“Ôn Du, cô lại muốn gì?”
Một giọng nói tràn ngập sự chán ghét cùng cảnh giác vang lên đánh thức cô gái đang ngẩn người.
Ôn Du vừa định thần lại, chỉ thấy người con trai ở trước mắt đang nắm chặt lấy khăn tắm, dường như rất sợ cô làm chuyện gì đó bất lịch sự, cô lập tức cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Cô vô ý thức muốn xoay người rời đi.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác bàn chân giống như mọc rễ, không thể nào cử động được, người con trai ở trước mặt càng ngày càng cảm thấy cảnh giác, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai người giằng co, giống như hai cái cọc gỗ.
Có lẽ là không rời đi được.
Nếu như vậy, Ôn Du nắm chặt điện thoại di động, dùng hết toàn bộ sức lực ấn mở ứng dụng trò chơi ở bên trong điện thoại di động.
Tiếng nhạc vang lên đánh vỡ sự yên lặng ở trong căn phòng.
Vẻ mặt của người ở phía trước lập tức trở nên kỳ lạ, chớp chớp mắt.
Dường như đã nắm lại một ít quyền kiểm soát cơ thể ở trong tay, Ôn Dư thầm suy nghĩ trong lòng, mím chặt miệng, kêu lên: “Em trai, chị chơi game bị mắng rồi, tức chết chị rồi, không phải em chơi Vương Giả rất giỏi hay sao? Mau dẫn chị đánh lại đi.”
Vẻ mặt Giang Vân Cẩn rạn nứt: “... Cô gọi tôi là cái gì?”
Càng lấy thêm được nhiều quyền kiểm soát cơ thể hơn, có vẻ như chiêu này là không sai, đương nhiên Ôn Du vẫn giả bộ không hiểu: “Em trai, chị dâu bị mắng, chẳng lẽ em không giúp chị? Bọn họ cười nhạo chị chỉ là một đứa rank đồng ngu ngốc, tức chết chị rồi, tay tàn thì có làm sao? Chị muốn trở thành Vương Giả, em kéo chị lên Vương Giả đi! Đến lúc đó xem chị hành chết bọn họ.”
Vừa nói vừa khóc thút thít.
Sắc mặt Giang Vân Cẩn lại càng trở nên kỳ quái, có chút do dự không thể tin được, lại hơi lo lắng.
Sau đó Ôn Du chợt phát hiện hai chân của mình lại có thể hoạt động trở lại, một giây sau hai chân của cô mềm nhũn ngã quỳ ở trên mặt đất.
Sắc mặt Giang Vân Cẩn biến hóa, bật người tiến lên muốn đỡ cô: “Cô đừng như vậy, tôi kéo cô là được.”
Ôn Du vẫn duy trì dáng vẻ tủi thân khó chịu, đồng thời màn hình điện thoại di động cũng đã vào tiến vào cửa sổ trò chơi, cô mong chờ nhìn cậu ta, ánh mắt nhìn thoáng qua l*иg ngực rắn chắc lộ ra ở bên trong lớp khăn tắm, vội vàng nhìn sang chỗ khác, do dự nói: “Bây giờ bắt đầu thôi?”
Giang Vân Cẩn vô ý thức nhìn, sắc mặt thay đổi, muốn bỏ ra, nhưng thấy cô quỳ ngồi ở dưới đất, cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, trực tiếp đỡ người ngồi lên trên ghế sa lông: “Để tôi thay quần áo.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Giang Vân Cẩn cầm quần áo, lại nhìn chằm chằm cô hai giây.
Ôn Du mang vẻ mặt vô hại chớp chớp mắt, sau đó quơ quơ điện thoại di động: “Nhanh lên một chút.”