Chương 42: Dựa vào cái gì?

Chuyện Thẩm Tư Ngôn thích Thẩm Thời Khê bị người ta phát hiện, lan truyền khắp lớp, thậm chí còn truyền đến tận lớp 8, cô đi hỏi cô gái duy nhất biết chuyện này, có phải cô ấy đã nói phải không.

Cô ấy không phủ nhận, “Nhưng tớ chỉ nói với Dư Tuyên Di thôi.”

Vì vậy Thẩm Tư Ngôn lại chạy đi hỏi Dư Tuyên Di, cô ta hào phóng thừa nhận mình là người nói ra chuyện này.

"Thích người ta mà không dám nói ra, Thẩm Tư Ngôn, sao cậu lại nhát gan như vậy? Thích Thẩm Thời Khê thì có gì sai? Nhiều người thích Thẩm Thời Khê như vậy."

"Nhưng mà——"

Dư Tuyên Di ngắt lời cô: "Tớ đây là đang giúp cậu.”

Nhưng không phải cậu cũng thích Thẩm Thời Khê sao? Hơn nữa Thẩm Thời Khê còn là anh trai tớ.

Nhìn thấy Thẩm Tư Ngôn và Thẩm Thời Khê, tất cả mọi người sẽ ồn ào, sau này có người nói thường xuyên nhìn thấy hai người cùng nhau về nhà, lần nào cũng đợi nhau ở cổng trường, Thẩm Thời Khê không quan tâm đến những tin đồn này, bởi vì không phải sự thật, anh bảo Thẩm Tư Ngôn đừng quan tâm, cô làm theo mà không có giải thích.

Trong lớp ngày càng có nhiều người yêu sớm, điều tra thì phát hiện có nhiều người đang yêu đương, có người huynh đệ nghĩa khí, làm gì cũng không chịu khai tên của những người yêu sớm khác. Vài giáo viên chủ nhiệm thường xuyên than thở học sinh lớp mình thực sự rất khó dạy, đơn giản là không tóm hết những học sinh yêu sớm.

Trong lớp Thẩm Tư Ngôn có không ít, khi các cô gái tụ tập lại sẽ bàn tán về việc các cặp đôi đã làm gì, nữ sinh bị vây quanh ở giữa sẽ ngượng ngùng nói về việc bọn họ đã làm. Cô không có hứng thú với những thứ đó, lộ ra vẻ lạc lõng.

"Thẩm Tư Ngôn, cậu và Thẩm Thời Khê ở cùng một chỗ sao?" Dư Tuyên Di hét lên rất lớn.

Cô cau mày, nhưng trước khi cô kịp trả lời, cô gái bên cạnh đã nhảy vào nói trước: "Sau này các cậu cũng không cần phải suy nghĩ các con theo họ gì, dù sao hai người có cùng họ, tất cả những đứa trẻ sống trong khu dân cư bên cạnh kia đều là con của các cậu phải không?"

Cô không thích những lời này, chúng khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô lại không dám mở miệng, nếu cô phản bác, những người này sẽ bắt đầu cô lập cô. Cô biết điều đó, vì trước đây có nữ sinh từng bị cô lập như thế này, và cô có thể là người tiếp theo.

Nhưng, dù không phản bác thì cô vẫn bị cô lập.

Thẩm Tư Ngôn quay lại cuộc sống ăn cơm một mình, lần này toàn bộ nữ sinh trong lớp đều cô lập cô, có một số người cô vốn không quen, đương nhiên sẽ không đến nói chuyện với cô, có một ít người có quan hệ tốt với Dư Tuyên Di, đương nhiên sẽ không nói chuyện với cô, cô không quen với đám con trai trong lớp, bỗng nhiên cô lại thấy cô đơn.

Nếu cô ở một mình thì cũng không sao, nhưng cô cảm thấy mình có bạn bè, không nghĩ tới bạn bè lại bỏ cô đi. Cuối cùng cô vẫn ở một mình.

Trong một lần họp lớp, chủ nhiệm lớp nói về tình hình yêu sớm trước lớp, muốn cảnh báo bọn họ, một số người đã bị nghỉ học, Dư Tuyên Di hữu ý vô tình nhìn về phía cô, cô không hiểu ý tứ trong mắt Dư Tuyên Di, liền quay mặt đi.

Cô ta không coi mình là bạn bè, mình cũng không cần thiết phải thành thật với cô ta.

Ngày đó về nhà, trong lúc ăn, cô nói về những chuyện xảy ra ở trường, Thẩm Tư Ngôn đã nói đến chủ đề yêu sớm trong buổi sinh hoạt lớp, cô nói rằng nhiều người bị gọi tên để trả lời câu hỏi đều là những người yêu sớm.

Mẹ chợt hỏi: "Vậy còn con?”

"Con không có.” Cô phủ nhận.

Không biết mẹ có tin không, dù sao những gì cô nói đều là sự thật, cô rất hiếm khi nói dối, lần duy nhất cô nói dối là vào năm lớp một tiểu học. Trong giờ toán, lúc có người đứng lên trả lời câu hỏi, nam sinh nghịch ngợm đột nhiên hét lên, lấn át tiếng trả lời, giáo viên cầm thước gỗ hỏi từng bạn một xem có nghe được câu trả lời không, nếu không nghe được sẽ bị đánh. Thẩm Tư Ngôn không muốn bị đánh nên nói là nghe thấy.

Thực ra cô không biết gì cả, thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng hét của nam sinh kia, cô đang nghiên cứu cách gọt bút chì.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô nói dối.

