Chương 10

Bộ phim mà Ôn Du đóng là phim tiên hiệp nhưng cũng có tình tiết ở nhân gian, tất cả các cảnh cô đóng đều là ở nhân gian.

Khi độ kiếp ở nhân gian, nam chính đã gặp ánh trăng sáng của đời mình, nhưng khi bước vào giai đoạn mập mờ thì nam chính xảy ra chuyện. Vì để cứu người ấy, ánh trăng sáng một mình đi đến trại địch, hương tiêu ngọc vẫn, khiến cho nam chính nhớ mãi không quên. Sau khi độ kiếp trở về, nam chính thấy nữ chính nhìn giống ánh trăng sáng nên ra tay cứu giúp nàng hết lần này đến lần khác.

Cảnh quay của cô không nhiều, tổng cộng chỉ có mười tám cảnh, tình tiết lẻ cũng rất ít.

Nhưng vì thiết lập nhân vật nên việc tạo hình được yêu cầu rất cao.

Ôn Du vừa đến trường quay liền được dẫn vào phòng thay đồ, bên stylist bắt đầu trang điểm, tạo kiểu cho cô. Trợ lý Tiểu Vu đi theo phụ trách bưng trà rót nước.

Ôn Du nhắm mắt lại theo yêu cầu của thợ trang điểm, một bên thì nhờ Tiểu Vu đọc kịch bản cho cô nghe.

Cũng may cô bị kịch bản khống chế. Vì vô cùng thích Giang Vân Cẩn nên để được vào chung một đoàn làm phim với anh ấy, sợ bị anh ấy coi thường nên cô đã học thuộc phần thoại của mình, chỉ là hôm nay đầu óc hoạt động quá tải nên suýt chút nữa quên hết.

Nhờ Tiểu Vu nhắc lại vài lần nên cô cũng nhớ lại được.

Việc trang điểm hoàn thành nhanh hơn so với dự kiến của Ôn Du, làm trong hai tiếng là xong phần hoá trang.

Ôn Du nhìn mình trong gương, qua bàn tay khéo léo của nhà tạo mẫu tóc, một phần tóc được búi gọn lêи đỉиɦ đầu vô cùng xinh đẹp, phần tóc dài còn lại rủ xuống đến thắt lưng, trên người mặc một chiếc váy cổ chéo màu xanh nhạt, vừa thanh tao lại vừa dịu dàng. Đôi lông mày cong cong được tô vẽ lên khiến khuôn mặt thanh tú của cô trông càng thêm đoan trang và xinh đẹp hơn.

Chỉ cần ngước mắt lên cười nhẹ nhàng cũng khiến người ta rung động lòng người.

Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Du vẫn đang tự chiêm ngưỡng dung nhan của mình, Tiểu Vu cũng đứng một bên dùng điện thoại chụp hình cho cô: “Sếp ơi, tạo hình siêu siêu đẹp! So với lúc mới làm tạo hình càng đẹp hơn!”

Tiểu Vu nói xong thì vội vàng che miệng lại, sợ nói sai sẽ đắc tội với cô, lập tức nói thêm: “Đương nhiên là ảnh định trang của sếp cũng rất đẹp, chỉ là bây giờ càng thêm sống động, chắc chắn chị thuộc kiểu người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”

Ôn Du cười cười: “Cảm ơn lời khen của em.”

Cô cũng không bất ngờ khi nghe vậy, dù sao thì bị kịch bản khống chế với hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của kịch bản thì dĩ nhiên là cái sau sẽ tốt hơn rồi. Dù sao thì nếu không phải cô bị kịch bản khống chế thì có đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện theo đuổi một người đàn ông, dù biết người đó đã có bạn gái nhưng vẫn cố chấp bám lấy!

Nghĩ đến chuyện này Ôn Du lập tức hoảng hốt, nếu không phải do kịch bản thì sao cô biến thành người phụ nữ đã kết hôn chứ?

Nếu không bây giờ cô vẫn là con nuôi của nhà họ Giang, lại được thừa kế tài sản từ ba mẹ ruột, những ngày tháng đó không biết hạnh phúc đến nhường nào!

Ôn Du thở dài nhấc váy đi ra ngoài.

Chỗ trang điểm cách chỗ quay phim không xa, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nhân viên đang ở đó dựng bối cảnh, là cảnh của một bữa tiệc, cũng là lúc lần đầu tiên ánh trăng sáng xuất hiện cùng mẫu thân của nàng.

Truyện còn có tên là: NỮ PHỤ TỈNH LẠI SAU KHI KẾT HÔN VỚI ANH TRAI CỦA NAM CHÍNH Truyện được biên tập bởi Sắc - Cấm Thành. Nếu có gì thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên.

Cách đó không xa, Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt đang đứng cạnh nhau, một người mặc đồ cổ trang, một người mặc đồ hiện đại, nhưng nhìn hai người họ lại thân mật đến mức khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.

“Có vài người đúng là không biết xấu hổ, vì theo đuổi một người đàn ông đã có người yêu mà đem tiền vào đoàn phim, ekip của chúng ta đúng là xui xẻo, có lẽ đêm nay phải quay đến tận khuya.” Một tiếng rì rầm truyền đến, vừa như cố ý nói cho người khác nghe thấy, lại vừa như cố gắng đè thấp giọng nói xuống.

Vừa hay nằm trong phạm vi mà Ôn Du có thể nghe được.

Ôn Du vô thức đi đến nơi truyền đến giọng nói, cô nhìn thấy hai cô gái đứng cách đó không xa, một người trong số đó chạm ánh mắt với cô liền lập tức chán ghét mà nhìn qua chỗ khác.

Sau đó lại nghe một cô gái khác nói: “Này, đừng nói nữa, tôi đã mua cà phê rồi.”

“Tôi cũng mua rồi.” Cô gái thứ nhất cười nói: “Cũng may người ta tâm trí kiên định, không làm ra loại chuyện kia, nếu không tôi sợ là cả đoàn phim cũng toi đời.”

“Không phải vậy sao? Nhưng mà bây giờ người xui xẻo không phải là mấy người cùng quay phim chúng ta hay sao, một cọc nhân dân tệ chạy vào giới giải trí, còn chọn trúng đoàn làm phim của chúng ta, đúng là nực cười mà.”

Ôn Du cau mày.

Trong lòng Tiểu Vu lập tức vang lên tiếng còi báo động, cô ấy an ủi nói: “Sếp ơi, chị đừng nghĩ nhiều, vai diễn này rất đơn giản, chị chắc chắn sẽ diễn được.”

Ôn Du lắc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ.

Cũng may lúc này phó đạo diễn nhìn thấy cô liền gọi cô qua đó: “Cô Ôn, chúng ta tới xem thử bối cảnh.”

Ôn Du vội vàng chạy tới.