Chương 3: Thực Sự Muốn Đánh?

Cô có ấn tượng rất sâu sắc với một câu nói của nam chính ở trong cốt truyện: “Nếu cô không như vậy, cho dù ly hôn, anh trai tôi cũng sẽ không để cho cô phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, trước kia anh ấy cũng đã từng nói vốn dĩ đã chuẩn bị vài căn nhà nhỏ ở tiểu khu Giang Châu cho cô.”

Mà Ôn Du chỉ thê thảm cầm theo mười triệu rời khỏi nhà họ Giang.

Ô Du nhớ lại thân phận người làm công kiếp trước: “...?”

Cái này mà gọi là thê thảm?

Trước đây cô cũng tranh thủ đọc một vài cuốn tiểu thuyết nhân lúc rảnh rỗi, Ôn Du cũng tức giận để lại nhiều bình luận, nghĩ tác giả đã quá khoan dung đối với nữ phụ độc ác này, không ngờ lại còn cho mười triệu?

Lúc đó tác giả cũng trả lời rằng dù sao nữ phụ cũng được nhà họ Giang nuôi nấng vài chục năm, tình thân làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được, đối với nhà họ Giang, mười triệu so với mấy căn nhà nhỏ vốn chuẩn bị đưa cho nữ phụ thì thực sự không đáng giá để nhắc tới.

Bây giờ Ôn Du thầm nghĩ thực sự muốn quỳ xuống cảm ơn tác giả.

Ai lại có thể ngờ được có một ngày cô có thể trở thành nữ phụ ác độc này?

Không nói đến những thứ khác, cô vẫn rất mong muốn có được mấy căn nhà nhỏ đó.

Cô nhớ rõ tiểu khu Giang Châu là một tiểu khu có chất lượng rất cao do bất động sản Giang thị khai thác, căn nhà rẻ nhất ở trong đó cũng có giá khởi điểm từ mười triệu.

Cho nên không thể phát sinh tình tiết bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ này được.

Chẳng qua dường như bây giờ cô vẫn không thể nào thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, không có cách nào rời khỏi đây.



Nếu như vậy thì chỉ có thể…

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Ôn Du nhìn xem, là cô bạn thân với tình bạn plastic Triệu Thanh Viện của cô.

Thực ra lần bắt gian này là do Ôn Du tự tay sắp xếp, nếu như không phải quá say mê nhan sắc của Giang Vân Cẩn, dẫn đến bại lộ tất cả mọi chuyện, ai cũng sẽ không thể ngờ được cô tình nguyện từ bỏ tất cả danh tiếng để đánh cược một lần này.

Ôn Du không nghe điện thoại, từ chối, thuận lợi cho cô ta vào danh sách đen.

Chỉ cần tình tiết bắt gian này không xảy ra, cho dù nhà họ Giang có biết mọi chuyện thì cũng không có chuyện gì.

Lúc này Giang Vân Cẩn đã thay quần áo đi ra ngoài.

Dường như đề phòng Ôn Du, anh ta mặc áo sơ mi, cài cúc cao tới tận cổ, lúc đi ra ngoài còn chỉnh cổ áo, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Ôn Du, anh ta cũng buông tay ra, nghiêm túc ngồi xuống: “Thực sự muốn đánh?”

Ôn Du cố sức gật đầu nói: “Đúng.”

Giang Vân Cẩn nhìn khóe miệng vẫn đang mím chặt vì tức giận của cô, không nói nên lời, dù sao cô cũng là em gái đã ở chung được vài chục năm rồi, không có tình yêu nhưng cũng có tình thân, cho dù hai năm qua anh ta rất phiền chán Ôn Du, nhưng lúc này vẫn cảm thấy mềm lòng.

Hơn nữa bây giờ cô ấy còn là chị dâu của anh ta.