“Chị Tô? Sao không đi vào?” Một diễn viên phòng bên cạnh đi ngang qua, nhìn thấy Tô Lãnh Nguyệt đứng im ở đó, hỏi một câu.
Mưa bình luận:
“Mau vào đi!”
“Có phải quên mang quà rồi hay không?”
“Tại sao tôi cảm giác hình như bên trong đó có tiếng động?”
Tô Lãnh Nguyệt vội vàng mỉm cười: “Hình như vừa quên chuyện gì đó, bây giờ đi vào.”
Cô ấy đặt thẻ ở trên cửa ra vào, âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, cửa được mở ra, Tô Lãnh Nguyệt bắt đầu khẩn trương, hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào.
Đi vào, chỉ thấy trên sô pha có hai người đang ngồi.
Một nam một nữ.
Giang Vân Cẩn cùng với người em gái tốt nay là chị dâu Ôn Du.
Trong nháy mắt đó, cả người Tô Lãnh Nguyệt rét run, trong đầu xuất hiện vô số cảnh tượng, mưa bình luận cũng trực tiếp bùng nổ:
“Ôi trời, hai người này?”
“Chờ đã, có chuyện gì vậy?”
“Không phải hiện trường bắt gian chứ? Xong, xong rồi.”
Mãi đến khi nghe thấy một tiếng: “Penta kill!!” vang lên, ngay sau đó lại là: “Aced.”
Hai người đang cúi đầu cầm điện thoại tê liệt ngã xuống trên ghế sa lông.
Cũng bởi vậy mà Giang Vân Cẩn mới lộ mặt ra, chẳng qua bình thường khuôn mặt đẹp trai vốn dĩ rất hăng hái, nhưng lúc này vẻ mặt lại tang thương vô cùng, giọng nói cũng run rẩy: “... Không kéo được, thực sự không kéo được.”
Vẻ mặt Ôn Du tủi thân nói: “Không phải em là Vương Giả hay sao? Đã đánh bao nhiêu trận rồi mà chị chưa lên được một sao nào?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ ghét bỏ đối phương.
Tô Lãnh Nguyệt: “???”
Mưa bình luận: “???”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghĩ rằng nɠɵạı ŧìиɧ, kết quả???”
“Cừ thật, tim tôi cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, kết quả lại nghe thấy Aced, ha ha ha ha ha! Cả đội bị chết! Rốt cuộc có biết bao nhiêu thê thảm chứ!”
“Thoạt nhìn Giang Vân Cẩn giống như đã bị chà đạp vậy, với tư cách là một game thủ, tôi cũng có thể hiểu được.”
“Không phải anh ta là cao thủ trong game hay sao? Tại sao chỉ là một Ôn Du mà cũng không thể kéo được?”
“Làm tôi sợ muốn chết, sợ muốn chết, hai người này lại có thể chơi game cùng nhau? Không phải nghe nói Ôn Du thích Giang Vân Cẩn hay sao? Một nam một nữ đóng cửa ở trong phòng…”
“Tôi cũng không tin lắm, chơi game?”
Tim Tô Lãnh Nguyệt như muốn rơi xuống đất, nhưng vẫn chưa rơi hoàn toàn, muốn hỏi lại ngại máy quay ở đây nên không tiện lên tiếng.
Ôn Du thì lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tô Lãnh Nguyệt tới rồi, cô có thể tan việc, cô thử đứng dậy, quả nhiên cơ thể đã không còn một chút trở ngại nào.
Cô đi thẳng tới, đi ngang qua bên cạnh Tô Lãnh Nguyệt, nhìn cô ấy một cái.