Sau đó cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao nói ra sự thật lại bị đánh, chẳng lẽ là để dạy mọi người nói dối sao?

Không biết có phải là sự trùng hợp hay không, trong học kỳ đó, hệ thống thi cử đã được cải cách, tỷ lệ điểm môn Văn học mà Thẩm Tư Ngôn giỏi nhất bị giảm xuống, trong khi tỷ lệ điểm môn khoa học mà cô không giỏi lại tăng lên. Thành tích của Thẩm Tư Ngôn vốn nằm trong top 50 của khối, đột nhiên bị tụt xuống dưới 100.

Mỗi bảng xếp hạng đều được đọc lên trước mặt cả lớp, khi đọc đến tên Thẩm Tư Ngôn, chủ nhiệm lớp cau mày, thậm chí sau đó còn gọi cô vào văn phòng để nói chuyện.

Câu đầu tiên chủ nhiệm lớp nói là, "Nói chuyện yêu đương rất vui vẻ?"

Cô không rõ đây là ý gì.

"Đừng giả vờ ngu ngốc với tôi, nhiều bạn trong lớp đã báo cáo với tôi rằng em đang yêu đương, thành tích của em vẫn luôn rất ổn định, bây giờ có phải vì yêu đương mà ảnh hưởng đến việc học không? Trước đó tôi đã nói với các em rồi, ở tuổi này các em còn chưa biết tình yêu là gì, răng còn chưa đủ dài mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương, không có kết quả đâu."

Chủ nhiệm lớp chân thành nói với cô, nhưng Thẩm Tư Ngôn lại không biết cô ấy đang nói cái gì, bởi vì căn bản cô không yêu đương, vậy chuyện yêu đương từ đâu mà ra?

"Em không có."

"Em còn nói dối!" Chủ nhiệm lớp tức giận.

"Em thực sự không có." Thẩm Tư Ngôn giải thích.

"Thẩm Thời Khê lớp 8 phải không?" Chủ nhiệm lớp đột nhiên đứng dậy, "Tôi đã nói chuyện với cô chủ nhiệm lớp 8 rồi, thái độ của em vẫn còn như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ gọi ba mẹ các em tới."

Thẩm Tư Ngôn đã cố gắng giải thích, thậm chí còn nói rằng bọn họ chỉ là anh em, nhưng giáo viên chủ nhiệm không tin chút nào, thậm chí còn châm chọc cô, nói cô là tự nhận họ hàng. Cô giáo gọi điện cho phụ huynh trước mặt cô, bảo họ bớt chút thời gian đến đây một chuyến, tiện thể còn nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm lớp 8, cũng gọi điện cho phụ huynh.

Cô và Thẩm Thời Khê đứng trong văn phòng chờ ba mẹ tới, Thẩm Thời Khê không có phản ứng, tay cô luống cuống, thậm chí còn có người cố ý chạy đến văn phòng để xem tình hình, còn cười nhạo cô. Cô ta là nữ sinh thường xuyên chơi đùa cùng Dư Tuyên Di, không học cùng lớp với họ nhưng nhìn rất quen.

"Thẩm Thời Khê, em nên làm gì đây?" Thẩm Tư Ngôn hỏi.

“Không phải gọi cho ba mẹ rồi sao?” Thẩm Thời Khê không để ý.

Chỉ là cô không thích bị gọi cho phụ huynh, khi còn học tiểu học, cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi cho phụ huyn", cô vẫn nhớ như in tình huống lúc đó, dù cô có nói gì thì cũng là sai, không có ai sẵn sàng lắng nghe cô.

Ba mẹ vội vàng chạy tới, chủ nhiệm lớp nói một câu rất nghiêm túc, nói hai người bị phát hiện yêu sớm, phê bình giáo dục cũng không chịu thừa nhận, chết cũng không hối cải, nói bọn họ sẽ không dám dạy một đứa trẻ như vậy, cho dù thành tích học tập của nó có tốt đến đâu.

Thẩm Tư Ngôn nghe được ẩn ý sau lời nói của cô giáo, nói là nhân phẩm của cô quá tệ.

Mãi cho đến khi ba mẹ đến, hung hăng mắng hai người một một trận, hỏi cô giáo tình huống, họ mới biết hoá ra là hai người đang bị nghi ngờ là yêu sớm, họ nhanh chóng giải thích với giáo viên, nói hai người thực sự là anh em, chủ nhiệm lớp có chút xấu hổ.

Cô giáo trách cứ cô: “Thẩm Tư Ngôn, em cũng không nói sớm cho cô biết."

“…” Cô đã nói rồi, cô đã nói hết rồi, nhưng người ta lại không tin.

Ba mẹ đưa hai anh em về nhà, trên đường đi còn hỏi bọn họ đừng làm ra những việc như vậy nữa, để bọn họ không phải suy nghĩ. Suốt chặng đường Thẩm Tư Ngôn đều trả lời ba mẹ, đột nhiên cô không muốn trả lời nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.

Trước khi về nhà, cô đến lớp thu dọn cặp sách, những người vốn không muốn nói chuyện với cô lại tiến tới hỏi cô xem Thẩm Thời Khê có thật sự là anh trai cô không, sau khi cô thừa nhận, những người đó càng hưng phấn hơn, nhao nhao nhờ cô giúp...

Nhưng tại sao?

“Biết sai là tốt rồi.” Mẹ cô đột nhiên quay đầu lại nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Thẩm Tư Ngôn cúi đầu ——

Dựa vào cái gì?