sau không khác là bao so với Vệ Liễm từng suy đoán.
A Tư Lan muốn rách cả mí mắt. Hắn không hiểu thứ gọi là đa nhân cách, nhưng hắn hiểu - Quốc Vu nuôi họ giống như nuôi trùng độc, cuối cùng sẽ lấy mạng họ để đổi lấy tuổi trẻ và sắc đẹp, còn thứ tà công họ luyện chỉ là đường dẫn.
Về phần công pháp kia sẽ ảnh hưởng tới họ như thế nào, Quốc Vu sẽ để ý sao?
A Y Đại Á thống khổ, Mạch Nhĩ Na đắm chìm, với bà ta mà nói chẳng là cái thá gì sất.
Ân nhân gì chứ, phải là kẻ thù lớn nhất của họ mới đúng!
Đâu chỉ có A Tư Lan muốn gϊếŧ Quốc Vu, Tiêu Văn nghe xong cũng muốn lập tức xé xác bà ta.
Mụ phù thủy này... vì gương mặt của mình mà không từ thủ đoạn!
Đúng dịp, Vệ Liễm cũng muốn gϊếŧ bà ta.
Quốc Vu đắc tội với tất cả mọi người ở đây, không thể không tính cũng là một loại bản lĩnh.
Mật thất yên ắng hồi lâu, A Tư Lan và Tiêu Văn còn đang tiêu hóa lượng thông tin lớn thì bà ta lặng lẽ cởi dây trói.
"Đừng nghĩ tới việc giở trò, cũng đừng nỗ lực thoát ra." Vệ Liễm nhắc nhở: "Dây thừng không trói được bà thì ta sẽ chặt hết tay chân; vải vóc không chặn nổi miệng bà thì ta sẽ cắt đầu lưỡi. Họ có rất nhiều điều muốn hỏi bà, nhưng ta thì khác, ta đến đây chỉ để tiễn bà xuống địa ngục."
Lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, đáy mắt không hề che giấu sát ý.
Y chỉ muốn tiêu diệt bà ta ngay lập tức, hóa giải nguyền rủa cho Cơ Việt, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhìn luồng nội lực hướng về phía mình, Quốc Vu lộ ra nụ cười cổ quái.
Đồ Mi lập tức bảo: "Đừng gϊếŧ bà ta, bà ta cũng hạ nguyền rủa lên chính bản thân mình, hễ ai gϊếŧ bà ta thì sẽ chết vô cùng thê thảm!"
Quốc Vu không biết võ công, nhưng tà môn chú thuật cũng đủ làm người đau đầu nhức óc. Võ công Đồ Mi cao cường, lúc trước suýt gϊếŧ được bà ta, nhưng bà ta lại tiết lộ điều đó nên mới chần chờ, cuối cùng bỏ cuộc rời đi.
Lời Đồ Mi chưa dứt, một luồng nội lực khác bắn tới, đánh bật đòn tấn công của Vệ Liễm, làm nó tan biến trên người Quốc Vu.
Cơ Việt thu tay về, đôi mắt dưới tấm mặt nạ trở nên lạnh lẽo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
- Chương 107: Chú thuật